Già Thiên

Chương 375: Thần uy thánh thể thái cổ (hạ)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2255 chữ

Phốc.

Tên Đạo Cung tứ trọng thiên lập tức băng toái, ba gã ngũ trọng thiên bị âm ba khủng bố này khiến rơi ngay xuống mặt đất, toàn thân trắng bệch.

Diệp Phàm hóa thành một đạo kim quang xông lên, tốc độ nhanh không lường được, khiến người ta sợ hãi. Quyền đầu màu vàng vô kiên bất tồi, không thể ngăn cản, đánh nát tất cả các loại pháp bảo.

Phốc phốc phốc!

Ba gã Đạo Cung ngũ trọng thiên bị ba quyền của hắn đánh nát. trở thành huyết vụ, hình thần câu diệt, biến mất khỏi thiên địa.

Diệp Phàm bay lên bầu trời, nhằm về một người trong ba gã Tứ Cực nhất trọng thiên. Hắn không rút ra Đả Thần Tiên mà chỉ bằng vào lưc lương thân thể diệt sát bọn họ.

Ầm ầm ầm...

Âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, quyền đầu màu vàng của Diệp Phàm với khí thế nghiền áp, không gì có thể chống đỡ.

Rắc rắc rắc...

những kiện vũ khí của ba gã Tứ Cực nhất trọng thiên lần lượt hóa thành bột mịn. mà ba người này cũng tứ phân ngũ liệt, băng toái trên bầu trời.

- ngươi...

Khương Dật Thần và ba người còn lại vô cùng kinh ngạc, gần như không thể tin vào hai mắt mình.

- Thánh thể thái cổ Đạo Cung ngũ trọng thiên, chỉ có Thánh địa mới bồi dưỡng ra được.

- Mười mấy vạn năm qua. thánh thể thái cổ gần như không thể đột phá tới cảnh giới này được.

Diệp Phàm rất bình tĩnh, lưng mang Đả Thần Tiên, đi nhanh về phía trước. Mỗi bước của hắn đều khiến cả băng nguyên rung chuyển.

Uy áp thân thể thái cổ khiến lòng người như nứt ra. có một cỗ áp lực mãnh liệt không gì sánh nổi.

- Ba tên các ngươi đều là Tứ Cực nhị trọng thiên, tiến lên giết hắn cho ta!

Khương Dật Thần kêu lớn.

Ba người vừa động, Khương Dật Thần lập tức cười đầu dị thú, hóa thành một đạo thanh quang, lao nhanh về phía chân trời, bỏ mặc mấy người mà chạy trốn. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Thiên tính hắn tàn nhẫn, cảm giác ba người không phải là đối thủ Diệp Phàm, trực tiếp chạy trốn rất quyết đoán.

Ông!

Hư không rung chuyển, thiên địa đều run rẩy. Trong Đạo Cung Diệp Phàm lao ra một đại đỉnh, buông xuống Huyền Hoàng Khí vạn trọng, phóng đại cao tới tám thước.

Lập tức, nó liền lao ra ngoài, nháy mắt đuổi theo Khương Dật Thần. Ầm một tiếng, chiếc đỉnh liền ép hắn xuống băng nguyên.

Ba gã Tứ Cực nhị trọng thiên lập tức biến sắc, không chiến mà chạy, phân ba đường lao ra.

Ầm ầm!

Diệp Phàm ném ra Kim Cương Trác, loại vũ khí này uy lực kinh thiên động địa, lập tức khiến băng nguyên phía trước sập xuống, băng tuyết tan biết, đại địa băng nát.

Tên tu sĩ chạy về phía đó cũng không kịp hừ lạnh một tiếng, bị Kim Cương Trác đánh tan nát. ngay cả huyết vụ cũng không kịp lưu lại, hoàn toàn dập nát thành tro bụi.

Xích!

Diệp Phàm lại tế ra Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, một đạo ô quang xé rách thiên địa, hóa thành một con chân long ngẩng đầu rống lớn, nháy mắt vọt về phía một tên khác.

Phốc!

Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm xẹt qua. tất cả thủ đoạn phòng hộ của tên kia lập tức tan nát. bị xuyên qua hết.

Hắn chết cũng không thể sáng mắt, một thanh tiểu kiếm màu đen dài chưa tới một tấc đã xuyên qua mi tâm, lưu lại một lỗ máu. Ngay sau đó, từ thân thể hắn xông ra ngàn vạn đạo kiếm quang.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, cả người hắn bị kiếm quang xé tan nát, không lưu lại một chút gì.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm tự mình đuổi theo tên còn lại. Hắn hóa thành một đạo tia chớp màu vàng, phá nát trường không, nháy mắt đã đuổi kịp.

người này cũng dũng mãnh, xoay người lại, sử xuất toàn bộ thực lực, thông thiên triệt địa, phát ra tám hư thân như thần linh, tế ra mười mấy kiện vũ khí công kích.

