Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Lúc Thái Nghiên đi qua phía bên cạnh Dương Thần, cứ như thể là không nhìn thấy Dương Thần. Hoàn toàn không để ý tới Dương Thần, cũng không lên tiếng chào hỏi.
Dương Thần cười gượng. Xem ra đúng là cô ta giận thật rồi. Nhưng cô giận cũng là điều mà Thái Nghiên nên làm khiến nghề cảnh sát này trông thật vinh quang, còn theo xử lý của pháp luật thì trong tư tưởng cô bỗng quan trọng vô cùng.
Hắn hơi một tí là giết người, còn giết cả cục trưởng cục cảnh sát nữa. Trong lòng Thái Nghiên dù là người đàn ông mà cô thực sự yêu thương thì cô cũng không thể tiếp nhận một cách vui vẻ.
Dương Thần cũng không vội vã, liền đi cùng Thái Nghiên vào phía trong cục cảnh sát. Trên đường hắn đi qua, một vài nhân viên cảnh sát cũng nhận ra Dương Thần thì thần sắc đều nhợt nhạt, cứ như thể là nhìn thấy phần tử khủng bố và đều tránh thật xa.
Trước cảnh tượng như vậy, đối với Thái Nghiên, cô không kìm nén được sự tức giận tới mức nghiên răng, trừng mắt nhìn Dương Thần.
Dương Thần bất đắc dĩ phải giơ hai tay về phía cô. Bộ dạng hắn trở lên vô hại như vậy, lại cũng không phải là sát nhân khát máu nhưng điều mấu chốt vẫn là các cấp dưới của cô đều nhát gan.
Ngoại trừ kẻ trung niên buôn bán heroin tên là Cao Việt ra thì năm tên khác trong Thanh Long hội đều đã bị đưa đến bên ngoài của phòng thẩm vấn. Mà cái tên Cao Việt này ngạo mạn và khinh khỉnh lắm và đã bị đưa đến một phòng thẩm vấn riêng.
Nhìn Thái Nghiên đi vào phòng thẩm vấn, Dương Thần vội vã đi vào theo sau. Khi viên cảnh sát nhìn thấy Dương Thần tiến vào, đến cả ý nghĩ đóng cửa chặn lại cũng không nghĩ đến nữa.
Thái Nghiên lại một lần nữa không nói gì, cuối cùng cô quay người ngăn Dương Thần ở cửa, hỏi nhỏ:
- Đi theo tôi làm gì, tôi đang làm việc.
Dương Thần cười bồi:
- Em bận việc của em đi. Đã mấy ngày rồi anh không gặp em, anh nhớ em.
Nghe một người đàn ông nói nhớ mình, một người không vốn không để tình cảm cá nhân xen vào như Thái Nghiên vẫn thấy trong lòng vui sướng. Dù những lời thế này có vẻ mùi mẫn nhiều nhưng trong lòng Thái Nghiên cũng khá lên nhiều.
Thái Nghiên đôi mắt trắng bệch nhìn Dương Thần, giọng nói nhẹ hơn vài phần:
- Đừng cho rằng chỉ như vậy đã lừa được tôi. Hai ngày trước khi anh về nước sao không nhớ tới tôi chứ? Lại còn chạy tới Cục cảnh sát hoành hành. Nếu không phải là nhờ anh giúp đỡ thì việc phục chức của tôi cũng phải còn tới hai tháng nữa.
Những lời nói này nghe thì có vẻ thật chua chát, nhưng Dương Thần nghe là biết đó chỉ là lừa dối lòng mình, nhưng hắn cũng thuận theo ý đó, cười tủm tỉm nói:
- Không cần phải cảm ơn anh đâu, anh thấy em huấn luyện ở đó gian khổ quá nên muôn để em sớm trở về. Em xem, em mặc bộ cảnh phục này so với lúc ở khu huấn luyện thì đẹp hơn nhiều, nhìn qua mà anh đã thèm rỏ dãi rồi.
- Anh… anh sao có thể vô liêm sỉ như vậy chứ?
Thái Nghiên thực sự không thể chịu nổi sự trơ tráo của Dương Thần. Ánh mắt đắm đuối kia cứ như thể là cô không mặc cái gì trên người vậy.
- Anh mà không phải là vô liêm sỉ thì sao dám tới đây tìm em.
Dương Thần thong dong cười:
- Được rồi, Thái Nghiên, Thái đại cục trưởng, anh hứa với em sau này không tùy tiện giết cảnh sát nữa. Muốn giết thì trước hết cũng phải hỏi em trước đã. Chúng ta không dễ gì mà có ngày hôm nay, lẽ nào vì một cái chết ngu xuẩn mà phá vỡ mọi tình cảm hay sao?
