Già Thiên

Chương 207: Thái Cổ Hi Trân (*)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 3971 chữ

(*) Thái Cổ Hi Trân: Bảo vật trân quý từ thời Thái Cổ.

Những tảng đá ở gian phòng thứ chín làm Diệp Phàm có những cảm giác kỳ quái, khiến cho tâm thần không ổn định.

- Đây là khí tức của Mỏ cổ Thái Sơ sao?

Bỗng nhiên trong đầu hắn có ý nghĩ như vậy.

Nguyên Thiên thư là một bộ kỳ thư, bên trong có đề cập đến phương pháp thiên nhân cảm ứng. Diệp Phàm đã từng đọc qua nguyên thuật vô thượng này, cũng hiểu được một chút kiến thức trong đó.

Hắn cảm giác và cảm nhận được khí tức của mỏ cổ Thái Sơ, loại khí tức ngưng mà không tán đặc thù này chắc là bắt nguồn từ vùng đất ma quỷ đó.

Tại Bắc vực này, địa phương đáng sợ nhất chính là vùng thần mỏ có từ thời xa xưa tới nay, không có ai biết nó xuất hiện vào năm nào hay thời đại nào.

- Ta chọn khối đá này!

Lưu Thừa Ân đã chọn xong, vỗ vỗ khối nguyên thạch ấy.

Khối đá ấy lớn bằng đầu một người lớn, nặng mười mấy cân, có hình dáng như một con trâu đang nằm, trông rất nặng nề.

- Khối đá này chắc chắn có nguyên, chỉ là không biết có bao nhiêu trong đó.

Nguyên sư phụ gật gật đầu, nói.

- Ngươi chọn xong chưa?

Lưu Thừa Ân liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

- Chờ một chút.

Diệp Phàm không chắc chắn lắm. Mấy khối đá bị lây dính khí tức vùng đất ma quỷ làm việc phân biệt nguyên thạch của hắn gặp phải khó khăn, cứ cảm giác mờ mờ mịt mịt, khó mà xác định.

- Rốt cuộc địa phương cổ quái kia có thứ gì mà ngay cả mấy tảng đá cũng bị lây nhiễm.

Diệp Phàm loại bỏ hai mươi khối đá đã bị giở trò, bắt đầu chọn lựa trong số ba mươi tám khối đá còn lại.

- Đá ở tầng này quá ít.

Nhị Lăng Tử bất mãn, oán giận nói nhỏ.

- Đây là những khối đá được đào ra từ mỏ cổ Thái Sơ, có thể chuyển ra mấy chục khối đã tốt lắm rồi, phần lớn đều được đưa đến Thánh thành, trong thành Bình Nham liệu có mấy người dám mua những thứ này?

- Thánh thành lại khác đấy, những Đại Năng ở Đông Hoang, những hoàng tộc ở Trung Châu, những người đứng đầu Bắc vực cũng thường vãng lai nơi này, dù là những "cổ liêu" được lấy ra từ chính mỏ cổ Thái Sơ thì cũng có người dám mua.

- Chủ yếu là loại đá này quá đắt, không mấy người trả giá được.

Có người thở dài.

Vị nguyên sư phụ của đổ thạch phường Vinh Tường lắc đầu, nói:

- Thế này đã là rẻ rồi, những nguyên thạch được chuyển tới Thánh thành đều có giá trên trời, phần lớn có giá trị lớn hơn rất nhiều nguyên tinh khiết.

- Không thể nào, có ai mà hoang phí như thế, khác gì coi tiền như rác?

- Do ngươi không biết thôi, tới mức độ ấy thì đồ vật được đánh cuộc không còn là mấy khối nguyên tinh khiết đó nữa, mà chính là các đồ vật có giá trị hơn được giấu bên trong.

Bên cạnh có người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói:

- Nguyên thạch ẩn chứa rất nhiều bí mật, nguyên cũng không phải là đồ trân quý nhất. Có lẽ bên trong mấy khối đá nhìn có chút bình thường này còn có nhiều bảo vật tuyệt thế.

