Già Thiên

Chương 361: Linh Lung Tiên (hạ)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2651 chữ

Nguyên Thiên Bảo Luân chiếu rọi ra chân long trong kỳ thạch, kết quả lại đúng theo như lời của Diệp Phàm như vậy, tất cả không ra ngoài một tràng lừa bịp mộng ảo.

Thác Bạt Xương đứng yên tại chỗ, không có biểu tình gì. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Đen phiên Diệp Phàm cắt ngọc kiển, hắn không có chần chờ, thối lui về phía sau. huy động tiểu kiếm màu đen, keng một tiếng xé ra ngọc bích.

"Kengkeng..."

Tiên nhạc vang lên, sáng rọi đẹp mắt. tại trung tâm hiện trường sáng lên một mảnh rực rỡ, khiến tâm linh mọi người lay động, dường như có một lực lượng ma tính gì đó khiến mọi người rơi vào trầm luân.

- Đây là Linh Lung Tiên! Đáng tiếc a...

Một thanh âm già nua vang lên đầy tiếc nuối, tuy nhiên câu nói này gần như không ai nghe được...

Sau khi ngọc kiển xé ra, lộ ra một vật, bắn ra hào quang chín màu mờ ảo, chỉ lớn bằng quả trứng gà, rất tròn trĩnh, mặt trên có chín lỗ, gió thổi vào mới ngân vang.

Loại nhạc thanh này cực kỳ thần diệu, làm cho người ta không kìm nổi mê say, rất muốn chộp lấy vào tay cẩn thận lắng nghe. có một loại lực lượng gần như yêu tính.

Cả vật thể nó trong suốt, lộ ra chín màu sắc, dị thường xinh đẹp sáng lạn, giống như báu vật quý báu nhất thế gian.

Ở trung tâm đảo nhỏ, lão nhân dường như thần linh ngồi dưới cây cổ thụ kia lắc lắc đầu, nói:

- Đáng tiếc! Sinh lầm ở chốn phàm trần!

- Tiền bối! Xin hỏi đây là cái gì?

Rất nhiều người hỏi, hoàn toàn không biết là cái gì, dù là những lão nhân kia cũng đều không biết, dồn ánh mắt nhìn về phía người thủ hộ thạch viên thần thánh của Cơ gia.

- Đây là Linh Lung Tiên, nếu như có tiên khí làm dịu, có thể khắc theo nét vẽ bộ phận ấn ký của đạo, là tiên thư của thiên địa sinh thành.

lão nhân Cơ gia lắc đầu. nói:

- Thế gian này, rốt cuộc có tiên hay không đều không biết được, làm sao có thể tìm được tiên khí để làm dịu nó, kết quả cũng chỉ là một bảo bối trong nhạc khí, không có quan hệ gì với tu luyện!

- Không ngờ là Linh Lung Tiên! Ta có nghe nói qua!

Một vài lão nhân cả kinh kêu lên.

Đích xác theo như lời của người thủ hộ thạch viên Cơ gia, vật ấy sinh lầm ở chốn phàm trần, nếu như sinh ở Tiên giới được tiên khí làm dịu, chính là một quyển thiên thư, lạc ấn một bộ phận văn lạc của thiên địa.

Mà nay, chỉ là khi sắp hiện thế tấu ra thần âm đại đạo, tuy nhiên cũng chỉ như thế, nếu không có tiên khí, không bao giờ... có thể xuất hiện nữa.

- Thật đáng tiếc, bằng không đó thật là một bộ cổ kinh, thực rất có thể là cổ kinh chấn thế của tiên gia!

- Vì sao lại sinh lầm ở chốn phàm trần như vậy?!

không ai không tiếc nuối, nói cách khác, đây chính là một bộ tiên thư thiên đạo, là một hồi cơ duyên lớn lao.

Diệp Phàm cầm Linh Lung Tiên trong bàn tay, trong suốt mà ôn nhuận, quang hoa chín màu lấp lánh, nếu tặng cho Đế Vương trong phàm nhân, ắt sẽ là báu vật truyền quốc, nhưng đối với tu sĩ lại không có tác dụng gì.

