Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1560: Ảo thuật

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2499 chữ

"Tại hạ muốn nói một chữ không". Hàn Lập không chút sợ hãi chậm rãi nói một câu.

"Đạo hữu là người từ hải ngoại trở về nên hẳn là không biết tốt xấu như thế nào! Bảo vật cho dù là tốt nhưng nếu chết đi thì còn có tác dụng gì". Dị tộc nhân trong hồng quang cười hắc hắc nói

"Có phải đạo hữu muốn ra tay đối phó với tại hạ. Nơi này khắp nơi đều là truy binh của Giác Xi tộc, chẳng lẽ các hạ muốn cùng tại hạ trở thành tù nhân của Giác Xi tộc sao". Thanh âm của Hàn Lập trầm xuống, sắc mặt lạnh tựa băng sương nói.

Nghe Hàn Lập nói vậy, dị tộc nhân trong hồng quang nhíu nhíu mày nhưng lập tức đột nhiên vừa đảo tay, trong tay xuất hiện cái bình nhỏ trong suốt sáng long lanh đưa ra phía trước cho Hàn Lập nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ thấy trong bình mơ hồ có một viên đan hoàn đỏ tươi như máu, ẩn ước phóng ra kim quang. "Hàn đạo hữu, cho dù ngươi đem vật ấy chuyển giao cho Vạn Cổ tộc thì nhiều nhất cũng được một viên Vạn Diệu đan mà thôi. Vật trong tay tại hạ mặc dù không bằng Vạn Diệu đan nhưng cũng chỉ thấp hơn nó một bậc, đó là Kim Huyết hoàn. Đan hoàn này đồng dạng có thể trợ giúp đạo hữu đột phá bình cảnh thượng tam giai. Tại hạ dùng đan hoàn này đổi lấy cái bình ngọc trong tay Hàn đạo hữu có được không." Dị tộc nhân trong hồng quang nhìn chằm chằm vào Hàn Lập nói

"Kim Huyết hoàn!", đồng tử Hàn Lập có chút co rụt lại

Đan dược này mặc dù đồng dạng lần đầu tiên hắn nghe nói đến nhưng sau khi dùng thần niệm đảo qua thì cảm thấy từ trong tiểu bình mơ hồ phát ra hương dược thơm mát xác thực là không tầm thường.

Hắn chăm chú nhìn vào cái bình nhỏ trong tay đối phương không khỏi trầm mặc một lúc không nói gì, tựa hồ thực sự đang đánh giá lại đề nghị của đối phương.

"Hàn huynh tốt nhất nên quyết định nhanh một chút, truy binh của Giác Xi tộc có thể tùy thời đuổi đến". dị tộc nhân trong hồng quang thấy bộ dáng của Hàn Lập thì trong lòng vui vẻ nhưng nét mặt bất động thanh sắc thúc giục nói. Nhưng vị dị tộc nhân này lại cũng không có chú ý tới, cái bóng Hàn Lập đổ trên mặt đất lúc này dĩ nhiên không biết khi nào so với lúc trước trở nên dài nhỏ hơn một ít. Bất quá loại biến hóa này trừ phi là luôn nhìn chằm chằm vào bóng của Hàn Lập còn nếu không thì thật sự không thể liếc mắt một cái mà nhìn ra được cái gì khác thường.

Mà cùng lúc đó, dưới chân Hàn Lập cũng có hai đạo thanh ti mờ nhạt như không thấy vô thanh vô tức chui vào trong lòng đất biến mất.

"Xin hỏi đạo hữu là người của bộ tộc nào." Hàn Lập bỗng nhiên hỏi một câu

"Lời này có ý tứ gì. Hỏa Nguyệt tộc chúng ta mà cũng không nhận ra sao. Đạo hữu biết rõ rồi sao còn hỏi." dị tộc nhân trong hồng quang ngẩn ra, hừ lạnh một tiếng trả lời.

"Thật sự, ta còn tưởng rằng đạo hữu chính là người của Giác Xi tộc, có ý định lấy hộp ngọc trong tay tại hạ sau đó lập tức trở mặt động thủ". Trên mặt Hàn Lập ngay lúc đó khẽ nở một nụ cười quỷ dị nói.

