Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Bọn họ cho rằng đây căn bản là một kết cục thảm hại.
Lúc này, trên đảo ngoài tiếng gió lạnh thổi ngang tai thì không còn một tiếng động nào khác.
Bọn họ không hiểu vì sao Dương Thần lại phải giết chết bốn người của giáo đình sớm như vậy, không hiểu tại sao Dương Thần có thể thờ ơ đến nỗi để cho tên Apollo giả mạo kia bắn mũi tên lửa mà những người thường không có khả năng chống đỡ như Lâm Nhược Khê.
Nhưng bọn họ cũng không nhẫn tâm nhìn thấy một thân thể tuyệt mỹ ngay trước mắt mình bị hóa thành tàn tro như vậy.
Qua mười mấy giây, mọi người mới miễn cưỡng mở mắt ra, đồng thời cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ máy hiển thị. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Tất cả mọi người nhìn kỹ lại thì ngay lập tức giật mình thảng thốt.
Chỉ nhìn thấy, ở trên boong tàu, nơi mà Lâm Nhược Khê nằm, không biết từ lúc nào, xung quanh cô xuất hiện một vòng bảo hộ bán cầu trong suốt, màu vàng đỏ, giống như màu của lửa, sáng chói.
Khi mà mũi tên có uy lực khủng khiếp, bốc lửa đỏ rực kia lao đến, không ngờ bị vòng bảo hộ chặn lại, nuốt chửng, tia lửa bắn ra xung quanh, rồi biến mất dần.
- Đó là….cái gì vậy?
Trong lòng tất cả mọi người dường như có một sự nghi ngờ rất lớn. Tại sao lại xuất hiện một vòng bảo hộ nuốt chửng sự tấn công khủng khiếp của mũi tên đó.
Nhưng cho dù là thế nào đi nữa thì trong lòng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Khi nhìn thấy mặt cười thản nhiên của Dương Thần thì mọi người mới hiểu được, Dương Thần sớm đã đoán được sự tình sẽ như vậy nên mới thản nhiên như thế.
Apollo trên boong tàu thì lại không dám tin, lùi một bước, lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, điều này là không thể nào, đây là cái quái quỷ gì vậy?”
Căn bản là đã nắm chắc được tình hình, đột nhiên lại phát sinh biến cố, khiến Apollo rất tức giận. Gã tiếp tục giơ cây cung màu vàng rực rỡ lên, kéo thêm một mũi tên nữa.
- Tao không tin là tên bắn không xuyên qua.
Mũi tên với ngọn lửa bốc cháy rừng rực lại được bắn ra một lần nữa. Nhưng, lần này cũng giống như lần trước, mũi tên đụng phải vòng bảo hộ màu đỏ thì ngay lập tức rớt xuống biển.
- Mày không thể bắn xuyên qua được đâu. Cho dù thực lực của mày rất mạnh, vũ khí trên tay của mày thậm chí có thể so sánh với thần khí, nhưng rốt cuộc thì mày vẫn không phải thần thánh gì.
Dương Thần cuối cùng cũng mở miệng, cười lớn.
Apollo quay mạnh người một cái, toàn thân tức giận đến phát run:
- Đây là chuyện gì vậy? Nói cho tao biết, đây là cái quái gì vậy?
Do quá đỗi tức giận mà giọng nói của Apollo không còn được như lúc trước, giống như gào rít lên, khiến cho vẻ mặt đang rất tiều tụy của Verdessa ở trên đảo cũng phải trở nên khiếp sợ.
- Cục…cục trưởng?
Verdessa kinh ngạc hô lên một tiếng, đứng dậy, lớn tiếng hỏi:
- Mày là cục trưởng? Mày không phải là Apollo, mày là cục trưởng Daipuni.
Trong mắt Apollo lộ chút bối rối, nhưng đa phần vẫn là sự tức giận và ngang ngược.
Dương Thần cười một cách vui sướng, gãi gãi tai:
- Không ngờ là cục trưởng Daipuni. Tao nói rồi, mày không việc gì phải giả trang thành Apollo làm gì đâu. Mày có cao giọng đến đâu nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Kế hoạch của mày coi như đã bại lộ rồi.
Sự xuất hiện của cảnh tượng này khiến cho đám người Vân Miểu sư thái, Solon và Sargeras chết trân tại chỗ. Đương nhiên bọn họ cũng biết Daipuni là ai, không ai khác mà chính là cục trưởng cục bảy cục an ninh Pháp. Đại hội lần này vốn là do phó cục trưởng Verdessa chủ trì, phân công, sắp xếp các vấn đề. Nhưng không ngờ, cục trưởng lại chính là Apollo?
