Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Đồng thời, vừa rồi cô ta cũng nghe tiếng Sở Phong, trong lòng lại càng rối loạn. Người kia thật sự không chết.
Tại sao lại như vậy? Lúc đó hắn không có ở trong xe sao? Điều này khiến Hứa Uyển Thanh e ngại, đồng thời cũng có chút oán giận. Vì sao hắn lại không chết? Nếu hắn chết, hết thảy đều có thể xóa sạch.
Có một số người luôn luôn như thế, không bao giờ nghĩ đến nguyên nhân là ở phía mình.
“Mục nhất định sẽ cứu mình.” Hứa Uyển Thanh cầu nguyện trong lòng. Cô ta vì Mục nên mới làm những chuyện này.
“Chú Tiền, mau dẫn cô ấy đi. Đừng quên cô ấy là dị nhân, phải dùng loại xích hợp kim kiểu mới nhất mới được.” Lâm Nặc Y bình tĩnh nói.
Hứa Uyển Thanh lập tức ngây ra, phịch một tiếng, sắc mặt trắng bệch, một chút máu cũng không có. Cô ta hoảng sợ, cảm giác hai tai vang lên ong ong.
Cô ta biết, chỉ có dị nhân phạm phải tội lớn mới bị đối xử như vậy, dùng kim loại hiếm làm thành gông xiềng trói lại. Một khi bị trói, đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cuối cùng cũng sẽ bị nghiêm trị.
Một người đàn ông trung niên hơi mập bước đến, gương mặt hiền lành, ngày thường nhìn rất hòa ái nhưng lúc này lại lạnh lùng, trung thành chấp hành mệnh lệnh Lâm Nặc Y.
“Nặc Y, sao cô lại đối xử với tôi như vậy?” Hứa Uyển Thanh kêu to một tiếng.
“Cô là trợ thủ của tôi, tôi rất tin tưởng cô. Trong khoảng thời gian tôi không thể liên lạc với bên ngoài, cô đã giúp tôi xử lý mọi chuyện. Nhưng cô đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi.” Lâm Nặc Y lạnh lùng nói.
Dáng người của cô cao gầy, cực kỳ mỹ lệ, khiến Hứa Uyển Thanh phải ghen ghét. Nhưng một khi Lâm Nặc Y tức giận, lập tức có một sự lạnh lẽo có thể đông cứng người ngoài ngàn dặm, rất lạnh lùng.
Mặc dù Hứa Uyển Thanh cũng rất xinh đẹp, nhưng lại mặc cảm, tự ti. Cô ta rất sợ hãi. Bây giờ bị khí thế của Lâm Nặc Y đè ép, một câu cũng không thể nói nên lời.
Lâm Nặc Y vung tay lên, bảo chú Tiền đưa Hứa Uyển Thanh đi.
“Sở Phong, anh đang ở đâu vậy? Em đến đón anh?” Lâm Nặc Y nói.
“Đã đến huyện thành rồi.”
“Em vốn định bắt anh mời em ăn đặc sản ở đây. Bây giờ xem ra, em phải mời anh rồi.” Lâm Nặc Y nói.
Sở Phong biết, Lâm Nặc Y có ý định riêng, hình như cô đang biểu đạt sự áy náy.
Hắn đọc một địa chỉ, sau đó không lâu, một chiếc xe con màu đen đậu ở ven rừng. Lâm Nặc Y nói: “Lên xe đi.”
Sở Phong dò xét: “Màu đỏ? Màu này chẳng tương xứng với sự lạnh lùng của em gì cả. Anh cho rằng em sẽ lái xe màu lam đến.”
“Lên đi, ba hoa quá.” Lâm Nặc Y mỉm cười. Hôm nay cô không mặc váy dài, chỉ mặc chiếc quần ngắn, áo phông, chẳng liên quan gì đến hàng hiệu cả.
Rất nhanh, bọn họ bước vào một nhà hàng.
Nơi này rất bình yên. Tiếng nhạc êm dịu, đèn thủy tinh treo tường, đá cẩm thạch trên mặt đất. Mặc dù không thể so sánh với thành phố lớn, nhưng ở huyện thành như vậy đã là một nhà hàng rất tuyệt rồi.
Nơi này chủ yếu là sạch sẽ.
Từ trong xe bước ra, hai người sóng vai nhau bước vào nhà hàng. Sở Phong tất nhiên chú ý đến cách ăn mặc đơn giản của cô.
Nhưng, sự tùy ý này cũng thể hiện ra được dáng người của cô. Thân cao 1m70, đôi chân thẳng tắp cân xứng, trắng bóc, vô cùng chói mắt.
“Thế nào?” Lâm Nặc Y quay đầu nhìn hắn.
“Đã lâu không gặp, bây giờ thấy em ở trước mắt, tất nhiên phải nhìn kỹ một chút rồi.” Sở Phong vừa cười vừa nói.
Lâm Nặc Y thật sự bó tay với hắn. Lần nào hắn cũng nói mấy chuyện vô lương bằng khí khái hào hùng. Có thể nói là hắn thẳng thắn, nhưng cũng có thể nói hắn khốn kiếp.