Cuối cùng Diệp Phàm cũng chọn xong một khối đá, đây là một khối đá màu xanh, bên trên có những vòng hoa văn màu vàng nhạt. Khối đá này cũng không lớn lắm, chỉ nặng khoảng mười mấy cân.

Mọi người hoàn toàn im lặng, ai ai cũng cảm thấy hắn chọn đá quá mức tùy tiện.

- Tiểu huynh đệ, ta có mấy lời muốn nói. Hình như ngươi rất thích đi những con đường không bình thường, hòn đá như thế này mà ngươi cũng dám chọn, đây chính là "đá dưa hấu" danh tiếng lẫy lừng a.

- Đúng vậy, đây chính là "đá dưa hấu". Nhiều nhất chỉ có một khối nguyên nhỏ như hạt dưa hấu, không thể nào có cả một khối nguyên lớn. Khối đá này của ngươi nặng tới mười cân, cũng hao tốn những một cân nguyên tinh khiết, rõ ràng là mất nhiều hơn được."

Hoa văn phía trên khối đá này nhìn giống như đường sọc của quả dưa hấu, quả nhiên giống với tên gọi.

- Dù ngươi cắt ra được mấy chục "hạt dưa", chắc chắn cũng không thể nặng quá một lạng, lần này lỗ to rồi.

Trong số những người vây xem, có mấy vị lão nhân tốt bụng nhắc nhở, nhưng có rất nhiều người lại trào phúng.

- Ta nhắm mắt lại, chọn bừa một khối cũng tốt hơn nhiều so với khối "đá dưa hấu" này. Con khỉ nhỏ nhà ngươi mau trở về mỏ quặng đi, nơi này thật sự không thích hợp cho ngươi.

- Những kiến thức thông thường này cũng không biết, nhưng lại không biết xấu hổ đến đây đổ thạch. Không phải lúc nào mèo mù cũng vớ được cá rán.

Lưu Thừa Ân phe phẩy quạt, nở nụ cười đầy châm biếm, đi một vòng quanh khối "đá dưa hấu", cười lớn nói:

- Đá tốt!

Những người bên cạnh hắn cũng châm biếm theo, lấy tay chỉ chỉ khối "đá dưa hấu", không ngừng chế nhạo.

- Đá tốt, người bình thường khó mà chọn được.

- Đúng vậy, những người bình thường như chúng ta chắc chắn không dám chọn.

- Một lát nữa nếu cắt ra được bảo vật, ta sẽ đem nuốt hết da đá để tăng thêm kiến thức.

- Ngươi nói câu này sao?

Nhị Lăng Tử nghiêm túc, nhìn thẳng người kia, nói:

- Lần này ta đã thấy rõ ràng là ngươi nói, nếu như lát nữa cắt ra được nguyên, ngươi sẽ nuốt hết da đá bao bọc nguyên chứ?

- Đúng thế, là ta nói.

Một người thanh niên ở bên cạnh Lưu Thừa Ân chế nhạo, nói:

- "Đá dưa hấu" mà cũng muốn cắt ra được thứ tốt, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày ư?

- Các vị cũng nghe cũng thấy rồi đấy, mọi người có thể làm chứng, là do hắn muốn nuốt da đá.

Vương Xu đi lên phía trước, nói với mọi người xung quanh.

- Cắt đá!

Sau khi cúng bái thần nguyên xong, nguyên sự phụ cầm đao đi lên trước, vung đao như rồng bay phượng múa cắt khối đá của Lưu Thừa Ân, lớp da đá rơi liên tục, không bao lâu xong thì có ánh sáng lóng lánh toát ra.

- Một khối nguyên thật tinh khiết.

Mới chỉ bong ra mấy cân da đá thôi, nhưng đã có ánh sáng phát ra. Khối nguyên lộ ra không có một chút tạp chất nào, cả khối trong suốt, vô cùng sạch sẽ.

Mọi người nhanh chóng kinh ngạc kêu lên, khối nguyên này bị bóc ra dần dần, nặng những bốn cân. Với trình độ đổ thạch của những người này, đây đã là một thành tích đáng ngưỡng mộ.