Dường như gã biết, nếu tiếp tục cải trang thì cũng không có tác dụng gì. Trên tàu chiến, Daipuni tháo chiếc mũ sắt Rome có in hình thái dương xuống, ném qua một bên, lộ ra khuôn mặt vừa tang thương vừa hộc hằn. Trong đôi mắt giống như chim ưng kia cũng không còn lại chút gì gọi là sự ngang ngược và nịnh nọt của ngày xưa nữa, mà chỉ hiện lên sự oán hận và hống hách.
Daipuni như vậy khiến cho Verdessa làm việc cùng với hắn ta bao nhiêu năm qua cũng suýt nữa không dám thừa nhận.
- Cục trưởng…Thực sự là mày rồi. Thảo nào, thảo nào đột nhiên mày bắt tao làm chủ trì của một đại hội quan trọng như vậy…Hóa ra…tại sao…
Verdessa trầm giọng xuống, giờ mới phát hiện ra ngay từ đầu đã bị Daipuni lừa. Cả thế giới dường như sụp đổ ngay trước mắt, sức lực toàn thân như bị rút sạch, không nói được hết câu.
Khóe miệng Daipuni run rẩy, cười lạnh lùng:
- Đồ vô dụng, tao thực sự không nên nâng đỡ mày nhiều như vậy. Cái gì mà vinh quang của người lính chứ, chẳng qua chỉ là một lũ tạp chủng, còn dám nói chuyện vinh quang với tao hay sao chứ. Hừ!
Đôi mắt Verdessa mở to, như cắt ra từng giọt máu, không nói nổi tiếng nào.
Daipuni cũng không thèm để ý đến thuộc hạ cấp dưới của mình nữa, quay sang hỏi:
- Minh Vương, tao đã đánh giá sai mày rồi. Không ngờ nhanh như vậy mà mày có thể làm kế hoạch của tao bị bại lộ. Nhưng điều này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến kết cục cuối cùng cả. Kíp nổ đạn hạt nhân vẫn nằm trong tay tao. Cho dù vừa rồi tao không giết được người phụ nữ của mày, thì cũng có thể làm nổ cả hòn đảo này. Vì vậy, mày vẫn không thể giành phần thắng được đâu.
Dương Thần vỗ vỗ vào ngực, ra bộ sợ hãi, thở dài nói:
- Cục trưởng Daipuni thực sự tính toán như thần. Làm sao mà tao có thể quên là kíp nổ còn ở trong tay mày chứ. Nhưng cũng là do tao ngu. Có thể đoán ra sớm Apollo kia thực sự là một nhân viên quan trọng trong nước Pháp, nhưng lại không đoán ra là mày có thể khống chế được đạn hạt nhân.
Daipuni cười lạnh lùng:
- Ồ? Không ngờ mày còn đoán được nữa cơ đấy? Nhưng tao lại rất có hứng thú để nghe, tại sao mày đoán được. Mặc dù đạn hạt nhân này cũng đang rất nóng vội rồi, nhưng mày vẫn có thể nói lời trăn trối cuối cùng trước khi chết.
Nói xong, Daipuni giơ cung tên trong tay lên, lại nói:
- Trong lúc mày nói về cái lập luận suy diễn gì đó của mày, tao sẽ bắn đi một vài mũi tên, coi như là món quà cho chúng mày. Mặc dù tao không biết chính xác là mày đã dùng cách gì để bảo vệ được người phụ nữ của mày không bị tao sát hại, nhưng tao nghĩ…nếu như mày chết, như vậy thì cô ta cũng không cần phải chết. Một người phụ nữ như vậy, nói thực, giết rồi cũng thấy rất tiếc.
Daipuni nhe răng cười nham hiểm, lại kéo cung một lần nữa.
“Rào rào”.
Lần này, Daipuni bắn ra liên tiếp ba mũi tên.
Dương Thần không một chút hoang mang nói:
- Thực ra, lúc đầu khi bọn tao bị bắt đến Romilly, tao đã nghi ngờ rồi, một thành phố gần Paris đến như thế. Cho dù kho hàng kia được cất giấu bí mật như thế nào đi nữa thì cục an ninh Pháp cũng không thể để mất tích như vậy. Không ngờ các thương gia quý tộc cũng không tìm được. Khả năng lớn nhất mà tao cảm thấy chính là, căn bản không muốn tìm kiếm.
Trong khi nói chuyện, từ trên không trung rơi xuống 3 mũi tên lửa, lần lượt tẽ làm ba nhánh hướng tới ba người Solon ở bên kia.
Dương Thần cũng không để ý nhiều, đưa bàn tay to bè ra, vận ba vòng chân khí Tiên Thiên, làm cho ba mũi tên đã khiến ba con người kia sợ hãi vô cùng biến mất trong không trung.
Trên màn hình, sắc mặt Daipuni biến sắc. Mặc dù gã không cho rằng vũ khí của mình có thể làm Dương Thần bị tổn hại nhiều, vì vậy mới bắn tên sang ba người kia, không ngờ, căn bản vẫn không thể tạo thành sự uy hiếp nào.
