Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Một là, món ăn hợp với khẩu vị của cô; hai là, không cần nhìn thấy người là Lục Thảo và Tần Thiên Lâm.
Còn Tần Thiên Mỹ, không ngờ lại xuống lầu ăn cơm. Hay là… khóc dữ dội quá nên đói không chịu nổi rồi?
“Ông xã, anh thử món này xem, tay nghề của thím Vương không tệ.” Sầm Vân Nhi vừa cười vừa gắp một miếng thịt vào bát của chồng mình.
“Ừ, cũng được.” Sau khi thử xong, nhận xét trọng điểm.
Đàm Hi trợn mắt kinh thường, ăn cơm thì ăn đi, phát cẩu lương làm gì…
“Chị dâu cả, chị đối xử với anh em chu đáo thật đó. Không giống ai kia, chơi bẩn!”
Sầm Vân Nhi không tiếp lời, nhưng nụ cười lại sâu thêm vài phần.
Đàm Hi đang gắp một miếng thịt kho tàu lớn, lộp bộp…
Tất cả mọi người nhìn về phía cô, “À… trượt tay…”
Tần Thiên Kỳ, Sầm Vân Nhi ngồi ở xa nên không bị ảnh hưởng, nhưng Tần Thiên Mỹ ngồi ở bên cạnh, bị nước sốt bắn vào tay, nóng đến mức khiến cô ta nhảy cẫng lên.
“Mày cố ý!”
Đàm Hi không thèm ngẩng đầu lên, ăn rất ngon miệng.
“Ừm, món cật xào này thơm ghê, anh cả, chị dâu cả ăn thử mà xem.”
Tần Thiên Kỳ nhìn em gái mình, “Ngồi xuống, ăn cơm cho đàng hoàng.”
Dứt lời, anh ta với đũa đi gắp món ăn đó thật, “Sao anh lại nhớ là thím Vương phụ trách việc dọn dẹp cơ mà nhỉ?”
“Ồ, thím Lâm vẫn đang nằm viện, chắc còn phải ở đó thêm một thời gian nữa, thế nên em mới tạm thời điều thím Vương qua giúp đỡ ở khu vực bếp.” Sầm Vân Nhi đáp lời.
Là con dâu cả, cô ta có một ít quyền lên tiếng nhất định về vấn đề quản lý việc nhà.
“Nếu đã như thế, chi bằng đổi thím Vương đến nhà bếp, nhiều năm rồi, cũng nên đổi khẩu vị thôi…”
Sau bữa ăn, Đàm Hi đi dạo trong vườn hoa, với danh nghĩa mĩ miều là… tiêu cơm.
Tần Thiên Mỹ ôm một bụng lửa giận, nhưng lại không thể đối đầu trực diện với Đàm Hi, đành ỉu xìu đi lên lầu.
Cuối cùng, cô ta cũng đã hiểu, đó là một con chó điên, mày đánh nó, nó có thể cắn đứt một miếng thịt từ trên người mày xuống, sau đó nuốt xuống ở ngay trước mặt mày, cuối cùng còn chép miệng, ra oai với mày nữa.
Nói trắng ra, là chết cũng liều mạng!
Khi độc ác lên, cho dù có tự thiệt tám trăm quân thì cũng phải giết chết môt nghìn địch.
Cũng giống như, kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang ngạnh, kẻ ngang ngạnh sợ kẻ liều mạng.
Nếu Tần Thiên Mỹ đủ thông minh sẽ hiểu, nếu chủ động chọc vào Đàm Hi thì sẽ không có kết cục tốt lành gì hết.
Trời tháng tám, cho dù mặt trời có lặn thì thời tiết vẫn nóng bức như thường.
Đàm Hi dạo nửa vòng mà cả người đã đổ đầy mồ hôi, áo sơ mi trên người cũng ướt đẫm, dính chặt vào trước ngực và sau lưng, các lỗ chân lông đều đang nở ra toàn bộ.
Nói thật chứ, trên người cô vẫn đang mặc đồ của tên cứng đầu Lục Nhị kia.
Không biết anh ta có cảm giác tội lỗi không nhỉ?
Đang chuẩn bị trở về thì đụng phải Tần Thiên Kỳ trong trang phục thể thao đang chuẩn bị chạy bộ.