Trời cao cũng bị chấn động, khắp băng nguyên rung chuyển.

Nhưng hết thảy đều là phí công tốn sức, dù thanh thế của hắn rất mạnh, chiến lực kinh người nhưng gặp phải thánh thể thái cổ Đạo Cung ngũ trọng thiên thì nhất định phải nuốt hận.

Diệp Phàm cầm Đả Thần Tiên trong tay, dùng Nhất Khí Phá Vạn Pháp đánh xuống, phá vỡ hết thảy, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên không dứt. Tất cả đều bị phá toái.

- Ahhhh...

Tên này hét lớn, tóc tai bù xù. như lâm vào điên cuồng.

Phốc!

Diệp Phàm đánh tới một tiên, tất cả âm thanh câu tịch, trong thiên địa chỉ còn lại gió tuyết, tất cả địch nhân đều hóa thành tro bụi.

Đây là thánh thể thái cổ, Đạo Cung ngũ trong thiên đã vô cùng khủng bố, chiến lực kinh thế, trừ khi gặp được một đời Đại đế lúc còn trẻ, bằng không cùng giai khó gặp được đối thủ.

Kim Cương Trác, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm toàn bộ chìm vào trong cơ thể Diệp Phàm, đồng thời Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chấn động, đánh rơi Khương Dật Thần ra ngoài.

- ngươi dám đi vào địa vực Khương gia ta giết ta sao?!

Hắn sinh ra một tia sợ hãi.

Diệp Phàm khẽ nở nụ cười, vô cùng sáng lạn nói:

- Hai đại Thánh địa ta đều dám đắc tội, giết ngươi thì tính là cái thá gì?! Còn nói chuyện dám hay không làm gì?!

Băng nguyên rét lạnh, trắng xóa một mảnh, lạnh tới thấu xương, mênh mông bát ngát.

Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Phàm thật sáng lạn. như một mặt trời ấm áp trong bầu trời đầy tuyết.

Nhưng ở trong mắt Khương Dật Thần thì khuôn mặt này vô cùng đáng sợ. Đáy lòng hắn sợ hãi, ngay cả là ở trong băng thiên tuyết địa lạnh lẽo mà vẫn toát mồ hôi.

Đối phương muốn tiêu diệt hắn thì ở phiến băng nguyên hoang vắng này, căn bản không có ai có thể cứu được hắn. dù thân phận bất phàm hơn nữa cũng vô dụng mà thôi!

Ông!

Hư không kịch chấn. Khương Dật Thần tế ra một thanh Thiên La Tán. mở ra một vòm trời, ép xuống phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm ung dung từng bước tiến tới, như không thấy ma tán màu đen này, bức thẳng về phía Khương Dạt Thần.

Choang!

Khi Thiên La Tán ép tới người, Diệp Phàm chỉ huy quyền đánh lên, Thiên La Tán lập tức bị đánh tan. ma tán biến thành mảnh nhỏ.

Lôi Điện Thuẫn biến sắc, thánh thể thái cổ không ngờ lại cường đại như vậy, chỉ nhấc tay đã có thể phá hủy pháp bảo, còn có gì có thể kháng cự được?!

ngày xưa. chỉ một mệnh lệnh đơn giản của hắn gần như đủ giết chết Diệp Phàm nhưng hiện tại, đối phương lại tạo cho hắn một áp lực cực lớn, khiến hắn hiểu được sự đáng sợ của việc bị aiày vò.

So với lập tức đánh chết còn khó chịu hơn. Giờ khắc này, hắn bị sự sợ hãi cực độ tra tấn.

Keng keng keng

Vạn kiếm tề minh, ngàn vạn đạo kiếm quang chiếu rọi khắp băng nguyên. sáng lạn chói mắt. Mỗi đạo dài hơn mười thước, rất thô to.

Thần mang mãnh liệt xuyên qua cả hư không, bao phủ lấy Diệp Phàm.

Đáng tiếc, hết thảy vẫn vô dụng như cũ. Diệp Phàm căn bản không cần ngăn cản, chỉ phát ra kim quang của thánh thể thái cổ cũng đủ khiến tất cả tan biến, như một vầng thần dương chói mắt.

Hắn tóc đen khẽ bay múa, ánh mắt sáng quắc, có một cỗ khí chất xuất trần, được hào quang màu vàng bao phủ, như một thần linh hành tẩu dưới nhân gian.

- ngươi...