Hắn cắt ra Linh Lung Tiên cũng giống như lũ long khí trong thạch châu kia, đều thuộc loại việc làm vô bổ, không có chút trọng dụng gì, cũng chỉ có thể xem như một vật hiếm lạ mà thôi.

Thác Bạt Xương với mười vạn cân Nguyên cắt Long Thủ Thạch, hắn với tám vạn cân Nguyên cắt Tiên Âm Thạch, đều không có chút giá trị, chẳng khác nào đổ sông đổ biển.

- Cổ Phong tiểu đệ! Diệu Y thực cảm thấy hứng thú với Linh Lung Tiên, đừng cấp cho người khác, nhất định phải lưu lại cho Diệu Y nha!

An Diệu Y âm thầm truyền âm, xuân phong yểu điệu say lòng người.

Đổ thạch chính là như thế, trăm lần đánh cược chín mươi chín lần không. Ngay cả Nguyên Thuật kinh người. gặp phải kỳ thạch, cũng có thể sẽ bị lừa bịp.

Tất cả mọi người đều sinh lòng cảm thán, hai thiên tài Nguyên Thuật như vậy đều giống nhau trông nhầm, vô duyên vô cớ tiêu phí ra giá trên trời, những người khác có thể nghĩ mà biết.

- Kỳ thạch giá trên trời của các Thánh địa hàng năm đều đã mang đến cho bọn họ vô số khoản lời, từ trước đến nay ổn định thu vào chứ không bỏ ra, nếu như có thể cắt ra vật quý hiếm, Long Thủ Thạch cùng Tiên Âm Thạch cũng sẽ không đặt ở đây nhiều năm như vậy!

Có không ít người nghiêm túc báo cho bằng hữu và bạn bè bên cạnh.

- Các Thánh địa vì ích lợi lớn nhất mới khai sáng ra thạch phường, nếu như có một chút nắm chắc, những kỳ thạch này cũng sẽ không bị đưa tới đây, các đại Thánh địa không thiếu cao nhân về kỳ thạch.

Giờ phút này, Diệp Phàm và Thác Bạt Xương đều rất bình tĩnh, mà lại rất nhanh làm ra phản ứng, phóng về phía các bảo vật trấn viên khác.

Diệp Phàm bước mười mấy bước liền đi tới trước kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân, mà Thác Bạt Xương thì vọt tới trước kỳ thạch Tiên Thiên Bát Quái Đạo Đồ.

- Ta chọn tảng đá này!

Diệp Phàm trực tiếp ném ra mười lăm vạn cân Nguyên, mua lấy kỳ thạch này.

- Trên người ta không có Nguyên, nhưng ta lấy thân phận đệ nhất truyền nhân của Thác Bạt gia tộc tại đây lập chứng từ, mấy ngày sau nhất định đưa Nguyên tới.

Thác Bạt Xương vừa rồi tiêu phí mười vạn cân Nguyên, trên người đã không còn.

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không biết hai người này vì sao lại như thế, quả thực như là muốn cướp kỳ thạch, đúng vậy giống như đang tranh giành nhau thánh vật tuyệt thế.

Kỳ thạch... Tuyệt Đại Giai Nhân, chỉ cao hon hai thước, lẳng lặng đứng bên cây hoa. dưới hoa rơi, làm cho nó lại có một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo. Giá trị mười lăm vạn cân Nguyên.

Kỳ thạch... Bát Quái Đạo Đồ, chỉ lớn bằng mặt bàn, mộc mạc mà tự nhiên, dường như có ấn ký của đạo khảm ờ trong kỳ thạch. Giá trị mười hai vạn cân Nguyên.

- Bọn họ điên rồi sao?

- Vì cái gì vừa rồi không cắt. lại bắt đầu giành nhau kỳ thạch!

Ai nấy đều rất khó hiểu, chỉ có người của Cơ gia là trấn định như thường, nếu cắt hết mấy khối đá giá trên trời này không có gì, thì tiền lời của bọn họ sẽ càng lớn hơn nữa.

Hai người nhanh chóng bắt đầu cắt kỳ thạch, vận đao như bay, đá vụn bay múa đầy trời giống như bông tuyết rơi.

