Tam Thốn Nhân Gian

Chương 1: Ngoại truyện Nhất niệm vĩnh hằng

25/4/2023 / 1 lượt đọc / 1543 chữ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Dung

-------------------

Tháng năm đằng đẵng, chớp mắt trôi qua..

Ánh hào quang sáng tỏ nơi Linh Giới Vĩnh Hằng, một trăm linh tám vạn gia tộc phồn vinh hưng thịnh, bao đời cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Thái Cổ cũng tốt, Chúa tể cũng được, thay nhau mọc lên như nấm sau mưa, tính riêng một người thời đại này thôi cũng đã sáng tỏ như sao trời.

Nhất là Tiên Vực Vĩnh Hằng, nơi này hội tụ vô vàn những vì sao, những vì sao đó đều tỏa sáng nhất.

Chuyện cũ của Bạch Tiểu Thuần đã trở thành truyền thuyết, nhiều năm sau hắn cùng bằng hữu thân nhân rời khỏi Tiên Vực Vĩnh Hằng, những chuyện hắn đã làm năm đó trở thành thần thoại của Linh Giới Vĩnh Hằng. Dù cho bao năm qua đi, vẫn có người thường xuyên nhắc đến quãng thời gian huy hoàng đó, tựa như chỉ có sức mạnh như vậy mới có thể đại diện cho lịch sử hào hùng của Linh Giới Vĩnh Hằng.

Không ai biết Bạch Tiểu Thuần đã ẩn cư ở đâu, chỉ có thể tìm vài dấu vết để lại trong điển tích năm đó được Khôi hoàng triều lưu lại, dường như trong đó có ghi chép lại, mơ hồ nói với thế nhân rằng Bạch Tiểu Thuần cùng người thân, bằng hữu của hắn đã đến một nơi không ai biết đến, ẩn cư và sống những tháng ngày hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Đoạn này trong nội dung điển tịch đều được thế nhân đồng tình tiếp nhận, ở Linh Giới Vĩnh Hằng cho tới bây giờ, mọi người đều cho rằng như vậy.

Ở mỗi thời đại khác nhau, đều có tu sĩ muốn đi tìm Bạch Tiểu Thuần, muốn theo đuổi quá khứ để tận mắt chứng kiến kẻ mạnh nhất năm đó như thế nào.

Dẫu người đó là ai, cũng không thể lần ra một chút tung tích của Bạch Tiểu Thuần hay bằng hữu, thân nhân của hắn.

Lúc này đây ở bên ngoài Linh Giới Vĩnh Hằng, không gianmênh mông bao la lấp lánh muôn vàn tinh tú ẩn sau lớp sương mù dày đặc, không thể phóng tầm mắt ra xa, chỉ có thể thấy ở nơi sương khói mông lung, mơ hồ bóng hình ai đó, vẻ mặt lộ rõ nét cảm khái, thậm chí cả ẩn chứa cả chút kích động bên trong, nhanh như cắt, phi lên trời.

- Cuối cùng… cuối cùng mình cũng trốn ra được.

Thoạt nhìn qua biết đây là một chàng trai trẻ non nớt ngây thơ, khoác một thân bạch y, lúc này tâm trạng vô cùng phấn kích, hệt như một chú chim nhỏ thoát khỏi lồng son, tự do tung cánh.

- Các nàng thật quá đáng, nếu không phải tại mình thành thật quá mức thì sao bị bắt nạt đến mức này?

Chàng trai thở dài một hơi, mặc dù nhìn hắn có vẻ ngây thơ non nớt nhưng ánh mắt đầy sự lanh lợi nhanh trí, kể cả hắn không phải kẻ xấu nhưng tuyệt đối chẳng phải người thành thật gì.

Người này chính là Bạch Tiểu Thuần.

Trong điển tịch ghi chép, năm đó hắn ở Tiên Vực Vĩnh Hằng một khoảng thời gian, sau đó cùng với người thân bằng hữu rời đi, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Thực tế thì mặc dù đúng như vậy, nhưng qua một thời gian dài, với tính tình của Bạch Tiểu Thuần thì hắn có phần không chịu được, nhất là khi mấy cô nàng Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch, Hầu Tiểu Muội, Công Tôn Uyển Nhi, còn có Đỗ Lăng Phỉ, canh chừng hắn vô cùng nghiêm ngặt, đến mức khiến Bạch Tiểu Thuần tức lộn ruột..

- Bọn họ không cho phép cô gái nào nói chuyện với mình, lại càng không cho mình tự ý ra ngoài, đã vậy còn bảo mình đi đến đâu, gieo họa đến đó, lo thì ta ở nhà không gây họa là được chứ gì… Thôi cái đó cho qua, nhưng ngay cả luyện đan cũng không cho phép!

- Bạch Tiểu Thuần mình là kiểu người đấy sao?