Đôi má lúm đồng tiền của Thái Nghiên hơi ửng hồng, cũng may là bên cạnh không có viên cảnh sát nào trông thấy, oán hận nói:
- Anh không thể để cho người ta yên tâm một chút hay sao? Anh có biết là vì chuyện hấp tấp anh làm mà chị của em ở Yến Kinh cực khổ thế nào hay không?
- Chị em ư? Dương Thần ngẩn người ra, sao lại có quan hệ gì với Thái Ngưng chứ?
Thái Nghiên chợt ý thức được những lời nói của mình lọt ra chút tin tức gì đó, ánh mắt vội chốn tránh, lắc đầu nói:
- À, không có gì. Chị của em trước đây không phải hay nhìn chằm chằm vào anh sao. Anh gặp rắc rối như vậy khiến chị ấy cũng mệt mỏi. Thôi anh đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ra ngoài đi, em chuẩn bị thẩm vấn tội phạm.
Dương Thần không dễ dàng bị lừa như vậy, huống hồi Thái Nghiên lại là người thẳng tính, bình sinh đã không che giấu chuyện gì rồi, thế nên sắc mặt Dương Thần nghiêm túc hỏi:
- Chị em rút cuộc xảy ra chuyện gì rồi, trước đây anh cũng cảm thấy thật lạ, tại sao chị em lại về Yến Kinh mà không quay lại, em nói đi, anh đã làm gì ảnh hưởng tới chị em sao? Có phải là lần trước chuyện anh giết Tùng Mậu, chị em thay anh nhận đã bị xử phạt không?
Khuôn mặt Thái Nghiên trắng bệch ra, cúi đầu xuống, dường như cố đấu tranh, cuối cùng buồn bã nói:
- Chị em vẫn nói, không được để anh biết nhưng em nghĩ anh sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nhưng bây giờ em đang làm việc, chờ khi tan tầm em nhất định sẽ nói cho anh…
Dương Thần càng lúc càng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Thái Ngưng mà lại nhờ Thái Nghiên cố ý giấu giếm hắn, mà lúc trước hắn có nghĩ tới chuyện hỏi Thái Vân Thành nhưng lần đó lại bị Triệu Đằng gọi điện làm gián đoạn. Về sau cũng không nhớ tới cái chuyện bây giờ đang diễn ra, Thái Ngưng đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi sao.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Thái Ngưng rời khỏi Trung Hải một đêm trước đó, hình ảnh đứng ở trên cầu mà nhìn ra phía trời đêm, gió lạnh se se thổi. Cái hình ảnh lạnh lùng diễm lệ ấy đến giờ phút này nghĩ lại thật vô cùng đáng nhớ.
Dương Thần đứng trầm ngâm, chỉ vào chỗ mà tên tính tình khó chịu, Cao Việt, hỏi:
- Cái thằng cha kia phạm tội gì vậy?
Thái Nghiên tuy không biết Dương Thần tại sao lại muốn hỏi nhưng vẫn giải thích:
- Hắn ta tên là Cao Việt, nghe nói là đại ca của một băng nhóm mới xuất hiện ở Trung Hải tên là hội Thanh Long. Có thể xem như Thanh Long hội là đà chủ ở Trung Hải mà trước đây vốn Trung Hải chỉ có hội Hồng Kinh. Hội Hồng Kinh cùng với phía cảnh sát bình an vô sự nhưng cái tên Cao Việt này đại diện cho hội Thanh Long sau khi hợp tác với hội Hồng Kinh thì lại xâm phạm ranh giới của nhau.
Em vừa mới quay lại phục chức vào ngày hôm qua thì hôm nay đã nhận được tin báo hắn ta gần đây có mở một hột đêm, ép không dưới ba mươi nữ sinh viên bán dâm. Hơn nữa hắn ta còn dùng thuốc cấm để khống chế bọn họ. Có vài cô gái trước đó muốn tố cáo hắn ta đều đã bị hắn ngầm giết hại. Đúng là không bằng cầm thú.
Dương Thần chau mày, hắn biết rõ, Sắc Vi tuyệt đối sẽ không cho phép hội Hồng Kinh xuất hiện hoạt động này. Tất nhiên đây chỉ là vẫn đề của hội Thanh Long, hơn nữa rất có thể cái tên Cao Việt này là một kẻ hám của, lương tâm để cho chó ăn rồi.