Dương Thần thản nhiên, không coi trọng điều đó, tiếp tục nói:
- Còn nữa, cái gọi là Lĩnh vực của thần, mục tiêu lựa chọn đầu tiên và thời gian phát động hành động lần này cũng khiến cho người ta phải nghi ngờ. Nếu như thực sự là một tổ chức hùng mạnh như vậy thì tại sao không lựa chọn đối phó với các nước lớn như Mỹ, Anh, rồi áp chế tổng thống Mỹ, như vậy chẳng phải hiệu quả hơn sao? Nếu như thực sự là chủ thần thì còn dùng đến người của Blue Storm để làm gì?
Mà mọi người cũng đều biết thực lực của cục an ninh Pháp không mạnh. Cầm một quả hồng nhũn nhoét, có phải là rất không xứng với mục tiêu xưng bá thế giới này sao.
Vì thế lúc đấy tao liền đoán, sở dĩ lựa chọn nước Pháp là vì tên Apollo giả mạo này. Chỉ có thể chọn nước Pháp là vì muốn chờ đến thời cơ này. Hơn nữa, trong nửa năm này, tổng thống nước Pháp sẽ trở thành chủ tịch. Thời điểm như vậy mà lấy cái cớ là lựa chọn nước Pháp sẽ càng đầy đủ hơn, ngược lại sẽ không khiến người ta cảm thấy là bởi vì Apollo, mà chính là chờ đợi bên trong nước Pháp.
Còn một điểm hết sức quan trọng nữa. Tuần lễ thời trang Paris chính là thời điểm các quý tộc và các thương gia giàu có nhất trên thế giới quy tụ lại với nhau. Lúc như vậy, nếu như gây rối thì Chính phủ các nước sẽ không dám quá lộ liễu để ngăn cản các quý tộc và thương gia giàu có của các nước này đến Pháp. Ngoài việc tạo áp lực cho chính phủ các nước ra, thì cũng có thể bắt cóc, vơ vét tài sản, thu về một số tiền lớn để mua vũ khí.
Nói đến đây, sắc mặt Daipuni chợt thay đổi, gân xanh nổi lên, đương nhiên là bị đoán trúng không ít.
Đám người Vân Miểu sư thái cũng dần dần hiểu được. Thảo nào Lĩnh vực của thần ở Pháp làm xằng làm bậy, cục an ninh cũng không có cách nào đối phó với bọn họ, hóa ra là “Tham ô”.
Dương Thần nói:
- Lúc đấy, thứ vũ khí mà tao nhìn thấy ở trên tay đám người mặc áo đen đó lại chính là súng liên thanh - một thứ vũ khí công nghệ cao nhất của công ty HK Đức. Trang bị toàn thân cũng đều là cấp bậc của bộ đội đặc chủng. Tao suýt nữa đã khẳng định Lĩnh vực của thần là một tổ chức có liên hệ với chính phủ. Nếu không thì, những phần tử khủng bố hỗn tạp này, cho dù có nhiều tiền như vậy thì nhà máy vũ khí chính quy cũng sẽ không dễ dàng bán những thiết bị này ra ngoài.
Chỉ có thể nói, kế hoạch của mày có vài khuyết điểm nhỏ, nhưng đối với nhiều người thì kế hoạch này dường như chu toàn. Khuyết điểm ở chỗ, mày đã đánh giá quá cao thực lực của mày, đánh giá quá cao đồng minh của mày, thực lực của giáo đình.
- Vậy thì sao?
Daipuni gần như gào lên:
- Cho dù bây giờ mày đoán trúng đi chăng nữa thì đã sao? Tất cả những thứ này và cả hòn đảo này nữa sẽ chìm vào đáy biển vĩnh viễn.
- Chờ cho tao giết toàn bộ lũ chúng mày, đem lũ ngu ngốc các nước chúng mày biến thành tro bụi, lúc đó cả thế giới này sẽ hỗn loạn, các nước nghi ngờ lẫn nhau. Chờ tao giết chết tổng thống Pháp, sau đó giết lãnh tụ của thì đương nhiên sẽ răm rắp nghe theo lời của tao. Cho dù là mấy tên của Thạch Trung Kiếm kia cũng không thể có được thần khí.
Tao sẽ trở thành người thống trị, rồi sẽ châm ngòi cho chiến tranh thế giới và trở thành người thống trị toàn thế giới. Không một ai có thể ngăn cản tao.
Nhìn thấy Daipuni điên cuồng như vậy, tất cả mọi người trên đảo đều cực kỳ phẫn nộ.
- Đúng là một kẻ điên rồ, hắn ta thực sự cho rằng kế hoạch đó sẽ thành công sao?
