Thánh Khư

Chương 51: Đánh Đâu Thắng Đó; Không Gì Cản Nổi (2)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1668 chữ

Oanh!

Hắn vận vận dụng Ngưu Ma Quyền, ngưng tụ ra thần hình chung cực, một con trâu đen cao lớn hiện lên sau lưng hắn, theo tiếng gầm nhẹ của Sở Phong, nó cũng ngẩng đầu lên trời.

Nghé ọ!

Tiếng gầm điếc tai, Âm Ba Công kinh khủng, sau khi thần hình của Ngưu Ma Quyền ngưng tụ lại, nó ẩn chứa tiếng sấm và cả tiếng gầm lên của mãng ngưu thái cổ.

Đây là quyền pháp, mà cũng là Âm Ba Công.

Phốc!

Giữa không trung, làn sóng đen lao ra từ miệng gã đàn ông tuấn tú với đôi cánh kia đã hoàn toàn bị phá tan, hơn nữa cả người gã như bị sét đánh, mồm khụ ra máu, cứ thế mà rơi thẳng xuống đất.

Gã cảm thấy cổ họng đau rát như bị lửa đốt, máu tươi không ngừng trào lên, mà chỗ ngực lại đau nhói, đồng thời tai mũi miệng cùng chảy máu ra, tất nhiên đều đã bị thương.

"Mi…" Cô gái áo trắng thấy cảnh tượng đó thì sắc mặt trắng bệch, cô ta vội vàng ra tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng tím, sau đó xuất hiện một sợi dây leo, nó lan ra cực nhanh, quất về phía Sở Phong.

Sở Phong né qua, sợi dây kia quất mạnh lên mặt đất, tảng đá lập tức rạn nứt, sức mạnh đó quả thật quá kinh người.

Chát!

Trong lòng bàn tay cô ta, từng sợi từng sợi dây leo dần chui ra, chúng cấp tốc lan tràn tại nơi đây, như muốn lấp kín mọi lối thoát, bao vây lấy Sở Phong ở bên trong, trực tiếp bóp chết lấy hắn.

Đồng thời, dây leo múa may quất không ngừng, khiến cho đất cát văng tung tóe, đá cũng vỡ nát ra, rất khủng bố.

Ầm!

Nhưng mà, thực lực hiện giờ của Sở Phong đã sớm không còn như lúc chiến đấu với Tả Tuấn, đối mặt hai gã dị nhân này, hắn hết sức thong dong, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Mà nay, hắn chỉ cần tám giây ngắn ngủi là đạt tới khoảng cách trăm mét, từ khi luyện thành chín thức của Ngưu Ma Quyền, sức mạnh và tốc độ của hắn lại tăng lên một mảng lớn, thể chất càng ngày càng kinh người.

Hắn đang trong quá trình nghiệm chứng cái gọi là nhục thân thành thánh.

Một cái bóng mờ xẹt qua, Sở Phong bật lên, đá mạnh một cái hất tung cô gái kia lên cao, ầm một tiếng, cô ta đụng vào vườn trái cây, miệng trào máu tươi, rốt cuộc không đứng lên nổi nữa.

Chỉ vài động tác thôi, hắn đã giải quyết được hai người rồi!

Đột nhiên, lòng hắn vang lên hồi chuông cảnh báo, cái gáy run lên, cảm thấy hơi đau, hắn vội vàng tránh né.

Đoằng!

Cách đó không xa, gã đàn ông với đôi cánh kia bóp lấy cò súng, họng súng đen ngòm phun ra một tia lửa, gã ta muốn giết chết hắn từ sau lưng.

Viên đạn rít lên, lao tới với tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng ánh mắt Sở Phong thì lóe sáng, cứ như có thể nhìn thấy quỹ đạo của nó, hắn né thoát được trước nên không bị bắn trúng.

Đoằng đoằng đoằng......

Gã ta liên tục nổ súng, ánh mắt cực kỳ âm u, gã đã bị thương nặng, gương mặt toàn là máu, ngực gần như bị một đấm thủng lỗ, hiện tại phải mượn dùng sức mạnh của máy móc để trả thù, để tàn nhẫn diệt trừ mục tiêu này.

Nhưng mà, từ khi Sở Phong luyện thành chín thức của Ngưu Ma Quyền, không chỉ thân thể phản ứng với tốc độ cực nhanh, mà quan trọng nhất là đã khai phá được một loại bản năng nguyên thủy, đó là trực giác nhạy bén, có thể dự cảm được nguy hiểm trước tiên.

Các bộ phận trên cơ thể hắn thỉnh thoảng lại tê dại một chút, đó là dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm lao tới, giúp lần nào hắn cũng có thể tránh né được cả.

Đồng tử của hai dị nhân co rút lại, sắc mặt tái nhợt, đều giật mình hoảng sợ, đây là mục tiêu bọn họ phải diệt trừ, đây là một phàm nhân thật ư? Đùa gì thế!

Đã bắn hết đạn, gã đàn ông có cánh nọ cố nén đau đớn, miệng trào máu tươi mà kịch liệt vỗ cánh phóng lên cao, gã ta muốn chạy trốn.