- Không hổ danh là nguyên thạch được lấy ra từ mép mỏ cổ Thái Sơ! Có rất nhiều mỏ quặng chỉ tổng cộng có một hai cân nguyên, nhưng một khối đá này lại cắt ra được nhiều nguyên như vậy.

- Mau cắt khối "đá dưa hấu" kia đi, ta muốn xem có bao nhiêu hạt dưa trong đó, liệu có nặng được một lạng không?

Rắc rắc...

Nguyên sư phụ cũng không trì hoãn, lập tức cắt "đá dưa hấu". Lớp vỏ đá liên tục rơi xuống đất, từng mảng từng mảng bong ra, chả mấy chốc mà đã hơn nửa lớp đá.

- Đúng là cực phẩm đó, ngay cả hạt dưa cũng không có lấy một hạt, ha ha..... có vẻ không thu được hạt nào rồi.

Tên nói sẽ nuốt hết da đá lúc nãy cười hả hê.

Cuối cùng, nguyên sư phụ đã cắt đến khối nguyên thạch chỉ còn lớn bằng quả trứng chim bồ câu. Đến lúc này thì người nào biết đây chỉ là một khối đá bình thường, bên trong không có vật gì.

Ngay cả Diệp Phàm cũng thở dài, cảm thấy những khối đá được chuyển về từ mép của mỏ cổ Thái Sơ thật quá quỷ dị, rất khó xác định được bên trong chúng có gì hay không.

Nguyên sư phụ ném khối đá giờ chỉ lớn bằng ngón tay cái xuống đất, không cắt ra hoàn toàn.

- Mấy khối "đá dưa hấu" này, dù ít hay nhiều thì cũng cắt ra được một ít nguyên giống như hạt dưa. Nhưng khối đá được ngươi tuyển kia đúng là cực phẩm, ngay cả một mảnh nguyên cũng không có. Xem ra ta có muốn nuốt vỏ đá cũng không được rồi. Ài, nói thật ta cũng muốn nếm thử xem nó có mùi vị gì.

- Ông nội mi!

Nhị Lăng Tử cảm thấy ấm ức, trực tiếp đá khối đá nhỏ dưới đất ra ngoài.

Bịch

Hòn đá nhỏ bằng ngón tay cái va vào một tảng đá lớn, lập tức vỡ vụn ra. Nhưng ngay lúc này, nó lại bộc phát ánh sáng chói mắt, linh khí nồng nặc toát ra.

- Này..... có bảo vật!

Có người kích động kêu lên.

Có mấy bóng người chạy về phía trước, nhưng Diệp Phàm còn nhanh hơn mấy người đó. Hắn là người đầu tiên đi tới đấy, nhặt vòng sáng đẹp mắt kia lên để vào lòng bàn tay mình.

- Đây là loại nguyên gì?

Ở trong lòng bàn tay Diệp Phàm có một khối nguyên nhỏ bằng hạt gạo, dù rất nhỏ nhưng nó lại phát sáng lấp lánh, vô cùng thần diệu.

- Cổ trùng nguyên!

- Đúng là cổ trùng nguyên! Bên trong có một con linh trùng trước Thái Cổ, được nguyên phong lại nên mới có hình dạng này.

-Đúng thế, đúng là linh trùng trước thời kỳ Thái Cổ, đáng tiếc còn rất nhỏ.

- Đừng có chê nhỏ, một con sâu lớn bằng hạt gạo này có giá trị ngang với mấy chục cân nguyên đấy.

Nguyên sư phụ hối hận thì đã muộn, hận không thể tát mình mấy cái vì lắm lời. Bọn họ gian lận, âm thầm lấy ra một ít nguyên nhưng thật không ngờ rằng đã để sót thứ trân quý nhất.

Trong lòng bàn tay Diệp Phàm có một con sâu chỉ lớn bằng hạt gạo được nguyên bao bọc lại, trong suốt long lanh.

- Đúng thế, đây là một loại cổ trùng. Trước thời thái cổ, vì chúng chuyên môn ăn nguyên nên cả người ngưng tụ nguyên, là một linh trùng đặc biệt.

