Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Lúc trở lại phòng làm việc lớn của ban Quan hệ xã hội, không ít nữ đồng nghiệp mặt mang vẻ quái dị nhìn mình mỉm cười, Dương Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, bèn hỏi Trương Thái vốn hoạt bát:
- Trương Thái, mọi người làm sao vậy?
Trương Thái đang cầm gói kẹo QQ ăn vặt, dáng người đầy đặn không chỉ do trời sinh, việc “bồi bổ” sau này cũng là một cách, nhưng phải làm vừa đủ, chỗ cần béo thì béo một chút, chỗ cần gầy thì không thể béo lên, tất nhiên Trương thiếu phụ làm rất xuất sắc.
- Anh đi đâu thế?
Trương Thái hỏi lại.
- Ra ngoài làm chút việc.
Dương Thần còn chưa to gan đến mức đem việc quay chụp bộ phim nhỏ nói ra.
Trương Thái buông kẹo đứng dậy, bộ ngực như ngọn núi nhỏ đối diện ngực của Dương Thần, khuôn mặt tròn tròn xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước khiến Dương Thần chột dạ.
- Làm việc gì, làm cùng với ai hả đồng chí Tiểu Dương?
- Ồ…
Dương Thần ngửi được mùi nước hoa COCO trên người Trương Thái, nhìn khuôn mặt trắng, nõn mịn màng trước mặt, rất muốn cắn cho mấy phát, từ từ nói:
- Đi một mình, làm chút việc nhỏ.
Trương Thái bật cười, hờn dỗi lườm Dương Thần một cái:
- Còn giả vờ à, Minh Ngọc tỷ vừa gọi điện đến xin phép, nói là anh đưa chị ấy về.
Cái cô Lưu Minh Ngọc này thật là không biết phối hợp, trong lòng Dương Thần hơi oán hận, chỉ xấu hổ cười cười, đi về chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, Triệu Hồng Yến ngồi gần nhất đẩy bàn làm việc, chiếc ghế quay bị đẩy đến bên cạnh Dương Thần, sắc mặt cô mờ ám hỏi han:
- Anh và Minh Ngọc tỷ đã làm gì? Không phải Minh Ngọc tỷ bị đẩy ngã chứ?
Mấy cô gái này thật đúng là to gan, Dương Thần lại có thêm nhận thức mới.
Cho tới giờ đều là mình đùa giỡn với phụ nữ, sau khi vào công ty Quốc Tế Ngọc Lôi lại ngược lại, thường xuyên bị nhóm phụ nữ này đùa giỡn, Dương Thần cũng thấy kỳ quặc, rốt cuộc cũng hiểu được lẽ phải “chính quyền sinh ra từ nòng súng”, lại càng nguy khốn, nghĩ đến “người không biết xấu hổ là vô địch”.
Kết quả là, một bàn tay Dương Thần lặng lẽ vuốt ve lên đùi Triệu Hồng Yến, lại chậm rãi kéo dài đến dưới chiếc váy ngắn màu đen của cô.
Triệu Hồng Yến hôm nay mặc chiếc quần tất lưới ô vuông đen rất dạn dĩ, những đường cong hỗn loạn của da thịt trắng nõn dưới chân lộ ra, bị phân cách từng tảng từng tảng một, đôi chân ngọc dẫm lên đôi xăng – đan cao gót cũng màu đen, lộ ra những chiếc móng chân được sơn màu hồng nhìn rất huyễn hoặc, rất hợp với khí chất của người phụ nữ. Trang phục của thành phần tri thức ở thành thị vừa hay làm lộ ra nét xinh đẹp, phong tình của cô gái văn phòng, mãnh liệt tấn công thị giác, hoàn toàn không có quý bà công sở trong phim của quốc đảo nào đó có thể so sánh được.
Đột nhiên cảm nhận được dấu tay của Dương Thần ở trên đùi mình, Triệu Hồng Yến cả người đầu tiên là cứng đờ, sau đó một bàn tay vội vàng tóm lấy cổ tay Dương Thần.
- Dương Thần, anh muốn chết à! Giữa chốn đông người bị nhìn thấy thì sao?!
- Ai bảo chị hỏi lộ liễu như vậy? Tôi không háo sắc một chút làm sao xứng đáng với phán đoán của chị về tôi? Huống hồ chị lại ăn mặc mê người như vậy, chẳng lẽ không phải để đàn ông thưởng thức?
Dương Thần sắc mặt thản nhiên, dường như không xảy ra chuyện gì, chỉ là cùng Triệu Hồng Yến bàn chút chính sự.
- Hơn nữa nghe cách chị nói, dường như chỉ cần không bị ai thấy là tôi có thể tùy tiện sờ soạng rồi?
Triệu Hồng Yến chưa từng gặp qua cảnh này trong văn phòng, cả khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, khiến vẻ dịu dàng, quyến rũ càng lớn, cô lườm Dương Thần một cái như có ý khiêu khích:
- Anh đừng có làm bậy, tôi đã có chồng, chúng ta quan hệ tốt thế nào cũng chỉ là đồng nghiệp, tôi không phải loại người mà anh nghĩ.
- Tôi cũng vậy, cũng có vợ rồi, cũng không phải người tùy tiện.
- Tôi chỉ sợ lúc tùy tiện anh không phải là người.
Dương Thần nhướn mày nói:
- Thật không may là chị nói đúng.
Nói xong, tay Dương Thần mạnh mẽ phá khỏi hàng phòng thủ bằng tay yếu ớt của Triệu Hồng Yến, lại tiến thẳng lần nữa đến khi bàn tay to tìm được chỗ bắp đùi của cô.