“Anh Cả?”
“Em dâu cũng ở đây à?”
“Anh sắp chạy bộ hả?”
“Ừ.”
“Không phải mới ăn cơm xong sao?” Chạy vào lúc này sẽ không bị đau dạ dày đấy chứ?
Anh ta giơ cổ tay lên, “Thời gian tiêu hóa là bốn mươi phút, đủ rồi.”
“Ồ, vậy anh cứ chạy thong thả, em về trước đây.”
“Đợi chút!”
Dừng bước, ánh mắt dò hỏi.
Anh ta đắn đo, “Chuyện của em và Thiên Lâm, anh đã nghe người ta nói rồi.”
Đàm Hi nhăn mày, đợi câu tiếp theo.
Tần Thiên Kỳ lắc đầu, khoát tay, “Em không cần phải căng thẳng, cũng không cần đề phòng làm gì, anh không có ý trách mắng ai, cũng không muốn khuyên nhủ ai hết.”
“Vậy anh đến làm gì?”
“Anh thay mặt Thiên Lâm xin lỗi em, chuyện nó làm đúng là có hơi quá đáng.”
Đàm Hi chép miệng một tiếng, đi vòng quanh anh ta, trái ba vòng, phải ba vòng, ánh mắt trần trụi khiến Tần Thiên Kỳ không nhịn được phải cúi đầu ho một tiếng, ra vẻ nhắc nhở.
Nhưng lại bị Đàm Hi coi như gió thoảng bên tai, lơ đi, vẫn nhìn chăm chú như cũ.
“Em nhìn anh làm gì?”
Cô nàng vuốt cằm, nghiêm túc gật đầu, “Nguyên cái nhà họ Tần, chỉ có mình anh bình thường, quả thật là không dễ dàng!”
Anh ta nhịn cười, gò má ửng đỏ.
“Được rồi, muốn cười thì cười đi! Thật không hiểu nổi đàn ông các anh, rõ ràng còn nhạy cảm hơn ai đó mà cứ thích giấu, lại còn giả vờ lạnh lùng nữa chứ? Hai chữ thôi… làm bộ!”
Tần Thiên Kỳ câm nín vài giây, đột nhiên cất lời, “Sao trước đây anh không biết là em còn có một vẻ hoạt bát thế này nhỉ?”
“Đó là vì chúng ta không thân.”
“Bây giờ thì sao?”
“Thân hai phần.”
Khóe môi của anh ta co giật, “Vậy làm sao mới gọi là thân mười phần được?”
Đàm Hi nhìn anh ta bằng một ánh mắt kỳ quái, “Cậu cả Tần à, anh bị ngốc à?”
Anh ta ngơ ngác, lần đầu tiên có người dùng từ “ngốc” để nói anh ta.
“Thịt chín mười phần thì có khác nào là thịt bò dai? Còn ăn thế nào được? Chỉ có thể vứt đi.”
“Thế em thích chín mấy phần?” Suy nghĩ chưa thông qua đại não đã thốt ra ngoài theo cửa miệng.
Đàm Hi cũng không thấy có gì bất ổn, ấn tượng tổng thể về Tần Thiên Kỳ trong cô cũng không quá tệ, một anh chàng khá biết nói lý lẽ, chỉ có điều là ánh mắt chọn vợ hơi thấp một chút.
Tóm lại, tốt hơn tên cặn bã Tần biến thái kia nhiều.
Vì thế, cũng không ngại nói thêm mấy câu với anh ta.
“Cái này còn phải xem tình hình đã. Ví dụ, quân tử chi giao nhạt như nước, một phần là được; Lam nhan tri kỷ đã ba phần; Bạn thân thì năm phần; Tình nhân thì sáu phần; Chồng thì bảy phần; Đứa con từ trong bụng bò ra thì tám phần.”
“Thế hai phần thì là gì?”
“Không ghét, cũng không thích.” Đàm Hi trả lời ngắn gọn.
Anh ta bị sặc, một lúc sau mới rặng ra được một câu. “Em thật thẳng thắn.”
Cô nàng Đàm nhún vai, không hề biết giả bộ là cái gì.
“Sure!”