Một khối Hỏa hồng nguyên chỉ lớn bằng đốt ngón tay đã có giá trị mười cân nguyên tinh khiết, mà một loại Cổ trùng nguyên chỉ lớn bằng hạt gạo mà có giá trị bằng mấy chục cân nguyên, có thể thấy được loại nguyên này trân quý cỡ nào.

- Cổ trùng nguyên có thể dùng để chế dược, một số phương thuốc khi chế biến của các đại Thánh Địa bắt buộc phải có loại nguyên này. Nếu như mang nó tới Thánh thành bán, rất có thể sẽ được cả trăm cân nguyên tinh khiết.

Điều này thật sự làm cho người ta giật mình, một con sâu nhỏ chỉ lớn bằng hạt gạo mà lại có giá trị lớn như thế, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy khó tin.

- Đây cũng không phải một con sâu bình thường, loại trùng đã bị diệt chủng từ vô tận năm tháng trước đây. Trước thời Thái Cổ, nó ăn nguyên nhưng lại nhổ ra nguyên tinh, vô cùng trân quý.

Người của đổ thạch phường Vinh Tường tiếc xót ruột. Sớm biết như vậy thì chắc chắn họ đã chọn khối nguyên này lúc động tay động chân rồi.

Cắt ra được Cổ trùng nguyên hiếm lạ như vậy, tất nhiên việc này sẽ loan truyền khắp thành Bình Nham. Tại một nơi đổ thạch như vậy, có thể cắt được một khối nguyên dị chủng có giá bằng mấy chục, thậm chí trên cả trăm cân nguyên, đã là một con số rất lớn.

Vào lúc này, mặt Lưu Thừa Ân hoàn toàn tái mét.

Cổ trùng nguyên là loại nguyên rất quý hiếm, giá trị ngang với trăm cân nguyên tinh khiết, hắn không thể có số lượng lớn như vậy.

- Một loại nguyên dị chủng như vậy mà cũng có thể cắt ra được, ông trời thật không có mắt mà.

Những người bên cạnh Lưu Thừa Ân đều cảm giác khó mà tin được.

Nhị Lăng Tử đắc ý đi lên, cầm lấy túi nguyên của Lưu Thừa Ân, tiện tay lấy luôn cả khối nguyên người này cắt ra được.

- Bây giờ ngươi nợ chúng ta chín mươi mấy cân nguyên, ngươi nói nên làm thế nào đây?

Nhị Lăng Tử ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nói chuyện rất có khí phách.

- A…

Quả thật Lưu Thừa Ân bây giờ rất muốn nhảy xuống sông tự vận, sắc mặt hắn rất khó coi. Nếu là ở nơi hoang vắng, chắn chắn hắn đã giết ba người Diệp Phàm để diệt khẩu.

- Lưu công tử chính là nhân tài của Thanh Hà môn, tất nhiên sẽ không quỵt nợ. Các ngươi cứ yên tâm là được rồi, say này chắc chắn công tử sẽ trả lại cho các ngươi.

Người bên cạnh Lưu Thừa Ân quở trách.

- Ngươi quở trách ai hả, ngươi phải nhớ rằng là hắn nợ chúng ta.

Vương Xu đi lên trước, nhìn chằm chằm một người, nói:

- Mới vừa rồi chính ngươi đã nói, nếu cắt ra bảo vật thì ngươi sẽ nuốt hết da đá, đúng không?

- Đúng đúng, chính là ngươi, ta nhớ chính là ngươi, mau mau nuốt hết da đá đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhị Lăng Tử đi lên, tóm lấy vạt áo người này không chịu buông ra, đòi hắn phải nuốt đống da đá.

Những người chung quanh cười rộ lên.

Nếu như không phải sau lưng mỗi đổ thạch phường đều có chỗ dựa chắc chắn, không cho bất cứ ai đánh nhau trong này, thì sợ rằng người này đã sớm trở mặt. Lúc này hắn rất xấu hổ, động tác lúng ta lúng túng.

