Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Tạ Hải Dương há to miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại khó mà nói trọn thành câu, mặt mày của hắn thoáng chốc đã đỏ bừng, thậm chí hai mắt còn hằn tơ máu, miệng thở dốc ồ ồ, gân xanh trên trán nổi lên như bị sét đánh trúng!
- Má ơi!
Tạ Hải Dương kêu la thảm thiết, toàn thân run rẩy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, phản ứng đầu tiên của hắn chính là móc họng cho nôn, muốn ói cái Tử Thần đan chết tiệt kia ra.
Nhưng Tử Thần đan đã tan ra từ đời nào, dù hắn có móc họng kiểu gì cũng không thể nôn ra được, sau khi móc họng vài cái thì toàn thân hắn lại càng run rẩy dữ dội hơn, hắn ôm cổ khàn giọng rên rỉ.
- Nước... Ta muốn nước!!
Theo những gì hắn đang cảm giác được thì giống như có một que sắt nóng rực kẹt ở trong cổ họng, tựa như khiến hắn hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, chỉ có nỗi đau do thân thể đang bài xích nó mà thành, khiến hắn gào lên.
Tiếng thét này chẳng khác nào tiếng gầm của dã thú, thân thể của hắn lúc này tựa như bị khống chế phải phát tiết cho bằng được, hắn nhảy dựng lên, liên tục nhảy tưng tưng ngoài cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc, miệng liên tục kêu la thảm thiết không ngừng.
- Nước... Cho ta nước... Ta không chịu nổi nữa rồi...
Vương Bảo Nhạc nằm trong động phủ cũng tận mắt nhìn thấy tất cả những việc này, trông thấy Tạ Hải Dương nổi cơn điên như thế, Vương Bảo Nhạc cũng hít sâu một hơi, nhưng trong mắt vẫn có vẻ nghi ngờ.
- Hắn giả bộ hả ta?
Vương Bảo Nhạc vô cùng kinh ngạc, thật sự hắn cảm thấy cái thứ tên Tử Thần đan chỉ làm cho bụng của hắn nóng lên thôi chứ có khoa trương tới như vậy đâu.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi mà quần áo của Tạ Hải Dương đã ướt đẫm, còn tiếng kêu la của hắn thì lại càng thảm thiết hơn, hận không thể nhổ cả đầu lưỡi ra thì Vương Bảo Nhạc lại hết hồn lần nữa. Nhất là khi thấy Tạ Hải Dương dường như đứng không vững, trực tiếp quỳ phịch xuống ở trước cửa động phủ vừa gào thét vừa đấm thật mạnh xuống mặt đất liên hồi.
Ghê nhất chính là miệng và mắt của Tạ Hải Dương đang sưng phù lên với tốc độ cực nhanh, thế là trong ánh nhìn của Vương Bảo Nhạc, môi của Tạ Hải Dương nhanh chóng biến thành hai cây lạp xưởng tím đen, cứ như thể sắp sửa biến thân luôn vậy...
Cảnh tượng đeo lạp xưởng này khiến cho Vương Bảo Nhạc hoảng sợ giật thót mình, vội vàng co bụng lại, vất vả lắm mới lôi ra được một lọ nước băng linh đã hết lạnh ở bên cạnh ném ra ngoài.
- Thứ này thật sự lợi hại tới vậy sao!!
Vương Bảo Nhạc kinh hãi, hắn vừa ném bước băng linh ra thì hai mắt của Tạ Hải Dương ở ngoài đã đỏ ngầu, điên cuồng nhào lên, hình như không kịp đợi mở nắp cho nên hắn há miệng cắn nát miệng bình rồi trút thẳng vào trong miệng, vừa mới uống được vài hớp thì hắn phun phèo phèo ra ngoài.
Nước băng linh rớt xuống mặt đất cũng khiến cho mặt đất bốc khói trắng...
- Má ơi cay quá đi mất!!!
Uống nước băng linh vào chẳng những không khiến hắn thấy thoải mái hơn mà còn khiến vị cay bộc phát dữ dội hơn, nhất là cổ họng hắn vốn đang cay nóng điên cuồng, lúc này nước băng linh rót xuống trực tiếp cuốn hết vào trong bụng, thế là cỗ nóng rực kia cũng điên cuồng bùng lên từ trong cơ thể của hắn.
Thậm chí thân thể vốn không to béo gì của hắn lúc này cũng đang teo tóp lại, giống như tất cả tiềm lực của bản thân đều bị kích phát ra hết dưới tác dụng của Tử Thần đan này vậy.
Đây đúng là Tử Thần đan trong truyền thuyết, ăn một viên thì sẽ được tiếp xúc với tử thần của hệ Đan Đạo!
Cách điều chế nó cũng chẳng phải khó khăn gì, thế nhưng năm đó vị đan sư kia vô tình chế ra được một loại cay khủng khiếp tới mức đừng nói là con người, mà ngay cả thân thể của mãnh thú cũng không chịu nổi!