"Đạo hữu chẳng lẽ thần trí không bình thường. Tại hạ rõ ràng chính là Hỏa Nguyệt nhân, như thế nào lại đầu nhập vào Giác Xi tộc". Dị tộc nhân trong hồng quang ngẩn ra nhưng lập tức lộ ra vẻ giận dữ quát lớn hỏi.

"Đạo hữu có phải là Hỏa Nguyệt nhân hay không tại hạ có thể không quan tâm nhưng lúc trước một mình ở lại trong lầu các các hạ đã động tay động chân chẳng lẽ cũng muốn phủ nhận sao. Bảo tại hạ đem đồ vật giao cho ngươi không bằng đạo hữu cầm đồ vật trong tay giao cho Hàn mỗ đi. Tại hạ đồng dạng tặng một cũng là tặng mà tặng hai cái cũng là tặng". Hàn Lập lạnh nhạt nói

Những lời này mới chỉ nói ra một nửa thì dị tộc nhân trong hồng quang sắc mặt rốt cục đại biến. Câu cuối cùng vừa chấm dứt thì đột nhiên vị Hỏa Nguyệt nhân này hai tay kết quyết, bên ngoài thân hồng quang quay tròn vừa chuyển, một vòng hồng nguyệt phóng lên cao, chỉ thấy người chớp động một cái rồi có cái gì đó bay vút lên trời cao không thấy bóng dáng.

Mà cùng lúc đó, thân hình vị dị tộc này thoáng mơ hồ rồi trong hồng quang đồng thời xuất hiện ba đạo hư ảnh hoàn toàn giống nhau. Ba cái hư ảnh này đồng dạng hai tay chắp sau lưng mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Lập không nói gì. Thấy cử động dị thượng của đối phương nhưng Hàn Lập vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch lên một chút sau đó vỗ tay cười ha hả nói:

"Quả nhiên là hảo tính kế, trước tiên thả ra linh lực đưa người Giác Xi tộc tới, sau đó lại lấy lui làm tiến, chuẩn bị quấn đấu chi sách để cho ta không thể lập tức rời đi".

Thấy bộ dáng của Hàn Lập thong dong như vậy, ba đạo nhân ảnh trong hồng quang trên mặt đều lộ ra một tia kinh ngạc nhưng lạnh lùng nói:

"Ta mặc dù không biết tại sao ngươi lại biết ta để lại dấu vết chỗ thần tượng nhưng nếu ta đã gọi người khác tới thì ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đi được. Nếu ngươi thức thời thì mau giao cái hộp ngọc cho ta. Hoằng mỗ còn có thể cho ngươi cầu tình, nói không chừng sẽ thả ngươi một cái mạng"

Khẩu khí của hư ảnh này có vẻ tự tin dị thường!

Này cũng khó trách, người của Giác Xi tộc chỉ cách bọn họ bất quá mười mấy dặm mà thôi, căn bản chỉ chốc lát công phu liền có thể chạy tới

"Cái ngươi mới vừa rồi thả đi chính là cái này ư". Khóe miệng Hàn Lập có chút nhếch lên, trên mặt lộ ra một tia thần bí rồi đột nhiên ngửa bàn tay nhìn như tùy ý hướng vào hư không bên cạnh đánh ra một trảo.

Hồng quang chợt lóe lên rồi một đoàn hỏa hồng quang đoàn to cỡ đầu người quỷ dị xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn

"Không thể nào, ngươi làm như thế nào mà bắt được nó". Ba đạo hư ảnh trong hồng quang đồng thời run lên, mặt lộ ra vẻ kinh sợ

Giờ phút này trong hồng sắc quang đoàn rõ ràng là vật do hồng nguyệt linh lực biến thành mà lúc trước đã bắn lên không trung! Nhưng không chờ Hàn Lập đáp lời, ba cái nhân ảnh trong hồng quang thoáng một cái rồi đồng thời chậm rãi mà lui về phía sau, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ cảnh giác vạn phần.