- Ngươi…buông ra!

- Rõ ràng đánh cuộc chịu thua, chính ngươi nói sẽ ăn da đá. Nếu là nam nhân thì đừng có nuốt lời, nhanh nhanh ăn hết cho ta.

Người này mất hết thể diện, hận không thể tìm lấy cái khe để chui vào, cắn răng móc ra nửa cân nguyên nhét vào trong tay Nhị lăng tử, rồi mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, khiến cho mọi người cười to.

Lưu Thừa Ân cũng rất xấu hổ, cắn răng mượn đổ thạch phường Vinh Tường giấy bút, viết một tờ giấy nợ, rồi cũng không quay đầu lại, cứ thế chạy đi.

Diệp Phàm dạo qua đổ thạch phường Vinh Tường một vòng, phát hiện rất nhiều người bị gian lận.

Ba người cũng không ở đây thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Lúc này đã gần giữa trưa, những người khác cũng rời đi, chuẩn bị tìm nơi ăn cơm, chờ đến xế chiều đi tiên thạch phương Dao Trì.

- Hôm nay thật sung sướng...

Nhị lăng tử nhao nhao ồn ào.

Tâm tình Vương Xu cũng như một người thiếu niên mới lớn, rất hưng phấn và kích động, nói:

- Cổ trùng nguyên có giá trăm cân nguyên, cứ như đang nằm mơ vậy!

Diệp Phàm chỉ thử kiểm tra một chút mà thôi đã cảm thấy Nguyên Thiên thư quỷ thần khó lường, đúng là một bộ kỳ thư có một không hai trong thiên hạ.

Hắn cảm thấy lúc trở về, bản thân hắn có thể trùng kích vào bí cảnh Đạo Cung rồi. Bắc vực là một nơi sinh ra nguyên, đúng là một mảnh đất thần kỳ đối với hắn. Khi nào còn ở đây, hắn vẫn có thể không ngừng lột xác.

Ba người chọn một tửu lâu, rồi chè chén trong một gian phòng trang nhã. Một hồi lâu sau, cả ba mới rời đi.

Tiên thạch phường Dao Trì ở khu vực phía đông của thành Bình Nham. Cảnh sắc ở đây thanh nhã, chung quanh trồng rất nhiều cổ thụ tạo thành một khoảng bóng râm rất lớn.

Lúc này đã xế chiều, cánh cổng lớn đã được mở ra từ sớm, trên bậc thang rải rác không ít lá rụng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tự nhiên.

Mới chỉ vào tiên thạch phường Dao Trì một lát, Diệp Phàm liền phát hiện mấy vị lão nhân có khí chất không bình thường đang đứng ở bên trong đám người, hình như đang nhỏ giọng nghị luận gì đó.

- Tuy nguyên thạch ở Thánh thành có giá rất cao, nhưng đúng là có thể cắt ra được đồ tốt. Cách đây không lâu, có người cắt ra được một cái mắt ma.

- Ta còn nghe nói không phải chỉ cắt ra được một con mắt thôi đâu, nghe nói còn cắt ra được phần ma cốt tươi sống nữa, giá trị không thể ước lượng.

Mấy lão nhân có khí chất bất phàm nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

- Mấy tên lừa đảo chuyên phóng đại lên.

Nhị Tăng Tử đứng cách đấy không xa, nghe rất rõ ràng, nhỏ giọng nói:

- Càng nói càng không tin nổi! Nếu nói thêm một chút nữa, chắc họ sẽ nói thành có một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ bay từ trong hòn đá ra đó.

Vương Xu cũng nhẹ giọng cười trêu, nói:

- Người càng già càng thích suy nghĩ miên man, với bọn họ thì trong nguyên thạch cái gì cũng có. Dù có đào được một bộ thiên thư, chắc họ cũng tin.

- Hai tên nhà quê như các ngươi thì biết gì!

Mấy vị lão nhân kia rất thính, nghe thấy hai người nói như vậy liền quay lại trừng mắt nhìn.

- Nguyên là linh vật trân quý hiêm thấy nhất thế gian, bên trong đó có thể có bất cứ cái gì.