Phốc!

Sở Phong quyết đoán ra tay, một cây kiếm ngắn màu đen bị tung ra, như một tia chớp đen tuyền, nó xông thẳng lên trời đêm, ọc một tiếng, ghim thẳng vào người gã ta, ngay lập tức gã lại rơi từ trên không xuống đất!

Gã ta rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa, gã bị thương quá nặng, chỉ còn thôi thóp một hơi thở.

Sao trời lấp lánh, mọi âm thanh đều biến mất.

Hiện tại, không còn chút âm thanh nào, Sở Phong rất bình thản, hắn khoác lên mình ánh sao trời, cả người như tỏa sáng mà cúi đầu nhìn hai người dưới đất.

Hai dị nhân vô cùng rung động, hơn nữa còn có một nỗi sợ, người thanh niên trẻ tuổi tên là Sở Phong này, cư nhiên không bộc lộ ra trạng thái dị nhân nào mà đã giải quyết được bọn họ!

Hắn mạnh đến mức nào?

Hai người đều hoảng sợ, cảm giác như đang đối mặt với một Thần Ma, đứng trên đỉnh cao, không cách nào chiến thắng!

Lúc này, một con nghé vàng xuất hiện, nó nghi ngờ mà nhìn hai người, nó cảm thấy khó hiểu. Nếu không phải tiếng động bên ngoài quá lớn, chắc gì cái thứ này đã đi ra xem tình hình.

Lúc cô gái áo trắng ngẩng đầu lên, liếc nhìn con nghé vàng, ngay sau đó, sắc mặt cô ta hoàn toàn thay đổi, biết "Đầu sỏ" gây ra chính là nó!

"A......" Cô ta thét lên chói tai.

Trong khoảnh khắc, cô nghĩ đến trải nghiệm không lâu trước đó, cứ như một cơn ác mộng. Khi con nghé vàng càng ngày càng tiếp cận, cô ta không nhịn được lại nôn mửa, nằm tại chỗ mà run rẩy lên.

Chủ yếu là, bóng ma tâm lý trong lòng cô quá lớn!

Con nghé vàng ban đầu là nghi ngờ, sau đó thì nổi giận đùng đùng, bởi vì từ lúc nó tới gần, cô gái này càng ói lợi hại hơn.

Dám khinh thường nghé ta sao?

Oành oành oành!

Nó đi lên trực tiếp giẫm hai chân, đạp lên đầu cô gái nọ, lập tức khiến cô ta trợn trắng hai mắt, trực tiếp hôn mê.

"Nói hết mọi chuyện anh biết cho tôi ngay!" Sở Phong nhìn chằm chằm vào gã đàn ông.

Nhưng mà, gã ta khóa chặt miệng không chịu nói, bộ dạng như thà chết chứ không chịu khuất phục, ánh mắt mang theo hận thù, cùng với một tia kiêng kị và bất lực.

Mà sâu trong đáy lòng còn ẩn chứa một nổi sợ, gã nhìn Sở Phong mà như cảm thấy đang đối mặt với một Ma Thần thật sự!

Ầm!

Cuối cùng, Sở Phong cũng đạp một cái khiến gã ta trực tiếp ngất đi.

"Canh chừng bọn chúng!" Sở Phong nói, hắn đi vào rừng trái cây. Trong màn đêm yên ắng, hắn nhấn số điện thoại gọi cho Lâm Nặc Y.

Hắn có dự cảm, chuyện này không phải do Lâm Nặc Y sai khiến, nhưng vẫn có liên quan đến cô.

Có lẽ là một người theo đuổi Lâm Nặc Y, hoặc là người bên cạnh cô đã gây ra chuyện này.

Trước có Tả Tuấn muốn làm nhục nhân cách của hắn, nay lại có hai dị nhân xuất hiện, mà còn là tới giết hắn, cứ ra tay liên tục, thật sự cho là hắn yếu đuối có thể lấn át thế nào cũng được sao?!

Hắn sẽ không trách Lâm Nặc Y, bởi vì chuyện này không phải do cô gây nên, nhưng hắn phải bắt được hung thủ thật sự, phải để gã ta trả cái giá đắt!

Hắn thầm nghĩ muốn nói cho Lâm Nặc Y biết sự thật, tin rằng với sự tỉnh táo và thông minh của cô, cô sẽ biết ngay là kẻ nào, từ đó hắn cũng biết được ngọn nguồn.

Người đó có kiêng dè, cho nên cứ lén la lén lút lấy thủ đoạn mờ ám xấu xa thế này để đối phó hắn, như vậy điều hắn phải làm chính là vén màn, là vạch trần tất cả, buộc gã ta phải hiện nguyên hình mà trồi lên mặt nước!

"Người theo đuổi kia, thủ đoạn của anh quá ti tiện, đừng ép tôi phải đại khai sát giới, làm anh hối hận đã được sinh ra trên cõi đời này!" Ánh mắt Sở Phong lạnh buốt.