Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1631: Huyền thiên luyện khí thuật

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2261 chữ

Viên châu này to bằng quả trứng chim, mặt ngoài tản ra chân ma khí cực kỳ tinh thuần. Đây đúng là mục tiêu của Hàn Lập, ma hạch của thánh giai ma thú! Có vật ấy là hắn có thể đem kiện Thiên ngoại ma giáp kia tu bổ lại. Tuy chưa thể phỏng đoán chính xác uy năng của ma giáp nhưng nghĩ đến sẽ không hơn kiện Tử sắc chiến giáp vừa thu hồi kia. Đáng tiếc là kiện chiến giáp này rõ ràng đã bị luyện hoá hoàn toàn, cho dù hắn có tế luyện lại thì phỏng chừng uy năng cũng giảm đi. Đối với hắn mà nói thì nó có chút vô dụng!

Hàn Lập có chút tiếc nuối. Bàn tay hắn vừa lật thì bỗng nhiên trong tay có thêm một cái hộp ngọc màu đen. Hàn Lập mở nắp hộp ra bỏ ma hạch vào, nhất thời trong hộp ngọc xuất hiện một quầng sáng, sau khi chớp động một cái thì đem ma hạch hút vào trong đó. Sau khi đóng nắp hộp lại trong tay kia Hàn Lập lại nhoáng lên một cái mà rút ra thêm hai cái phù lục màu bạc đem dán lên trên mặt hộp ngọc.

Ánh sáng màu bạc phóng ra, ma khí của ma hạch nguyên bản vẫn xuyên thấu qua vỏ hộp ngọc lúc này đã hoàn toàn bị phong bế bên trong. Hàn Lập đem hộp ngọc kia thu hồi lại rồi lúc này mới bắt đầu đánh giá một đồ vật khác. Đó là kiện tử sắc tàn nhận kia!

Hàn Lập nhìn vật này, trên mặt có chút quái dị. Vừa có chút hưng phấn lại có chút nghi hoặc.

"Huyền Thiên Chi Bảo nhưng uy năng so với cái của chính mình thì tựa hồ kém hơn rất nhiều, bộ dáng lại có chút không giống. Chẳng lẽ bởi vì vật này không còn trọn vẹn?"

Hàn Lập hai mắt nhíu lại, thì thào tự nói hai câu.

Hắn vẫn chưa khởi động tàn nhận mà chỉ nhắm mắt dùng thần niệm đem nó tra xét tỉ mỉ. Cuối cùng thậm chí hay tay bấm quyết, trên người kim quang đại phóng rồi đem cả pháp tướng ba đầu sáu tay thả ra mà dùng thần niệm đảo qua.

Kết quả sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi. Hiện giờ trong cơ thể pháp lực đã còn lại không đến non nửa, phỏng chừng không có mấy chục năm công phu tu luyện thì không thể phục hồi lại. Có thể nói là tổn thất thật lớn. Điều may mắn duy nhất lúc này chính là việc vận dụng bảo kiếm do Huyền Thiên quả thực biến thành vẫn chưa làm cho máu huyết cũng như chân nguyên trong cơ thể mất đi.

Bất quá Hàn Lập rất rõ ràng nguyên nhân uy năng một trảm lần này của Huyền Thiên chi kiếm kém xa lần trước phỏng chừng là do hắn không trực tiếp dùng thân thể thúc giục Huyền Thiên chi bảo mà là dùng lực lượng của pháp tướng thay thế để khu động bảo vật. Một nguyên nhân khác là việc Huyền Thiên chi kiếm tự động hiện thân là do bị pháp tắc chi lực của thanh tàn nhận kia kích động. Theo đó uy năng lúc vận dụng Huyền Thiên chi kiếm giảm đi nhưng may mắn là vẫn chém chết được Ma viên mà không làm cho pháp lực của mình mất hết.

Trước mắt tàn nhận này tuy cũng có thể khống chế một phần thiên địa pháp tắc chi lực nhưng rõ ràng là không thể so sánh với bảo vật do Huyền Thiên quả thực biến thành. Điều này làm cho Hàn Lập hoài nghi liệu nó có phải thật sự là Huyền Thiên chi bảo hay không, tuy nhiên một trảm có thể phá tan Xuân Lệ kiếm trận thì cho dù nó không phải là Huyền Thiên chi bảo hay không thì tuyệt đối không phải là Thông thiên linh bảo bình thường.

Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn cho rằng thanh tàn nhận này bởi vì không được đầy đủ nên uy năng bị giảm đi mà nhờ vào đó Ma viên mới sử dụng được. Đương nhiên cũng có thể là do bên trong tàn nhận này có ẩn chứa pháp tắc chi lực nhưng về thứ bậc nó là tồn tại thấp nhất trong số các Huyền Thiên chi bảo hoặc là vừa rồi bị pháp tắc chi lực trong Huyền Thiên chi kiếm khắc chế nên lúc lướng chủng pháp tắc chi lực va chạm vào nhau thì không chịu nổi một kích.