Đó là loại trải nghiệm vượt khỏi cực hạn có thể thừa nhận, tựa như bước vào địa ngục, đủ để khiến cho tất cả những kẻ đã nếm thử nó trọn đời cũng không dám thử lại lần nữa.
vVương Bảo Nhạc nằm sấp trong động phủ, trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình Tạ Hải Dương trải qua sau khi nuốt Tử Thần đan, loại quan sát trực tiếp ngay tại chỗ này liên tục ập đến đánh sâu vào cảm quan của hắn. Hắn vốn đã định từ bỏ rồi, nhưng khí thấy Tạ Hải Dương gầy teo đi thì hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập hơn, lúc này hắn cũng bất chấp tất cả, nôn nóng mở miệng.
- Ôi giảm cân được thật kìa, mau đưa Tử Thần đan cho ta đi!
Toàn thân Tạ Hải Dương đã bị cái cảm giác cay rát nóng bỏng đó làm cho điên cuồng, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Lúc này hắn cũng đuối sức nằm gục tại chỗ, bộ dạng như thể chẳng thiết tha sống còn, chẳng rảnh mà nghĩ nhiều, thế là hắn ném luôn nguyên bình Tử Thần đan vào trong động phủ.
- Tạ Hải Dương anh đây... Không lừa già dối trẻ... Tuyệt đối... Không bán hàng dỏm!
Dù đến mức này thì hắn cũng không quên quảng cáo cho bản thân, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc bắt đầu thật tâm kính nể hắn, cảm thấy Tạ Hải Dương nay đúng là người đáng tin.
- Người anh em, là ta hiểu lầm ngươi!
Vương Bảo Nhạc đón lấy bình thuốc, sau khi an ủi Tạ Hải Dương vài câu thì lập tức nuốt thêm viên nữa, cảm thấy chưa xi nhê nên lại nuốt thêm một viên, cảm nhận được nhiệt độ trong bụng đang kéo lên cực nhanh thì Vương Bảo Nhạc lại nhìn cái bụng mỡ của mình, thế là hắn cắn răng rút sạch toàn bộ Tử Thần đan vào miệng.
- Vì học thủ, vì giảm cân, bố liều một phen!
Nguyên bình Tử Thần đan tổng cộng có 10 viên, sau khi bị Tạ Hải Dương nuốt một viên... Số còn lại lúc này đều chui hết vào bụng Vương Bảo Nhạc. Thế là sức chịu đựng Vương Bảo Nhạc có được khi liều mình thừa nhận sức nóng khủng khiếp ở trong phòng Dung Nham lần trước đã trực tiếp bị phá vỡ ngay lúc này. 9 viên Tử Thần đan không bộc phát thì thôi, lúc này chúng tập hợp lại một chỗ đột nhiên sinh ra biến hóa giống như núi lửa phun trào, ầm ầm trỗi dậy!
Một cỗ nhiệt độ nóng rát điên cuồng, còn đáng sợ hơn cả nhiệt độ nham thạch mà đời này Vương Bảo Nhạc chưa từng trải qua như tạo thành biển lửa ngay trong bụng hắn, trực tiếp bốc lên trong vô hình, miệng của hắn nháy mắt đã phình ra, cổ họng thì không thể thốt thành lời, toàn bộ cơ thể hắn lúc này cũng như sắp sửa nổ tung vậy!
- Má ơi!
Tiếng kêu thảm khàn cả giọng lập tức phát ra từ trong cổ họng của Vương Bảo Nhạc, nhất là bây giờ hắn đang bị hạn chế ở trong động phủ nên càng phát điên hơn, dường như hết thảy cơn nóng rát đều không biết xả ra đâu, chỉ có thể đi thiêu đốt đống mỡ của hắn. Thế là trong tiếng kêu la thảm thiết kia, thân thể của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Loại đau đớn này, nếu đổi lại là người bình thường thì căn bản không thể nào chịu đựng nổi, nhưng đối với một tên béo muốn giảm cân thì chỉ cần vất vả một lần đổi lấy cả đời thoải mái thì dù có gian nan hơn nữa hắn cũng vượt qua được!
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc ở trong, Tạ Hải Dương ở ngoài động phủ bắt đầu liên tục kêu la thảm thiết với nhau. May mà ngày thường ít người lui tới chỗ bằng, chứ nếu có ai nghe thấy thì nhất định sẽ hoảng sợ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Qua một canh giờ sau, Tạ Hải Dương mới đỡ được phần nào, trong lòng hắn tràn ngập kích động sống sót sau tai nạn, nhưng tiếng kêu la thảm thiết của Vương Bảo Nhạc thì vẫn còn vang lên đều đều. Trong động phủ của hắn cũng phát ra tiếng gầm rú như đang phát điên.
Thật sự là quá nhiều Tử Thần đan cùng bộc phát khiến cho thân thể của Vương Bảo Nhạc bị thiêu đốt dữ dội còn hơn cả nhiệt độ ở trong phòng Dung Nham nhiều, cảm giác nóng rát từ trong ra ngoài này khiến cho hắn hiểu được cảm giác điên cuồng của Tạ Hải Dương, mà những gì hắn gánh chịu còn cao gấp 10 lần Tạ Hải Dương ban nỹ!