Hàn Lập thấy cảnh này thì đầu tiên là ngẩn ra nhưng rồi lại lập tức cười lạnh một tiếng. Tay vừa đảo, bạch quang chợt lóe lên rồi một cái hộp ngọc phía ngoài có dán hồng sắc phù lục hiện lên ở tại trong tay, hắn ném lên không trung. Cái hộp này sau khi quay tròn trôi nổi trên trời cao một vòng thì phiêu phù bất động trên đó. Tiếp theo ngón tay Hàn Lập búng ra một cái, hàn quang chợt lóe lên, mấy đạo thanh sắc kiếm quang bắn ra kích thẳng đến cái hộp ngọc.

"Ngươi điên rồi!" Hỏa Nguyệt nhân nguyên bổn đang chậm rãi lui về phía sau vừa thấy hành động này của Hàn Lập thì nhất thời lại càng hoảng sợ, nhưng lập tức phản ứng gầm lên một tiếng

Chỉ thấy hai cái hư ảnh trong đó vừa động rồi từ trong hồng quang bay vọt ra. Độn tốc kỳ khoái vô cùng, chỉ một cái chớp động đã tới ngay trên không trung. Trong đó một đạo hóa thành một cái bàn tay màu hồng hung hăng chộp tới cái hộp ngọc.

Một đạo hư ảnh khác thì ngừng lại một chút, khuôn mặt nanh ác, thân hình đột nhiên nổi lên xích mang khác thường rồi hóa thành một đạo xích hồng vọt đến chỗ Hàn Lập.

Về phần đạo hư ảnh thứ ba thì vẫn đứng ở xa xa trong hồng quang không di chuyển một chút nào. Hiển nhiên cử động cao thâm khó lường vừa rồi của Hàn Lập đã làm cho vị Hỏa Nguyệt nhân này vạn phần cẩn thận, chỉ dám khu động hóa thân công kích còn bản thể thì vẫn đứng tại chỗ.

Phảng phất như hai đạo hư ảnh công kích quá nhanh, hơn xa dự đoán của Hàn Lập nên hắn căn bản không kịp phản ứng. Chỉ thấy bàn tay màu hồng kia nắm lấy cái hộp ngọc vào tay đồng thời một đạo hư ảnh khác thì chợt lóe lên biến thành một đạo xích hồng xuyên qua thân thể Hàn Lập mà qua.

Tiếp theo xích mang thu liễ lại hiện ra hư ảnh đứng cách phía sau Hàn Lập mấy trượng mà quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy thân thể Hàn Lập xuất hiện hỏa quang lóe lên, lại có tiếng phù một tiếng rồi bỗng nhiên hóa thành một đoàn hỏa cầu màu đỏ đậm bốc cháy rừng rực.

Trong chớp mắt, thân thể Hàn Lập trong hỏa quang đã biến thành tro bụi.

Hỏa Nguyệt nhân trong hồng quang vừa thấy hộp ngọc tới tay rồi Hàn Lập dễ dàng bị kích sát như thế thì ngược lại lại ngẩn ra, mơ hồ cảm giác được có chút không thích hộp. Nhưng không chờ hắn kịp suy nghĩ cẩn thận thì cái hộp ngọc trong bàn tay to màu hồng kia đột nhiên mặt ngoài thanh mang lóe lên rồi một chút quỷ dị biến thành một viên châu màu xanh to cỡ nắm tay.

Bàn tay to nọ chưa kịp phản ứng gì thì viên châu này liền chợt lóe lên rồi nổ tung. Tiếng nổ như tiếng sấm nổi lên, vô số thanh sắc điện hồ bắn ra đem bàn tay to lớn màu hồng xuyên thủng thành hàng trăm ngàn lỗ thủng. Bàn tay to chợt lóe lên rồi tiêu tan mất.