- lão nhân ta được mở rộng tầm mắt rồi! Mấy khối bảo vật trấn viên này sinh thời đều muốn cắt ra. giải quyết cho xong cái cọc tâm nguyện cả đời.

Đối mặt với khối kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân này, Diệp Phàm tuyệt không dịu dàng chút nào, Long Văn Hắc Kim Kiếm chém ngang bổ dọc, dường như là đang tranh thủ thời gian.

Nếu như có kỳ trân ẩn chứa bên trong, ở dưới điều kiện tiên quyết không làm tổn thương nó, tốc độ này đã là nhanh nhất, gần như chỉ khoảng nửa khắc, một khối kỳ thạch lớn như vậy đã bị xé ra.

Đáng tiếc, bên trong kỳ thạch Tuyệt Đại Giai Nhân rỗng tuếch, lần này ngay cả chút "gân gà" cũng không có cắt ra được, cái gì cũng không có.

Cùng lúc đó, Thác Bạt Xương cũng hoàn thành bóc xong kỳ thạch Bát Quái Đạo Đồ, ngoại trừ lưu lại một đống đá vụn trên đất, cũng không có cái gì khác.

Trong phút chốc, hai người lại nhanh như tia chớp phóng về phía các vật liệu đá khác.

Bảo vật trấn viên còn có năm khối, mục tiêu của họ thực rõ ràng, bay nhanh vọt tới, mỗi người lại chiếm một khối.

Diệp Phàm lựa chọn tảng đá tên là Tiên Hồ, cao hơn một thước, hình dáng giống như một cái hồ lô, có người phỏng đoán, bên trong có thể uẩn sinh có "Hồ Lô Tử", là vật quý hiếm tuyệt thế, giá trị kỳ thạch này là mười vạn cân Nguyên.

Thác Bạt Xương lựa chọn tảng đá, có hình dạng như một con hùng hổ, giống như muốn xé hư không bay đi, tên là Bạch Hổ Phi Thăng, có giá trị mười hai vạn cân Nguyên.

- Tiểu Diệp Tử ngươi điên rồi sao?

Lý Hắc Thủy khó hiểu, âm thầm truyền âm.

Cái này cũng quá điên cuồng, vừa rồi Tiên Âm Thạch cùng Tuyệt Đại Giai Nhân Thạch tổng cộng trả giá hai mươi ba vạn cân Nguyên, kết quả như muối bỏ bể.

Mà giờ phút này, Diệp Phàm dường như hoàn toàn không quan tâm, lại ném ra mười vạn cân Nguyên, giống như trúng phải ma chú, bất kể hậu quả.

- Không phải ta điên, mà là nơi này có một khối tảng đá điên cuồng, ắt có chứa vật quý hiếm tuyệt thế, nếu như cắt ra được, hết thảy đều đáng giá!

Diệp Phàm truyền âm đáp lại.

- Thác Bạt huynh làm sao vậy?

Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên cũng lên tiếng hỏi Thác Bạt Xương.

Tuy nhiên, thiên tài trong Thác Bạt gia tộc căn bản không có quan tâm tới, lại ở trên kỳ thạch viết giấy nợ, rồi rất nhanh bắt đầu cắt kỳ thạch.

Cơ gia đương nhiên không sợ hắn quỵt nợ, đương kim thế gian còn không có người nào dám qua mặt Cơ gia, cho dù là Nguyên Thuật thế gia cổ cũng không được.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

Lý Hắc Thủy khó hiểu.

Diệp Phàm hiện tại đã tiêu phí ba mươi ba vạn cân Nguyên, đang rất nhanh cắt khối kỳ thạch Tiên Hồ này, làm cho mọi người đều có cảm giác hắn thật điên cuồng.

- Trong lúc nhất thời không tiện giải thích, về sau nói sau!

Hắn cùng với Thác Bạt Xương đều cảm ứng được, nơi đây rất quỷ dị ắt phải có một khối tảng đá khiến người ta điên cuồng.

Bọn họ tinh thông Nguyên Thuật, đều có một chút phong thái của Nguyên Thiên Sư, bất kể là Nguyên Thiên Bảo Luân hay là Nguyên Thiên Thần Giác đều kỳ gần như đạo.