Lúc đầu Tạ Hải Dương nhìn xong còn thấy hả hê, vì đã nuốt Tử Thần đan nên bây giờ thấy người ta khó chịu như thế hắn thấy sướng lắm.
Nhưng sau một lát thì hô hấp của Tạ Hải Dương trở nên gấp gáp hơn, hắn hoảng sợ dến mức mướt mồ hôi.
- Ngươi... Ngươi đã ăn bao nhiêu thế hả?
Hắn đang hoảng sợ vô cùng, thật sự là động tĩnh Vương Bảo Nhạc gây ra khi lăn lộn quá lớn, dựa theo kinh nghiệm của hắn ban nãy thì Vương Bảo Nhạc không nên kéo dài như thế mới đúng.
Thế là thời gian thấm thoắt qua mau, ba canh giờ, bốn canh giờ... Mãi cho đến khi đã qua năm canh giờ rồi mà tiếng gào thét trong động phủ vẫn chưa dừng lại. Trong lòng Tạ Hải Dương thầm kêu bộp một tiếng, sợ Vương Bảo Nhạc toi đời nên vội vàng xông vào động phủ. Đầu tiên hắn nhìn cái bình thuốc ở gần đó trước, thấy cái bình trống rỗng thì đầu óc Tạ Hải Dương nổ tung.
- Liều mạng thế... Ngươi... Ngươi nuốt hết cả chín viên sao?!
Tạ Hải Dương cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hắn không thể tưởng tượng nổi lại có kẻ nuốt được đến tận chín viên Tử Thần đan. Với hắn mà nói đây chỉ là chuyện không thể nào, nhưng nó lại đang xảy ra trước mặt hắn.
Lúc này hắn ngẩng đầu lên hít sâu một hơi thì thấy được Vương Bảo Nhạc tóc tai bù xù, quần áo rách bươm, nhưng thân thể đã gầy xuống thấy rõ đang nhắm hờ mắt nằm chèo queo trong góc, tứ chi thỉnh thoảng lại run rẩy vài cái.
- Bạn... Bạn học, ngươi... Ngươi vẫn ổn chứ.
Trong mắt Tạ Hải Dương mang theo vẻ kính sợ, nhìn Vương Bảo Nhạc như nhìn thấy thần nhân, hắn ướm lời hỏi dò.
Trong nháy mắt khi Tạ Hải Dương hỏi xong thì Vương Bảo Nhạc nằm đó đột nhiên mở to hai mắt ra. Trong mắt chỉ toàn vẻ mờ mịt, nhưng Vương Bảo Nhạc nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, hắn vội cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình, khi nhìn thấy cái bụng nhỏ quen thuộc trước kia thì Vương Bảo Nhạc lập tức kích động.
- Học thủ đã vào tay ta rồi!
Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó đột nhiên đứng bật dậy.
Theo lời nói của hắn vang lên còn có cả Khí Huyết ngập trời ầm ầm kéo len, nhưng trong nháy mắt lại giống như bị phong ấn lại rồi nhanh chóng biến mất. Toàn bộ co lại rút vào trong thân thể của Vương Bảo Nhạc, trong và ngoài cơ thể hắn lúc này giống như tạo thành hai thế giới riêng biệt, cảm giác còn mãnh liệt hơn trước kia rất nhiều!
- Phong Thân... Đại viên mãn!
Tạ Hải Dương mở to hai mắt, thất thanh hét lên.
Thật sự là sau khi đến Phong Thâ cảnh rồi thì rất khó mà tiến bước, phần lớn mọi người bình thường đều cần ít nhất mấy năm mới bước từ Phong Thân sơ kỳ đến đại viên mãn được. Thậm chí còn có nhiều người phải tốn hơn 10 năm mới được.
Nhưng chỉ chớp mắt thế này, loại cảm ứng khí tức mãnh liệt trên người Vương Bảo Nhạc lại giống như ngăn cách cùng thế giới bên ngoài, đại biểu cho Phong Thân của hắn đã hoàn toàn viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi... Là có thể bước vào Bổ Mạch cảnh cuối cùng của Cổ Võ rồi!
- Điều này sao có thể...
- Dùng Tử Thần đan mà cũng có thể đột phá tu vi á?
Trong đầu Tạ Hải Dương lập tức bùng nổ, hắn thật sự không dám tin, dù lúc trước hắn đã biết thân phận của Vương Bảo Nhạc, cũng biết Vương Bảo Nhạc là tên liều mạng đột phá trong lúc nâng tạ, đột phá trong phòng Dung Nham, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy tâm thần rúng động, đầu óc quay cuồng.
Hắn cũng biết rõ sau khi chuyện này truyền ra ngoài thì e là sẽ có không ít học sinh đua nhau đi mua Tử Thần đan để thử, dù sao thì từ chỗ tập tạ đến phòng Dung Nham của hệ Chiến Võ lúc này đều chật ních người, ngày nào cũng có vô số người đến đó thử xem có đột phá hay không...