Hàn Lập tâm niệm nhanh chóng chuyển động, chỉ khoảng nửa khắc sau đã đem hết thảy việc này phân tích thấu triệt nhưng càng như thế, ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía tử sắc tàn nhận lại càng nóng bỏng.

Huyền Thiên chi kiếm phong ấn trong cánh tay hắn vẫn không thể tuỳ tâm thao tác nhưng lại có tàn phiến của Huyền Thiên chi bảo, mặc dù uy năng có giảm đi nhưng lại có hi vọng có thể dễ dàng khống chế được. Nếu không đầu Ma viên kia tu vi rớt xuống đến bực này đồng thời cũng mất đi thân thể mà lại có thể sử dụng được tàn nhận này.

Sau khi hít dài một hơi kiềm chế sự hưng phấn trong lòng. Hàn Lập khoát tay, từ đầu năm ngón tay thoáng bắn ra ngũ sắc quang hà trực tiếp tiến vào trong tử sắc tàn nhận.

"Phốc" một tiếng trầm muộn!

Hôi sắc quang hà vừa tiếp cận tàn nhận thì lập tức bị một mảnh từ quang từ bên trong thân phát ra chặn lại. Sau đó tàn nhận quay tròn chuyển động, quang hà lập tức tán loạn biến mất nên không thể tiếp cận được tàn nhận này.

Hàn Lập nhướng mày, một bàn tay trắng noãn như ngọc thò ra rồi ngũ sắc hàn diễm cuồn cuộn phun đến nhưng sau khi va chạm với nhau thì ngũ sắc hàn diễm đồng dạng không thể làm gì được tàn nhân này. Rốt cuộc trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ kinh ngạc, sau khi sờ sờ cằm thì trầm ngâm một chút thì bỗng nhiên giật mình nhấc một tay, lòng bàn tay chợt có kim quang chói mắt phát ra đồng thời một cỗ kim hà từ trong lòng bàn tay phun ra nhắm thẳng tàn nhận bay đến.

Lúc này đây, thanh tàn nhận này lại thành thành thật thật đứng im mặc cho kim quang cuốn vào, rồi trong nháy mắt bị kéo đến trước mặt Hàn Lập. Hàn Lập lộ ra vẻ vui mừng ngưng thần nhìn vào trong bảo vật trước mặt. Chỉ thấy vật này gần như trong suốt, bên trong có một vật gì đó trông rất sống động đang di chuyển. Mà thanh tàn nhận này vốn có màu tím thì lúc này lại dần dần lộ ra một tia kim mang, dường như là đang bị Phạm Thánh Chân Ma Công của Hàn Lập đồng hoá. Thấy vậy, Hàn Lập giật mình đánh thót một cái nhưng rồi trong lòng lại mừng rỡ.

Cái này chứng tỏ đến tám chín phần mười rằng thanh Huyền Thiên tàn nhận này đã mất đi sự khống chế, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được chỉ cần đem một ít ma khí có chứa Phạm Thánh Chân Ma Công rót vào trong đó là tựa hồ có thể lập tức sử dụng được. Hiện tại hắn cơ hồ có mười thành khẳng định được thanh tàn nhận này tuyệt đối là Huyền Thiên chi bảo xuất xứ từ Ma giới, nếu không tuyệt đối không mẫn cảm đối với ma khí tinh thuần như vậy.

Trong lòng sau khi hơi do dự thì Hàn Lập đã có quyết định, lúc này trên người kim quang đại phóng đồng thời một mảnh lân phiến ánh vàng rực rỡ hiện ra trên da thịt. Hắn đã đem Phạm Thánh Chân Ma Công vận hành tới cực điểm, từng đạo kim quang giống như thuỷ triều nhằm hướng tàn nhận điên cuồng kéo đến mà thanh tàn nhận này cũng không chút khách khí cắn nuốt kim quang, cơ hồ chỉ trong mấy cái hô hấp tử sắc đã biến thành màu vàng ròng nhưng tốc độ cắn nuốt của nó vẫn không chậm lại chút nào, ngược lại linh vật vô danh bên trong kia trở nên vui vẻ dị thường, thân hình cũng đồng dạng biến thành màu ánh vàng rực rỡ.

