Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Nếu như cô đoán không sai thì đây là phương bắc, hơn nữa đang vào tháng tám, nắng nóng bể đầu, cho dù trời có mưa to đi chăng nữa cũng không thể nào xuất hiện chuyện này được.
Trừ phi…
Rầm!
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra từ bên trong, bởi vì kéo mạnh, cánh cửa đụng vào tường, phát ra tiếng vang điếc tai.
Giây tiếp theo, một bóng người đầy giận dữ phóng ra như một viên đạn.
Tần Thiên Mỹ nhếch khóe môi, nâng cốc cà phê lên đầy tự nhiên, khẽ hớp một ngụm với tư thế đầy tao nhã.
Không có sự quát mắng lớn tiếng như trong dự đoán, thậm chí cũng không thèm nhìn vào mặt cô ta lấy một lần, chỉ có lúc đi ngang qua vứt lại một tiếng cười nhạo châm biến, Đàm Hi đi thẳng tới gõ cửa phòng sách.
“Ba, con có việc muốn tìm ba.”
“Vào đây rồi nói.”
Sắc mặt Tần Thiên Mỹ trở nên trắng bệch, toàn thân cứng ngắc.
Cô ta đã làm xong công tác chuẩn bị ứng chiến, khi đối thủ chỉ còn cách một bước chân thì nó lại đột nhiên đổi hướng, tấn công vào nơi khác.
Chết rồi!
Không còn màng tới hình tượng đoan trang tao nhã, Tần Thiên Mỹ nhào lên tầng hai.
Lục Thảo đang ngủ trưa, vừa mới chợp mắt thì bị tiếng kêu của con gái đánh thức.
“Thiên Mỹ, con càng ngày càng không ra thể thống gì!”
“Mẹ! Mẹ phải giúp con…” Lời chưa dứt, nước mắt đã rơi.
Lục Thảo giật mình, “Con gái ngoan, con sao vậy? Từ từ nói…”
Mười phút sau, một tiếng quát giận dữ vọng ra từ phòng khách, chấn động trên dưới nhà họ Tần, bao gồm cả người đang ôm lấy mỹ sắc, chuẩn bị vác súng ra trận như Tần Thiên Lâm.
Khi Lục Thảo dẫn con gái xuống lầu, Tần Tấn Huy đã ngồi trong phòng khách, sắc mặt âm trầm.
Đàm Hi thì ngồi cạnh ông ta không xa, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lau khóe mắt, bộ dạng như cô vợ nhỏ vừa mới bị bắt nạt.
Tần Thiên Mỹ hận đến nghiến răng. Giả tạo!
“Làm gì đấy hả?” Tần Thiên Lâm mặc áo tắm xuống lầu, vẻ mặt lười nhác, chỉ khi tầm mắt quét qua chỗ Đàm Hi bỗng trở nên thâm thúy, thoáng xuất hiện sự tàn độc.
Lúc ở cổng vào, hắn thừa nhận, bản thân đã bị mất khống chế, bị một cảm xúc gọi là “phẫn nộ” bủa vây.
Khi bình tĩnh trở lại mới cảm thấy hối hận, nhưng sự căm ghét lại chiếm phần nhiều hơn!
Không còn quan trọng nữa ư?
Cô ta dựa vào đâu để nói lời này? Có tư cách gì cảm thấy nhẹ nhàng như mây gió?
Tội phạm thì mãi mãi không đáng có được sự khoan hồng!
Tần Tấn Huy nhìn con trai mình, “Vừa hay Thiên Lâm cũng ở đây, đi qua chỗ của vợ con ngồi đi!”
“Không thành vấn đề.” Cười cười, ngồi xuống cạnh Đàm Hi, nắm lấy bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô vào trong lòng bàn tay mình.
Hắn ta dịu dàng hỏi: “Bà xã, lại hờn dỗi gì nữa thế?”
Đàm Hi cố gắng nhẫn nhịn, không rút tay ra.
“Sao không nói gì? Ba đang nhìn kìa.” Câu phía sau, hắn cố tình hạ thấp giọng, nói khẽ bên tai cô.
