Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Thấy vậy, Viện sĩ Giang kéo gọng kiếng, thành khẩn: "Tiếu Tiếu à, trò là hạt giống hiếm thấy trong mấy năm nay ở Đại học Y. Thầy mặc kệ gần đây trò đang làm gì, thầy vẫn hi vọng trò có thể tiếp tục theo đuổi lĩnh vực kỹ thuật sinh học này."
"Hơn nữa, kiến thức lý luạn và kinh nghiệm thực tiễn của trò tích lũy nhiều năm như vậy, nếu để mai một thì thật sự quá đáng tiếc."
"Đương nhiên, thầy vẫn tôn trọng quyết định của trò. Nếu trò cảm thấy thí nghiệm thật khô khan tẻ nhạt, không thú vị như cuộc sống muôn màu ngoài kia, vậy... thầy cũng không ép buộc trò."
Lê Tiếu: "..."
Khuyên can lấy lùi làm tiến như thế này thật khiến Lê Tiếu dở khóc dở cười.
Cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ chuyên ngành của mình, dù cô hơi lười biếng, nhưng cũng biết được mình nên làm gì.
Lê Tiếu sờ gáy, khẽ than: "Thầy à, thầy hi vọng em tham gia phòng thí nghiệm để nghiên cứu bệnh án của cô ấy?"
Viện sĩ Giang vui mừng gật đầu: "Dù trò vui chơi bên ngoài đã lâu, nhưng chỉ số thông minh chưa hề tụt giảm."
"Dù gì tạm thời trò cũng không có ý định đến Sở nghiên cứu khoa học nhậm chức, chi bằng trước hết đến phòng thí nghiệm cùng nhau nghiên cứu."
"Tiếu Tiếu à, thầy có dự cảm, nếu có thể chữa trị được chứng bệnh này của cô ấy, nói không chừng chúng ta sẽ nhận được thu hoạch khó lường. Thế nên, trò cân nhắc kỹ càng xem, nếu như nhất định phải gia nhập nghiên cứu, vậy thầy sẽ nhanh chóng thành lập tổ nhỏ cho hạng mục thí nghiệm."
Dù gì nhiễm sắc thể biến dị ở người trưởng thành cũng là chuyện hiếm thấy.
Nếu có thể tìm được phương pháp chữa trị, vậy xét về trình độ nào đó, đây có thể xem như mở ra một con đường mới.
Lê Tiếu nhìn Viện sĩ Giang đang hăng hái đến mức mắt sáng lấp lánh thì trả lời mập mờ: "Thầy, để con... về suy nghĩ thử xem."
Viện sĩ Giang bĩu môi: "Được rồi, thầy cũng không ép trò. Hết tuần này thì cho thầy câu trả lời được chứ?"
Lê Tiếu gật đầu: "Vâng."
...Bốn giờ chiều, Lê Tiếu quay lại Tập đoàn Diễn Hoàng.
Dọc đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn cảm thấy hơi rối rắm.
Một bên là sự nghiệp, một bên là hạnh phúc.
Ban đầu, cô đến Tập đoàn Diễn Hoàng hoàn toàn vì Thương Úc, không phải là vì công việc ở công ty.
Sản nghiệp nhà họ Lê nhiều không kể xiết. Cô lại theo Lê Quảng Minh từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, quy tắc kinh doanh đã sớm nghe nhiều thành quen.
Chỉ là quan hệ giữa cô và Thương Úc vẫn luôn thiếu sức nóng.
Nếu giờ cô kết thúc thực tập, không thể sớm chiều kề cận, liệu biến hóa thầm lặng này có thành trở ngại của họ hay không?
Lê Tiếu cúi đầ, mang theo tâm sự nặng nề đẩy cửa phòng Chủ tịch.
Cô vô thức nhìn bàn làm việc, không thấy bóng dáng của Thương Úc thì không nhịn được thở dàu.
"Chậc, Thiếu Diễn, cậu chiêu mộ trợ lý ở đâu thế? Vào cửa đã nhìn bàn ông chủ đầu tiên, không thấy người còn tỏ vẻ buồn bã chán chường, tôi nhìn mà hâm mộ lắm!"
Tiếng nói chế nhạo từ bên trái truyền đến.
Lê Tiếu nhíu mày, thờ ơ nghiêng đầu nhìn.
Chà, hóa ra là anh ấy ở đây!
Ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa, Thương Úc đang ngồi đối diện Thu Hoàn, nâng tách trà lên nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Lê TIếu mím môi, thuận tay đóng cửa lại, cũng không thèm nhìn Thu Hoàn mà tự ý đến bàn làm việc của mình, giả bộ bắt đầu làm việc.
Thấy thế Thu Hoàn cũng không giận, chế nhạo: "Em gái à, thấy anh cũng không chào hỏi gì, không cần máy ảnh nữa sao?"