- Anh… anh đừng như vậy…
Triệu Hồng Yến có chút hốt hoảng, chỉ cảm thấy hơi nóng từ bàn tay chạy dọc theo da đùi đến phía dưới bụng, nhưng cô không lập tức nhanh chân chạy đi mà lại vội vàng dùng hai tay kéo váy xuống, chỉ đủ để người khác không nhận ra sự khác thường.
Bắp đùi ấm áp, mềm mại khiến Dương Thần có sự hưởng thụ tuyệt hảo, vì căng thẳng nên Triệu Hồng Yến kẹp đùi rất chặt, còn hơi run rẩy.
Mấy ngón tay Dương Thần thậm chí đã chạm đến chiếc quần lót lụa của Triệu Hồng Yến, hơi vuốt ve, còn cảm giác có vài sợi lông, Dương Thần biết đó là gì, khóe miệng lộ ra nụ cười gian tà.
Triệu Hồng Yến lại ngượng ngùng gục đầu xuống, yếu ớt rên rỉ:
- Đừng… đừng như vậy mà, mau rút ra đi.
- Chị bảo tôi rút tay ra, nhưng lúc trước lại không tự tránh đi, cũng không gạt tay tôi khỏi đùi. Giờ tôi chạm đến chỗ ấy, chị lại kéo váy xuống để không ai nhìn thấy.
Dương Thần không biến sắc, chậm rãi tiến đến gần chiếc khuyên tai trong suốt của Triệu Hồng Yến, thổi một luồng khí nóng lên tai cô.
Triệu Hồng Yến giật mình một cái, mặt đỏ bừng đến tận tai, may là hai người quay lưng về phía những người khác trong văn phòng, cho nên không ai thấy điều gì khác thường.
- Phụ nữ luôn dè dặt, nhưng thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng không sao.
Giọng Dương Thần dường như có sự mê hoặc, Triệu Hồng Yến hơi giương mắt như làn sóng xuân nhè nhẹ, lườm Dương Thần một cái:
- Để anh được thể còn làm nhục người khác, cẩn thận tôi kêu to lên thật, kêu anh dâm tặc quấy rầy tôi.
Dương Thần không trả lời, chỉ hơi động đậy ngón tay dưới váy, khi ngón tay đã chạm đến chỗ mẫn cảm nào đó, yên lặng vẽ một vòng tròn nhỏ lên đó.
- Á…
Triệu Hồng Yến rên khẽ một tiếng, vội vàng che đôi môi anh đào của chính mình lại, chỉ cảm thấy chỗ ngón tay Dương Thần có sự kích thích mãnh liệt, suýt nữa không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Ở trong văn phòng xung quanh toàn là đồng nghiệp, lại có gã đàn ông trẻ tuổi tay chạm vào chỗ bí mật nhất của mình, ngón tay còn nhẹ nhàng cử động, chính mình lại không ngăn cản, còn làm vẻ che dấu sự tình… Triệu Hồng Yến đến giờ vẫn không nghĩ mình lại có một mặt như vậy, nhưng sự kích thích kỳ lạ lúc này lại khiến cô muốn ngừng mà không được, chấp nhận tình hình như vậy.
Rất nhanh, Triệu Hồng Yến liền cảm nhận được giữa hai chân có chút ẩm ướt, làm ẩm ướt cả chiếc quần nhỏ, cứ như vậy, Triệu Hồng Yến cảm giác chính mình sẽ không chịu nổi mà kịch liệt, sảng khoái bày ra ngay trong phòng làm việc, ngay trước mặt mọi người.
“Reng! Reng”
Đột nhiên, điện thoại trên bàn của Triệu Hồng Yến vang lên, giống như một hồi chuông cảnh báo khiến cho Triệu Hồng Yến đang ngây ngô hốt hoảng đem ghế xoay về chỗ ngồi, nghe điện thoại.
Tay Dương Thần cũng theo khe đào nguyên đó rút ra, nhưng đầu ngón tay còn lưu lại vết dinh dính.
Triệu Hồng Yến thở gấp, sau khi nghe điện thoại xong mới tức giận quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Đều tại anh! Còn cả buổi chiều, bên trong tôi đều ẩm hết, khó chịu chết đi được!
- Ai ngờ chị nhiều nước như vậy.
Dương Thần cười, chà xát ngón tay vài cái.
Triệu Hồng Yến lập tức không tức giận nữa, quay người đi không thèm để ý đến Dương Thần nữa. Cô quả muốn tìm kẽ hở để chui xuống, sự việc hôm nay quả là rất mất mặt, nhưng cũng chỉ có cô biết, lúc này trong lòng cô ngoài ngượng ngùng, hối hận, lại còn có một vị ngọt gì đó trước nay chưa từng có…
Đùa giỡn xong bà chị đồng nghiệp, Dương Thần trong lòng cũng sảng khoái lên nhiều, đang chuẩn bị mở máy tính chơi trò mà hắn cho là có chỉ số thông minh cao thì điện thoại của hắn rung lên.
Cuộc điện thoại gần nhất hắn nhận không phải chuyện tốt, khi Dương Thần nhận cuộc điện thoại này, hắn mới biết những cú điện thoại trước đây nhận đều chẳng là chuyện gì lớn…*
Điện thoại là do vú Vương gọi, giọng điệu bà run rẩy, kinh hoàng, lại có lẫn tiếng khóc.
- Cậu… cậu chủ… tiểu thư… tiểu thư bị bắt trói rồi!