Một vị lão nhân nghiêm túc nói:

- Mấy thứ các ngươi vừa nói tới, quả thật từng được cắt ra.

- Cụ già, râu mép cụ cũng trắng xóa rồi mà nói chuyện vẫn hồ đồ, liệu có phải có chút lẩn thẩn không vậy?

Nhị Lăng Tử hễ nói chuyện làm làm người ta có cảm giác muốn nghẹn chết, tên này rõ ràng không biết làm sao để nói chuyện cho dễ nghe.

- Con bà mày, thằng khốn kiếp nhà ngươi nói gì hả? Có biết nói chuyện hay không?

Vị lão nhân kia giận đến nỗi râu mép vểnh cả lên.

Vương Xu dở khóc dở cười, kéo kéo góc áo của Nhị Lăng Tử, sau đó đi lên xin lỗi, nói:

- Xin cụ đừng để trong lòng, vị huynh đệ này của tiểu bối rất chân thật, lúc nói chuyện đúng là không biết suy nghĩ, cụ không cần phải chấp nhặt.

- Dựa theo những gì mấy cuốn sách cổ ở Bắc ưực ghi lại, mười mấy vạn năm trước chính là thời đại Hoang Cổ, thật sự có một mỹ nhân tuyệt sắc từ bên trong thần nguyên đi ra.

Một vị lão nhân nói tiếp:

- Đáng tiếc, các đại Thánh Địa đã bao vây bốn phía mà vẫn để nàng chạy thoát.

- Thật ư?

Nhị Lăng Tử vươn cổ chen tới gần, hỏi mấy vị lão nhân:

- Khối nguyên đó lớn tới mức nào, nữ tử kia là yêu quái, hay là thần linh vậy?

Diệp Phàm đứng cách đó không xa cũng sửng sốt, yên tĩnh lắng nghe.

- Đi ra chỗ khác đi, mặc kệ ngươi!

Một vị lão nhân có vẻ không thích Nhị Lăng Tử.

- Trong nguyên có ẩn chứa bí mật kinh thiên, vì sao hoàng tộc ở Trung Châu mỗi năm đều phái cao thủ tuyệt thế canh giữ ở Thánh thành, bằng bất cứ giá nào phải mua những khối đá kỳ dị. Họ làm như vậy đều có nguyên nhân cả.

- Ta cũng nghe người ta nói qua, hình như là tổ tiên của gia tộc này từng lấy được một bộ thiên thư bên trong nguyên. Nhờ bộ thiên thư này mà gia tộc bọn họ mới phát triển nhanh chóng đến mức không có ai ngăn cản nổi...

Diệp Phàm sửng sốt, điều này thật sự là làm cho người ta giật mình.

Nhị lăng tử cùng Vương Xu nhìn nhau, cảm thấy như là nghe đang chuyện cổ tích về các thần linh vậy.

- Cụ ơi, ta muốn hỏi một câu: Điều này có thể tin được sao? Sao lại có sách trong nguyên chứ?

Nhị Lăng Tử vò đầu, bộ dáng không hiểu.

- Sao tên ranh nhà ngươi lại nói chuyện khó nghe như vậy, cút sang chỗ khác mà ngốc.

Mấy vị lão nhân trầm mặt xuống, đi sang một bên, không để ý đến hắn nữa.

Trong lòng của Diệp Phàm khó mà bình tĩnh được, bên trong nguyên thạch ấn chứa rất nhiều mê hoặc, so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp và thần bí hơn nhiều.

Hắn may mắn nhận được Nguyên Thiên thư, đã có kỳ thư này trong tay, chắc chắn sẽ có ngày hắn tung hoành khắp trời, biết được mọi bí mật.

- Xem ra trong mấy khối đá ở dưới đất không chỉ có nguyên bên trong, mà còn có đồ vật quý giá hơn nữa.

Bên dưới mảnh đất màu nâu đỏ rộng lớn vô ngần này chôn dấu rất nhiều bí mật to lớn, đang đợi chờ Diệp Phàm đi thăm dò!