- Không cho mình nói chuyện cùng cô gái khác, có thể, không cho mình ra ngoài chơi, nhịn được, không cho mình luyện đan, còn lâu. Đều làm vợ chồng lâu năm rồi, các nàng còn đi cãi lộn với nhau, dỗ dành không xong, giảng đạo lý cũng không lại, ngàn năm như một, lần nào cũng thế…

Bạch Tiểu Thuần tức giận, cứ nghĩ đến lúc mấy nàng Tống Quân Uyển tranh luận một chuyện không ngã ngũ, ai cũng chằm chằm nhìn hắn để xem hắn chọn phe ai, là Bạch Tiểu Thuần lại muốn phát điên.

- Trốn ở nơi nào thanh tịnh một chút... Tranh thủ ba mươi Tết, các nàng đều đầu tắt mặt tối, mình phải trốn ra ngoài đi dạo một chút.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng phấn kích, phi thẳng ra ngoài, hắn nghĩ kỹ rồi, lần này trốn được phải khuây khỏa đã đời rồi tính.

Trong lòng càng phấn khởi, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần càng nhanh, mỗi bước chân điểm xuống đều như vượt muôn trùng khơi, hắn đã chọn nơi dừng chân rồi, đó chính là Tiểu Ô Quy của chi địa Lai Nguyên, đạo vực Vị Ương.

Nhưng khi hắn muốn tiến vào đạo vực Vị Ương, trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng phát hiện ra điều gì đó, đưa mắt nhìn sang phía bên phải, tựa như đã tìm ra thứ ẩn khuất lớp sương mù mênh mông.

- Có bốn khí tức… Không đúng, ở trên này xuất hiện khí tức thứ năm đang di chuyển!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, tay phải đưa lên ngưng tụ một chưởng sức mạnh vô biên, trong tích tắc từ trong sương mù một vật bay đến, ngay lập tức nằm gọn trong tay Bạch Tiểu Thuần.

Đó là môt cái bình nhỏ, đúng hơn là một cái bình trôi nổi.

Ở chốn trời đất rộng lớn thế này, chẳng biết nó đã bay bao lâu rồi, đến khi Bạch Tiểu Thuần đi ngang qua đây mới phát hiện ra nó.

- Cũng có chút ý tứ.

Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm cái bình trong tay, sau khi mở ra quan sát thật kỹ thấy bên trong có một mảnh giấy.

Vốn hiếu kỳ, Bạch Tiểu Thuần lấy mảnh giấy mở ra xem, lập tức thấy vui vẻ.

- Cái này là ai viết đây, muốn trở thành kẻ có tiền sao?

Chính lúc hắn đang cười, thần sắc bỗng khẽ động, thấy một tia nhân-quả dần dần hiện lên trên tờ giấy, giống hệt như muốn bám chặt lấy Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, tay trái nhanh chóng bấm niệm thần chú, ngay lập tức cắt đứt nhân-quả đang hình thành.

- Thằng nhóc này xấu tính quá rồi, đây là ai nhỉ, hắn dám dùng đạo giấu nhân-quả trong này dụ mình đụng. Giờ mà dính nhân-quả, chỉ cần hắn viết giấy nợ thì người nhân-quả với hắn sẽ nợ tiền hắn!

Bạch Tiểu Thuần nét mặt kỳ quái, nhìn mẩu giấy kia xong hừ một tiếng.

- Muốn tiền đến phát điên rồi?

Vừa lẩm bẩm một câu, Bạch Tiểu Thuần vừa vung tay lên, dùng đạo của mình viết trên tờ giấy này thêm một câu sau chữ “có tiền”.

- Nhiều tiền thì có gì hay, bất tử mới quan trọng nhất! Ta muốn bất tử!

Viết xong rồi đang định nhét lại vào cái bình kia, Bạch Tiểu Thuần bỗng do dự một chút, lại mở tờ giấy kia ra, sau câu của mình viết thêm vài từ.

- Chỉ cầu tìm được người đồng hành.

Tất cả xong xuôi rồi, Bạch Tiểu Thuần mới hài lòng mãn nguyện, chỉ cần nghĩ đến sau này có người tìm thấy cái bình kia, bộ dạng nhất nhất nghe theo lời mình khuyên răn, hắn có chút cảm giác mình như đangkể lại những trải nghiệm nhân sinh cho hậu thế, khẽ vung tay áo, ném cái bình trở lại cõi sương mù mênh mông, bóng người thoắt một cái, mang theo sự đắc ý, bay thẳng về hướng đạo vực Vị Ương!

- Có cơ hội nhất định phải gặp được tiểu tử nghèo đến phát điên đó, nhất định phải “bàn chuyện nhân sinh” với hắn ta một phen ra trò! Dám khiến cho mình nợ tiền hắn sao? Mình đây cho hắn Phát Tình Đan, Trí Huyễn Đan nhét đầy miệng.