“Anh vẫn không thay đổi.” Lâm Nặc Y nói, mang theo nụ cười. Cô cũng không chán ghét tính cách này của Sở Phong. Nói đến lúc trước, bọn họ quen nhau cũng chính vì vậy.
Khi còn đi học, có ai dám chọc giận cô. Một đám người theo đuổi đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ cô không vui, sợ cô không cao hứng. Thậm chí bởi vì khí chất lạnh lùng của cô, chín trên mười người đều không có đủ dũng khí để tiến lên.
Chỉ có cái tên Sở Phong mới gặp lần đầu tiên đã cướp chỗ ngồi của cô, còn dám lấy giấy ghi sẵn tên cô gấp thành máy bay, rồi trước mặt cô thổi một hơi bay ra ngoài cửa sổ.
Lúc đó, người này thật sự rất ghê tởm nhưng lại làm cho cô không cách nào tức giận, cuối cùng vì thế mà quen hắn.
“Nào, để cho anh nhìn một chút xem em có thay đổi gì hay không.” Sở Phong mỉm cười, lại càng thêm không kiêng nể gì, trên dưới dò xét, từ gương mặt mỹ lệ đến chiếc cổ trắng ngần, một đường thẳng xuống dưới.
“Khốn kiếp, ngồi xuống đi.” Cho dù Lâm Nặc Y rất lạnh lùng, ngày thường khó mà nhìn thấy cô mỉm cười, nhưng bây giờ khóe miệng cũng không thể không vểnh lên, thu hồi sự lạnh lùng.
“Cười như vậy rất dễ nhìn, cảnh đẹp ý vui.” Sở Phong nói, sau đó giúp cô kéo ghế dựa ra, đè hai vai của cô ngồi xuống.
Cách đó không xa, chú Tiền sau khi nhìn thấy, lông mày nhướng lên, cuối cùng giả bộ làm như không thấy, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Xin lỗi.” Sau khi ngồi xuống, Lâm Nặc Y nói.
“Đừng như vậy, không phải anh không có việc gì ư? Được rồi, chỉ là tiếc cho cô gái kia mà thôi.” Sở Phong lắc đầu.
“Vâng, em sẽ bù đắp cho người nhà của cô ấy.” Lâm Nặc Y cau mày. Mặc dù ngày thường cô ít cười, nhưng tâm cũng không lạnh.
Sở Phong gật đầu.
“Mấy ngày qua, anh có còn gặp nguy hiểm gì nữa không?” Lâm Nặc Y hỏi.
“Một cô gái bàn tay mọc đầy dây leo, một con dơi, một con nhện, bốn quái vật toàn thân đầy vảy, còn có một đám người cầm súng đến tìm anh.” Sở Phong hờ hững đáp.
Lâm Nặc Y ngồi thẳng, ánh mắt lập lóe. Cô nhìn về phía chú Tiền đang ngồi cách đó không xa: “Giám sát Hứa Uyển Thanh cho chặt chẽ, ai cũng không được tiếp cận.”
“Được.” Chú Tiền quay người ra ngoài phân phó.
“Em sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Lâm Nặc Y nghiêm túc nhìn Sở Phong.
“Em định xử lý cô ta như thế nào?” Sở Phong hỏi.
Lâm Nặc Y vén tóc mái, lộ ra vầng trán trắng muốt. Đôi mắt xinh đẹp mang theo sự lạnh lẽo: “Cô ta đã đi quá giới hạn rồi, trước phế bỏ tư cách dị nhân của cô ta đã.”
Sở Phong kinh ngạc. Có biện pháp phế bỏ dị nhân sao?
“Nhưng em cũng muốn anh hiểu, muốn nghiêm trị cô ta cũng cần phải có thời gian. Bởi vì chú út của em sắp cưới chị của cô ta. Chú đã từng căn dặn em phải chiếu cố cô ta một chút. Em cần phải nói trước với chú út về việc này.” Lâm Nặc Y kiên nhẫn giải thích.
“Thế trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với cô ta là gì?” Sở Phong hỏi thêm. Bởi vì hắn thật sự rất căm hận cô gái đó.
“Trừng phạt nghiêm khắc nhất chính là cô ta sẽ không còn xuất hiện nữa.” Lâm Nặc Y nói.
Sở Phong gật đầu: “Nhưng anh hơi lo lắng. Người cứu anh rất nóng nảy, anh sợ người đó sẽ làm ra một số việc trước.”
Ánh mắt Lâm Nặc Y hiện lên vẻ ngạc nhiên. Cô bình thường vốn lạnh lùng, bây giờ lại tò mò khó có được: “Em vẫn muốn hỏi là ai đã giúp anh. Đương nhiên, nếu không tiện thì anh có thể không cần nói.”
“Bạn của ba mẹ anh. Em cũng biết, nhà anh ở thành phố lớn phía Bắc. Chỉ khi nào nghỉ hè anh mới về đây. Bây giờ xuất hiện đủ loại người kỳ lạ, mà người bạn của cha mẹ anh cũng phát sinh thay đổi. Người đó rất mạnh. Cha mẹ rất nhớ anh, nhưng đường xá xa xôi, lại nguy hiểm, cho nên cha mẹ mới nhờ người bạn đó đến tìm anh, muốn đưa anh về thành phố lớn phía Bắc.” Sở Phong đáp.