Khương Dật Thần nhìn thấy một màn này lại càng sợ hãi. Địch nhân đạp tuyết mà tới, vô cùng ung dung tự nhiên, không thể ngăn cản, đối với hắn là môt sự tra tấn rất khó tả.

Hắn ném ra một cái tử hồ lô màu tím vàng, tử khí trùng tiêu, khiến cả phiến băng tuyết đều bị nhuốm thành màu tím, nhanh chóng phóng đại như một tòa núi nhỏ áp xuống.

Chiếc hồ lô này thật không tầm thường, là gia gia hắn tự tay luyện chế thành, vô cùng cường đại. Diệp Phàm vẫn như cù, ung dung đánh ra một chưởng.

Ầm!

Hồ lô lớn như ngọn núi này khiến cả băng nguyên run rẩy nhưng lại bị một chưởng của Diệp Phàm bắt được. Trên bàn tay của hắn lóe lên một mảnh hào quang tím vàng.

Khương Dật Thần thét lên một tiếng, thần thức của hắn trên hồ lô này lập tức bị xóa bỏ, bảo bối cũng đổi chủ.

Chiếc hồ lô này hóa nhỏ lại chỉ cao ba tấc, xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Phàm, tinh oán trong suốt, tử quang lưu động.

- Ba vấn đề! Một là Khương gia có có người nào muốn hại Tiểu Đình Đình không? Thứ hai là gia gia ngươi có có địa vị tương đương với Thánh chủ Khương gia không? Thứ ba là thứ mà Khương gia dùng Hằng Vũ Lô trấn áp rốt cuộc là gì?

Diệp Phàm nhoẻn miệng, đưa ra ba vấn đề.

Toàn thân Khương Dật Thần ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết Diệp Phàm tuyệt đối là cố ý khiến hắn thể nghiệm loại sợ hãi vì tử vong uy hiếp này.

Dù chỉ mấy năm nhưng đối phương đã hoàn toàn trưởng thành, không còn là một thiếu niên non nớt, chỉ tùy tiện phái ra vài tên kỵ sĩ đã có thể giết bỏ.

Hiện tại, thánh thể thái cổ đã tu tới Đạo Cung ngũ trọng thiên, dựng thân trong tuyết nhưng kim quang bao phủ, như Tiên Vương lâm trần, đủ đứng ở trên cao nhìn xuống hắn.

Khương Dật Thần biến sắc, không nói được lời nào. Hắn biết đối phương là muốn giết hắn, dù trả lời như thế nào cũng đều khó có thể thoát chết được.

Diệp Phàm từng bước tới gần. như thiên địa hợp nhất, có một loại hòa hợp với tự nhiên đáng sợ.

Mỗi bước của hắn đều khiến mặt đất rung chuyển. Khương Dật Thần bị áp bách khiến hít thở không thông, cuối cùng phun ra một búng máu tươi.

Giờ khắc này, toàn thân hắn hư thoát, cả người vô lực, lập tức ngã xuống mặt đất!

- Ha ha ha...

Diệp Phàm cười lớn.

Thần sắc Khương Dật Thần tái mét, cảm giác được một loại sỉ nhục, còn khó chịu hơn cả giết hắn. Thiếu niên mà mấy năm trước hắn còn miệt thị thì lúc này đã nắm sinh tử của hắn trong tay.

Xoát!

Hào quang choạt nhoáng lên, Diệp Phàm dùng chính chiếc hồ lô màu tím vàng của Khương Dật Thần vừa rồi thu hắn vào, hoàn toàn phong ấn bên trong.

Hắn không muốn hoàn toàn trở nên quyết liệt với Khương gia, gia gia người này rất có lai lịch, có thể tranh phong với Thánh chủ, trước mắt không nên quá tuyệt.

Hắn sợ những đại nhân vật kia dùng thủ đoạn đặc biệt phát hiện ra cho nên tạm thời lưu tính mạng hắn lại, hết thảy đều chờ xem tương lai như thế nào mới tính tiếp.

Diệp Phàm thu lấy chiếc đỉnh, bên trong còn có một con dị thú, trên đầu sinh ra một chiếc ngọc sừng ngũ sắc, có thể cảm ứng sự tồn tại của Linh bảo.

Loại dị thú này gần như đã tuyệt diệt vô cùng quý hiếm. Hắn không đánh chết vì tương lai chắc sẽ có chỗ dùng tới, cuối cùng cũng phong ấn trong hồ lô.

Còn mấy tên tùy tùng kia, hắn không lưu lại một thứ gì, bất kể là pháp bảo hay dị thú đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Diệp Phàm xử lý xong, tế ra Huyền ngọc Thai, trực tiếp vượt qua hư không mà đi, không lưu lại chỗ này lâu.

-o0o-