Da đầu Đàm Hi tê dại, hãy tha thứ cho cô vì không thể chịu đựng được sự thân mật của tên khốn này - Kinh tởm!
Nhưng có vài thứ liên quan đến mặt mũi lại không thể không làm, nhất là khi ở trước mắt người có quyền phát ngôn tuyệt đối trong nhà như Tần Tấn Huy đây.
Chuẩn bị một lúc, khẽ giương mắt lên: “Em không sao…”
Nước mắt đảo quanh vành mắt, kiên cường không chịu rơi xuống.
Cho dù là động tác hay thần thái đều khá ổn, khắc họa sinh động hình ảnh một cô vợ nhỏ bị ức hiếp phải ôm lấy tủi nhục vào người.
Lời thoại ngầm thường là: trong lòng người ta có nỗi khổ nhưng người ta không nói đâu!
Mắt Tần Thiên Lâm chợt lóe lên: “Yên tâm, có anh ở đây, không ai dám ức hiếp em.”
“Ông xã, anh thật tốt…”
Tần Thiên Mỹ run người, bất chợt cảm thấy có một dự cảm chẳng lành ập đến.
“Muốn gây chuyện đến cỡ nào đây hả? Hôm qua một đám vệ sĩ bị phạt, hôm nay đổi sang chúng tôi bị phạt rồi đúng không?” Lục Thảo cười khẩy, vỗ tay con gái, cho cô ta một ánh mắt yên tâm.
Đàm Hi cười, tâm tư mẹ chồng cô sâu thật, cố ý nhắc lại chuyện hôm qua, muốn dương đông kích tây cơ à?
Nhưng, bộ dễ thế sao?
Xem cô chết rồi à?
“Hôm qua? Hôm qua sao vậy ạ?”
“Đàm Hi, mày còn giả vờ?! Mày cố ý lấy bong bóng che camera lại rồi đánh thím Lâm, người ta vẫn còn bất tỉnh trong bệnh viện, mày nói xem sao mày có thể xuống tay như thế hả? Quả thật quá độc ác mà!” Tần Thiên Mỹ không thể nhịn được bèn buột miệng mắng.
Lục Thảo muốn khuyên ngăn nhưng đã không còn kịp nữa.
Đàm Hi chỉnh đốn quần áo, sẵn tiện rút tay ra khỏi lòng bàn tay của tên đàn ông kia, khẽ liếc mắt.
“Thiên Mỹ, cô cứ nói không bằng chứng là không được, cô phải lấy ra chứng cứ đi đã.”
“Mày đã che hết ống kính camera thì làm gì còn bằng chứng gì nữa?”
“Ồ, vậy à, vậy tôi hỏi thêm, chính mắt cô thấy tôi đánh người sao?”
“Chắn chắn là mày…”
“Tôi chỉ hỏi, cô có nhìn thấy hay không? Có hay là không có?” Đàm Hi đột nhiên cao giọng, ánh mắt vốn bình tĩnh trở nên sắc bén, công kích dồn dập vào Tần Thiên Mỹ.
“Tao…” Hoảng loạn.
“Cô chỉ cần trả lời tôi, có hoặc không!”
“Không.” Sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng.
Đàm Hi cười, nhìn lướt qua Lục Thảo, sau đó nhìn thẳng sang hướng Tần Tấn Huy, “Ba, ý của ba thế nào?”
Bầu không khí bỗng chốc ngưng trọng.
Tần Thiên Mỹ chột dạ, Lục Thảo thì nghiến răng nghiến lợi, Tần Thiên Lâm nhìn ba mình, sau đó cau mày lại.
Chỉ có Đàm Hi cười trông thật dịu dàng, cứ như người đang tỏ ra tức giận, từng bước ép người khác chẳng phải là cô!
Hôm nay, thành vua hay thành giặc, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề về thái độ của Tần Tấn Huy mà thôi.
Tần Thiên Mỹ là cốt nhục máu mủ, nhưng đứa con dâu như cô chưa chắc sẽ chiếm phần thua…