Cái loại tai họa này tất nhiên sẽ không phải là vừa mới xuất hiện. Chỉ có điều là trước đây cục trưởng Lư cho dù nhận được tin báo cũng không dám động vào hội Thanh Long. Chỉ có điều hiện giờ Thái Nghiên vừa mới quay về, người con gái này không sợ trời cũng chẳng sợ đất, muốn đấu tranh cho chính nghĩa cho nên không nói hai lời, phải đi bắt cái tên Cao Việt này về đây.
- Theo như quy định của pháp luật, thằng cha này sẽ bị phán xét thế nào?
Dương Thần hỏi.
- Nếu hắn ta bị tuyên án thì dựa theo quy định của pháp luật Trung Quốc, hắn ta sẽ bị tịch biên gia sản và ngồi từ từ một đến hai năm nếu như có thể điều tra làm rõ cái chết của những nữ sinh viên, thậm chí hắn ta có thể lãnh án tử hình… Nhưng hắn ta là thủ lĩnh của một băng nhóm xã hội đen nên có thể có không ít người sẵn sang chết thay, muốn giết chết hắn ta lẽ còn rất khó.
Thái Nghiên phẫn nộ nói.
Dương Thần gật gù, đại khái là hắn đã hiểu được tình hình, liền chậm rãi bước về phía kẻ ngạo mạn Cao Việt.
Cao Việt cảm thấy khó chịu. Hắn ta cũng không biết Dương Thần, chỉ thấy Dương Thần cùng với nữ cục trưởng nhỏ to điều gì đó, cũng không tới thẩm vấn hắn ta, như thể hoàn toàn không để ý đến chuyện của hắn ta.
Lúc này, Dương Thần với vẻ mặt không chút cảm xúc đi đế chỗ hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi cũng không tồi nhỉ, cục trưởng Thái là hoa hồng có gai đấy, sẽ khiến ngươi phải đầu hàng thôi. Xem ra bộ dạng của ngươi cũng không giống như một công tử bột, chẳng lẽ năng lực của ngươi mạnh vậy sao?
Dương Thần cũng không lên tiếng, đi lên phía trước, không nói nhiều lời, một cái tát từ lòng bàn tay Dương Thần lên mặt Cao Việt.
“Bốp”
Một tiếng giòn vang, Cao Việt từ ghế lăn thẳng xuống sàn nhà vẫn còn lăn một vòng nữa.
Kính mắt của Cao Việt rơi xuống sàn nhà, hắn ta chỉ cảm thấy khóe miệng có chút vị ngòn ngọt, má trái có cảm giác hơi sưng, hắn ta mới giật mình, không ngờ bị đánh một phát mạnh như vậy mà không phản ứng lại được.
Cao Việt đầu đội mũ sao Kim, tìm kính và đeo lại, loạng choạng đứng lên, sắc mặt u ám:
- Mày dám đánh tao à? Tên tiểu tử thối, mày biết tao là ai chứ?
Thái Nghiên đang đứng ở cửa cũng không ngờ tới, Dương Thần vừa đi lên đã vội động thủ rồi. Tuy rằng điều đó làm cô hả giận nhưng dù sao đây cũng là cục cảnh sát, cho nên vẫn phải đi lên phía trước, nói nhỏ:
- Dương Thần, cứ giao cho em. Em sẽ không dễ dàng cho hắn ta thoát thân đâu.
Dương Thần lắc đầu nói:
- Thằng cha này không đáng để em phải lãng phí thời gian. Anh sẽ giúp em xử lý hắn ta, em hãy sớm nói cho anh biết chị của em làm sao đi.
Nói xong, Dương Thần rút ra từ trong túi một chiếc điện thoại di động. Hắn vẫn nhớ lần trước, lúc gặp Lưu Thanh Sơn đã có lưu lại số điện thoại của ông bố vợ này.
Cao Việt nghe tới cái tên Dương Thần này, lửa giận hừng hực bốc lên, trong đầu đã có vài suy nghĩ mơ hồ, cố nhớ đã nghe thấy cái tên này ở đâu nhưng lại nghĩ không ra.
Mà Thái Nghiên cũng không ngờ Dương Thần lại sốt ruột muốn biết chuyện của chị mình thế nên trong ánh mắt lộ ra những ý nghĩ phức tạp. Cô thở dài, thật ra Dương Thần nên giúp cô giải quyết cia tên Cao Việt này. Thái Nghiên chưa kịp nghĩ gì thì …