"A!" Vừa thấy cảnh này, Hỏa Nguyệt nhân trong hồng quang cả kinh, sắc mặt trắng bệch há miệng phun ra một ngụm máu màu xanh

"Ta tưởng là hóa thân thuật huyền diệu gì. Nguyên lai bất quá chính là phân hồn thuật. Nếu như vậy, mấy cái hóa thân này tại hạ sẽ không khách khí thu nhận lấy". Đột nhiên, thanh âm Hàn Lập từ bốn phương tám hướng ong ong truyền đến, theo sau đạo hư ảnh thứ hai đang đứng trên mặt đất đột nhiên bị một đạo hắc tuyến lóe cùng một cái kim sắc trường nhận từ phía dưới quỷ dị chém lên. Động tác cực nhanh, giống như điện quang lôi thạch một bực như nhau.

Sau khi hét thảm một tiếng, hư ảnh bị thế công sét đánh không kịp bưng tai chém làm hai nửa. Tàn thi thoáng một cái ngã quỵ trên mặt đất rồi lập tức hóa thành một tia linh quang tan đi. Lúc này mới thấy kim quang chợt lóe, một khối kim giáp khôi lỗi tay cầm trường nhận từ phía dưới mặt đất như quỷ mị chậm rãi chui lên.

Lại một khối phân thân nữa trong nháy mặt bị diệt, Hỏa Nguyệt nhân trong hồng quang sắc mặt thêm trắng bệch, tiếp theo hai gò má lại đỏ ửng lên một cách khác thường. Xem ra nguyên khí thật sự bị tổn thất không nhỏ.

Nhưng vị Hỏa Nguyệt nhân này cũng đủ quyết đoán, cơ hồ ngay tại lúc hóa thân thứ hai bị hủy thì đột nhiên không nói hai lờ ha miệng phun ra một cái chuông nhỏ màu xanh rồi búng ngón tay bắn ra

"Đang", môt tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, một cỗ vô hình âm ba lấy cái chuông đồng làm trung tâm hướng ra bốn phương tám hướng mà khuếch tán đi. Tiếp theo, Hỏa Nguyệt nhân sắc mặt dữ tơn chợt lóe qua. Hắn không tin trong tình hình này đối phương có thể ngăn cản hắn tìm đến chỗ người của Giác Xi tộc, bất quá hắn cũng không có chút ý tứ nào tiếp tục ở lại chỗ này để liều mạng với Hàn Lập. Thân hình vừa động, cả người đã hóa thành một đạo hồng quang hướng lên trời cao bay đi.

Nhưng một tiếng hừ lạnh từ hư không truyền ra, hồng quang mới bay được lên cao chừng năm sáu mươi trượng thì đột n hiên trên không thanh quang chợt lóe, một đóa hoa sen màu xanh quỷ dị hiện lên, tiếp theo môt hóa, hai hóa bốn, bốn hóa tám mà trên trời cao hình thành một đánh thanh quang. Đám thanh liên này quay tròn một vòng, hình thể trong nháy mắt biến to hơn một trượng một chút đem cả bầu trời che kín lại.

Lần này, Hỏa Nguyệt nhân cả kinh không phải là nhỏ nhưng hắn không nói gì, hai tay giương lên. Một thanh đoản đao màu bạc cùng một cái lệnh bài ánh vàng rực rỡ đồng thời kích bắn ra. Đoản đao vừa bay ra đã liền hóa thành một cái cự nhân mấy trượng hướng lên trời cao hung hăng chém đi.

Kim sắc lệnh bài thì sau khi lên một tiếng vù vù đột nhiên từ trong lệnh bài bay ra một cái nhân ảnh cả người kim quang lòe lòe, trên lưng có hư ảnh hai cánh giương nanh múa vuốt đánh đến.

"Ầm ầm", sau hai tiếng nổ, ngân quang cùng kim ảnh cơ hồ đồng thời đánh tới trên thanh sắc cự liên. Song phương vừa tiếp xúc, thanh sắc cự liên bắt đầu rung động nhưng một lát sau liền tấc tấc vỡ vụn ra.

Theo sát sau đó, Hỏa Nguyệt nhân thấy cảnh này thì trong lòng mừng rỡ nhưng sau một khắc thì vẻ tươi cười trên mặt liền lập tức đọng lại. Chỉ thấy thanh liên vừa tán đi thì thanh quang lòe lòe rồi bất ngờ lại có một đóa cự liên khác chắn ở trước mặt.