Lilith tức giận nói. Được coi là Huyết tộc cao quý, vậy mà bị một tên chẳng ra gì đùa bỡn, tự nhiên cô cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
- Không. Kế hoạch này của hắn ta và cái gọi là thống trị thế giới, chẳng phải là muốn cho toàn thế giới xảy ra chiến tranh sao. Giống như để trả thù nhân loại vậy.
Sargeras hạ giọng nói.
Daipuni cười lớn tiếng, rồi thản nhiên nói:
- Tao cũng không muốn nói nhiều với những kẻ sắp chết như chúng mày. Tạm thời tao không giết được người phụ nữ của Minh Vương, thì sẽ giết những tên khác trước vậy. Verdessa…Phó cục trưởng của tôi. Tôi sẽ tiễn vợ và con ông trước, bọn họ sẽ ở dưới địa ngục chờ ông.
- Không…g…g cục trưởng, đừng giết bọn họ.
Verdessa rống lên tức giận, đi đến trước máy hiển thị gào thét.
Daipuni cũng mặc kệ, xoay người giương cung một lẫn nữa, chuẩn bị phóng ra hai mũi tên về phía mẹ con Harry đang nằm bất tỉnh.
Nhưng, khi Daipuni chuẩn bị phóng mũi tên đi thì Stern vừa rồi vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, nằm úp xuống không nhúc nhích gì đột nhiên gãi đầu, tại chỗ từ từ đứng dậy.
Thấy Stern bỗng nhiên tỉnh lại, không chỉ có những tên mặc áo đen xung quanh giật mình, mà Daipuni cũng phải nhíu mày. Theo như những gì bọn chúng biết thì những người này bị trúng thuốc mê, sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.
Sau khi Stern đứng lên, cũng không quên vươn vai một cái, thấy Daipuni đang giương cây cung màu vàng lên, lắc lắc đầu. Dường như đang nghĩ ngợi gì đó, sau đó qua máy hiển thị, nói với Dương Thần:
- Hades! Anh thật là. Anh không biết trên boong tàu rất lạnh sao? Sao lại nói mấy lời vô nghĩa nhiều như thế. Parked Persephone lại không phải là người đặc biệt như chúng tôi, con gái nhà người ta cảm lạnh thì tìm ai để khóc đây?
- Tôi đã nói rồi, người ta thể nào cũng không để anh lên giường đâu. Anh nói chuyện chả chắc chắn gì, một chút cũng không rõ ràng. Không phải là nói cho con lợn đấy biết là hắn ta thất bại rồi sao? Nói xong thì xong chuyện mà. Anh không biết chúng ta còn phải nhanh chóng trở về Paris để ăn khuya hay sao? Quá giờ, cửa tiệm sẽ đóng cửa, anh không biết sao?
Dương Thần thấy Stern đứng dậy, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán, trợn mắt lên:
- Hình như anh nói hơi nhiều rồi đấy.
Daipuni thấy Stern và Dương Thần nói chuyện, không ngờ không thèm để mắt đến gã, liền lập tức nổi giận:
- Đồ khốn, mày nghĩ mày là ai, muốn chết à?
Nói xong, Daipuni điều chỉnh cung tên, bắn liên tiếp hai mũi tên về phía Stern.
Gần như trong gang tấc, hai mũi tên lửa đủ để nghiền nát tấm thép, tránh cũng không thể tránh.
“Ngu ngốc.” Stern không nhúc nhích gì, bĩu môi lẩm bẩm.
Vòng bảo hộ màu đỏ lại một lần nữa xuất hiện quanh thân của Stern, nuốt chửng hai mũi tên kia.
- Mày vẫn còn chưa rõ sao. Kẻ ngăn cản mũi tên của mày không phải là kẻ ở trên hòn đảo kia mà là tao-ông nội của mày đấy.
Stern nhìn ánh mắt bất lực của Daipuni.
Nghe thấy câu đó, Daipuni lùi liên tiếp hai bước, run rẩy, ý thức được gì đó, thấp giọng nói:
- Mày…mày không phải là Stern. Rốt cuộc mày là ai?
Stern bật cười, chỉ ngón tay về phía Daipuni, lắc đầu.
- Cái đầu của mày còn muốn nghĩ đến việc tranh bá thế giới nữa sao? Chưa đánh trận mà mày đã quá ngu khi lấy danh nghĩa của tao để phất cờ của tao, chỗ nào cũng giả danh lừa bịp, nên chuẩn bị tâm lý tốt để bị vạch trần đi là vừa.
Nghe thấy câu nói này của Stern, Daipuni ung ung trong đầu, trợn trừng mắt, giọng nói run rẩy:
- Mày…mày là…mày là…
- Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi sao.
Stern để lộ ra mái tóc màu vàng óng, nhếch miệng cười:
- Không sai. Tao chính là Apollo.