Nhưng, bọn họ lại bị lừa bịp, bị một loại khí tức quỷ dị quấy nhiễu phán đoán, thật không tầm thường.

Hai người đều trước tiên nghĩ đến trong sách cổ Nguyên Thuật nhắc tới một loại tình huống: nơi đây tất nhiên có chứa vật kinh thế!

Bất kể là bảo điển của Thác Bạt gia, hay là nguyên thư vô thượng của Nguyên Thiên Sư lưu lại, đều có ghi lại rõ ràng như vậy.

Vật quý hiếm tuyệt thế thông linh, có thể quấy nhiễu phán đoán của Nguyên Thuật sư, làm cho bọn họ luôn cắt sai kỳ thạch, để bảo đảm an toàn cho chính mình.

Đây là Thạch Vương trong truyền thuyết, nhất định sẽ dựng dục ra thánh vật không thể tưởng tượng.

Hai người một người tu thành Nguyên Thiên Thần Giác, người còn lại tu thành Nguyên Thiên Bảo Luân, mẫn tuệ sâu sắc vượt quá tưởng tượng, đều cảm nhận được dị thường, bắt giữ được một khí tức quỷ dị.

Cái loại vật quý hiếm kinh thế thông linh này nếu cắt ra được, tất cả tiêu phí đều có thể đủ lấy lại, bởi vậy bất kể bằng bất cứ giá nào, phải cắt tảng đá có khả năng nhất xuất hiện thần vật.

Hiện tại, không chỉ có là Diệp Phàm cùng Thác Bạt Xương quyết đấu, mà còn đang đấu pháp cùng một khối kỳ thạch kinh thế.

- Điên rồi! Bọn họ thật sự điên rồi!

Tất cả mọi người đều cứng họng, hai người đã tiêu phí ba mươi mấy vạn cân Nguyên, nhưng hoàn toàn không quan tâm, dường như còn muốn tiếp tục.

Đại Hạ hoàng tử cùng đám người Khương Dật Phi, xuất từ hoàng triều bất hủ cùng thế gia bất diệt, nhìn thấy một màn này cũng đều kinh hãi không sao hiểu được, ngay cả là bọn hắn cũng chịu đựng không nổi phải trả cái giá như vậy.

An Diệu Y chớp chớp đôi mắt đẹp, cười yểu điệu nói:

- Nguyên Thuật quyết đấu quả nhiên là chấn động Thần Thành, hết thảy chuyện này thật khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa kinh hãi!

Ngay cả tiểu ni cô áo trắng im lặng nhất, đôi mắt to chợt sáng lên, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

- Nơi đây có Thạch Vương?

Một vài lão nhân thực nhạy cảm, lập tức đoán được loại khả năng này.

- Trời ạ, nếu là có Thạch Vương, chính là cắt ra được cổ kinh, thánh vật Đại đế, chân long còn nhỏ, cũng không phải không có khả năng a!

Một đám lão nhân đều biến sắc, lập tức tản ra tìm kiếm ở chung quanh, dường như cũng muốn gia nhập vào.

Sau khi Tiên Hồ cùng Bạch Hổ Phi Thăng hai khối tảng đá giá trên trời này bị mở ra, vẫn như cũ rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Mọi người đều ngưng trọng, Thánh địa thạch phường quả nhiên là hố sâu khó dò, nhảy vào sẽ càng ngày càng lún sâu rất khó thoát ra ngoài, mà lại cắt không ra vật gì.

- Tiểu Diệp Tử không nên điên cuồng nữa, không ngờ ngươi... còn chọn kỳ thạch?

Lý Hắc Thủy nhảy dựng kêu lên.

Diệp Phàm lại ném ra mười hai vạn cân Nguyên, chất đống trên mặt đất, như một ngọn núi nhỏ lấp lánh trong suốt, hắn lại bắt đầu tuyển chọn kỳ thạch.

Bảo vật trấn viên chỉ còn lại ba khối, giá niêm yết đều là mười hai vạn cân Nguyên, lần này hắn không có lập tức xuống tay, mà lại kiên nhẫn lựa chọn.

-o0o-