Đến lúc này HÀn Lập lại cảm thấy có chút ăn không tiêu, trong chốc lát công phu đó pháp lực của hắn đã bị thanh tàn nhận này hút đi một phần ba. Thấy vậy hắn quyết đoán tán đi kim quang trên người, tuỳ theo kim sắc tàn nhận trong tay chợt loé lên rồi chui vào trong tay áo không còn thấy bóng dáng. Hàn Lập tuy rằng chưa hoàn toàn đồng hoá nhưng vẫn có thể miễn cưỡng khống chế được nó, như vậy tạm thời là đủ rồi. Trong lúc này hắn sẽ không ngu ngốc mà đem toàn thân pháp lực tiêu hao vào đó.

Hàn Lập vừa nghĩ vừa thò tay vào trong trữ vật trạc lấy ra mấy cái bình nhỏ màu sắc khác nhau rồi liên tục lấy ra mấy khoả đan hoàn mà ăn vào. Số đan dược này nếu có tác dụng gia tăng tốc độ khôi phục pháp lực, tuy rằng không thể lập tức làm cho pháp lực khôi phục đến trạng thái tốt nhất nhưng có còn hơn không.

Sau khi ăn xong đan hoàn, trong tay Hàn Lập chợt có thuý mang loé lên, một khối đỉnh giai linh thạch xanh biếc hiện lên. Thuý quang chớp động rồi Hàn Lập bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực tinh thuần trong linh thạch.

Ở trong loại địa phương nguy cơ tứ bề này hắn tuyệt đối không tiếc rẻ linh thạch. Bất quá ánh mắt Hàn Lập sau khi rơi xuống chỗ đan điền Ma viên vừa mới bị phanh ra thì thần sắc vừa động, tựa hồ nhớ tới cái gì đó. Hắn đưa mắt nhìn cái thây khô cẩn thận đánh giá vài lần thế nhưng vẫn không phát hiện ra trữ vật trạc hay đồ linh tinh gì khác. Hàn Lập nhướng mày, một tay giương lên rồi một viên hoàn màu đen bay ra, sau khi bay quanh thây khô một vòng thì bỗng nhiên thả đại phiến bạch quang, trực tiếp đem thây khô hút vào trong đó rồi bay vụt trở về.

Theo sau thân hình Hàn Lập nhoáng lên một cái rồi biến thành một đạo độn quang màu đỏ bắn ra, sau khi chớp động mấy cái thì bỗng nhiên hiện ra giữa đại sảnh. Cả gian đại sảnh, ngoại trừ cái pháp trận bị hư tổn bảy tám phần ra thì cơ hồ không còn vật gì nữa. Sở dĩ nói là "cơ hồ" là bởi vì Hàn Lập liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái huyết sắc ngọc sàng kia đang lẳng lặng nằm ở một góc, huyết quang thi thoảng lai loé lên.

Hàn Lập dùng thần niệm quét qua, sau khi xác định ngoại trừ vật này ra thì nơi này xác định là không còn vật gì khả nghi nữa thì lúc này không khách khí nâng tay điểm tới một cái. Nhất thời cái giường nhì như trầm trọng đột nhiên bay lên trời, sau khi quay tròn vừa chuyển thì liền bay đến nhưng khi đến trước người Hàn Lập thì bị hắn vung tay hư không chụp xuống, cái giường này lập tức huyền phù bất động ở xa xa.

Hàn Lập đưa mắt nhìn kỹ nhưng không phát hiện ra cái gì dị thường, thần niệm tuỳ theo liền đảo qua nhưng vừa tiếp xúc với vật ấy thì lập tức bị bắn ngược trở lại. Cái giường này không cho thần niệm tiến nhập vào trong đó. Hàn Lập không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong mắt lam mang chợt loé lên mà thi triển ra linh mục thần thông.

Sau khi nhìn kỹ hắn bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng, nhấc cánh tay lên rồi nhằm vào cái giường đánh ra một đạo pháp quyết.

Một màn kỳ dị xuất hiện!

Cái giường đột nhiên huyết quang đại phóng, một đám cổ văn to cỡ nắm tay hiện lên sau đó hơi chuyển động một chút thì dừng lại ở phía trước mặt Hàn Lập đồng thời tập hợp xếp thành một thiên kinh văn thần bí dị thường.

"Ngân khoa văn!"

Hàn Lập liếc mắt một cái liền nhìn ra lai lịch của ngân sắc văn tự này chợt thất thanh kêu lên, lúc này mới kinh hỉ nhảy dựng lên. Cái văn tự này sao lại hiện ra từ cái giường đồng thời sao lại rơi vào tay đầu thánh giai Ma viên này. Trong lòng Hàn Lập lúc này tự nhiên tràn ngập nghi vấn nhưng cũng không có nghĩ nhiều đến việc này mà ánh mắt nhìn chuyên chú vào thiên kinh văn này. Kết quả làm biểu tình của hắn trở nên cổ quái dị thường

"Huyền Thiên luyện khí thuật."

Một hồi lâu sau, hắn mới thì thào một câu, trên mặt tràn đầy vẻ không tin được.