Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
- ngươi đi mau, bọn họ chính đang đợi ngươi trở về, trong tối có người giám thị.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia hàn ý. Hắn cũng không hỏi sâu để tránh liên lụy Trương Văn Xương. Dùng thần niệm xóa sạch hết thảy vừa rồi, để hắn không còn nhớ lại gì.
Diệp Phàm chuẩn bị sau khi hái lấy Bất Tử Thần Dược giúp hắn khôi phục thanh xuân, hiện giờ không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.
Tinh thần Trương Văn Xương hoảng hốt một hồi, hết thảy vừa rồi đều biến mất, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cách biệt ba năm. tình trạng của hắn thật không tốt. Tới đây mở một gian tửu quán duy trì kế sinh nhai đối với người đến từ một đầu khác của tinh không mà nói thật là một loại bi ai không hiểu.
Trong mắt hắn khuyết thiếu không có sinh khí, như cái xác không hồn, chỉ là mỗi đêm nằm trên nóc nhà nhìn lên bầu trời, tưởng niệm người vợ cùng đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy, thường thường nước mắt chảy dài.
- Ta muốn giúp ngươi thay đổi mọi thứ.
Diệp Phàm tự nói trong lòng.
Hắn rời khỏi tửu quán, xóa bỏ dung mạo Vương Trùng Tiêu. Hắn cũng không muốn thay vương trẻ tuổi của Trung Châu khiêu chiến khắp nơi, tặng hắn một cái oan thật ra cũng không sao.
Không bao lâu hắn nhìn thấy trưởng lão Hóa Long Bí Cảnh của Cơ gia tới, tự nhiên không tìm thấy cái gì, vô công mà đi.
Diệp Phàm đi trên đường cái không mục đích, bỗng nhiên thần sắc hắn rung lên, tăng nhanh bước chân phóng về phía trước. bởi vì hắn lại thấy được cô bé kia.
Nàng đáng thương ăn xin một nam nhân béo phệ, kết quả bị hắn rống sợ, sợ hãi lùi bước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái giày nhỏ thủng lộ đầu ngón chân của mình, không dám nói một câu.
Diệp Phàm bước lớn qua, đứng cách đó không xa lẳng lặng quan sát nàng. muốn phát hiện ra cái gì bất đồng. Nhưng hắn thất vọng, linh giác cường đại không thăm dò dược cái gì dị thường.
Vừa rồi cô bé bị dọa sợ, không dám ăn xin người trên đường nữa. tủi thân lau nước mắt cúi đầu đi về phía trước, vài lần suýt thì đâm vào người khác.
Nàng rất sợ hãi, chỉ sợ lại bị người quát mắng, cúi đầu càng thấp hơn, bộ dạng rất đáng thương.
Diệp Phàm không đành nhìn tiếp, xuất hiện ở phía trước nàng, ngồi xuống phía trước dịu dàng nhìn nàng.
- Thật xin lỗi, ta không phải cố ý...
Cô bé cúi đầu đi tới, thần sắc hoảng hốt, thiếu chút nữa xô vào người hắn. trong mắt lóe ngấn lệ, rất sợ hãi.
- ngươi không biết ta sao?
Diệp Phàm mỉm cười, lẳng lặng nhìn nàng.
- người là... vị đại ca ca hảo tâm kia.
Cô bé mở to hai mắt, lau nước mắt, lộ ra vẻ cảm kích.
Diệp Phàm sờ đầu của nàng, nói:
- ngươi không có người thân sao?
Cô bé chớp chớp cặp mắt to, mê hoặc lắc đầu nói:
- Không có, bé cái gì cũng không nhở được.
- Cái gì cũng không nhớ?
Diệp Phàm cảm thấy có chút dị thường, không kìm nổi hỏi kỳ.
- Không quá một đoạn thời gian bé sẽ quên hết thảy, sẽ không có một chút ấn tượng gì. Qua hôm nay, có thể ngay cả đại ca ca ta cũng không nhớ được.
Cô bé cúi đầu. tâm tình ít nhiều có chút suy sụp.
- Vì sao lại như vậy?
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
- Chính bé cũng không biết, giống như quên rất nhiều chuyện. Ta không biết mình từ đâu tới, muốn đi đâu. người khác đều có người thân, chỉ có ta không có. Bé rất cô đơn, rất thương tâm.
Cô bé cúi đầu, trong mắt rưng rưng lệ.
- Ta dẫn ngươi đi ăn gì đó, được không?
Diệp Phàm dịu dàng nói.
- Được!
Cô bé nhu thuận gật đầu, lộ ra vẻ mong chờ nói:
- Bé rất đói bụng, rất nhiều ngày không ăn gì rồi.
Diệp Phàm dẫn nàng đi ăn một bừa no nê, sau đó cẩn thận kiểm tra. Hắn nhíu mày, căn bản không nhìn ra một tia dị thường. Vì sao lại như vậy?
Cô bé này rõ ràng là rất không tầm thường, nhưng vì sao lại kiểm tra không ra? Trong lòng hắn này sinh nghi hoặc.
- Đại ca ca... cho người!
Cô bé lấy từ trong y phục rách rưới của mình ra một hòn đá nhỏ trong suốt sáng bóng, hào quang bảy màu lưu chuyển, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
- Đây là cái gì?
Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc.
- Bé cũng không biết, sau mỗi lần quên quá khứ sẽ xuất hiện một hòn đá nhỏ như vậy. Nó có thể ăn, rất ngọt, có thể khiến bé nhiều ngày không bị đói.
Cô bé giƠ cao lên đưa cho Diệp Phàm, biểu đạt lòng cảm kích.
Diệp Phàm đặt trong lòng bàn tay, quan sát tỉ mỉ, căn bản không nhìn ra Nguyên do gì. Nhưng hòn đá nhỏ trong suốt bằng đốt ngón tay này khẳng định không phải vật phàm.
- Bé thu lại cất kỹ đi.
Diệp Phàm muốn trả lại cho nàng.
Nhưng cô bé không ngừng lui ra phía sau, lắc đầu nói:
- Đại ca ca. nhận lấy đi, bằng không bé không có gì để báo đáp.
Diệp Phàm ngồi xuống, khẽ thở dài một hơi. Đứa nhỏ nhưu vậy còn nói cái gì báo đáp, thật đúng là khiến lòng người chua xót.
Cô bé rất bướng bỉnh, cầm hòn đá trong suốt nhét vào trong tay hắn, nói gì cũng không chịu lấy lại. Diệp Phàm đành phải nhận lấy, hắn muốn chậm rãi cân nhắc xem rốt cục là cái gì, nói không chừng có thể giải được bí ẩn lai lịch của cô bé.
Thấy hắn đứng lên dường như muốn rời đi, cô bé cúi đầu nhìn cái giày nhỏ thủng lỗ của mình, bàn tay nhỏ bé cầm gấu áo rách rưới, dùng giọng nhỏ bé khó thể nghe rõ nói:
- Đại ca ca...
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ta... có thể đi cùng người không?
Cô bé rất khẩn trương, lộ ra vẻ mong chờ, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Bé rất ngoan, biết aiặt quần áo, biết lau nhà, cái gì cũng có thể học.
- Gần đây ta bận đi làm một số chuyện...
- Ô, bé biết rồi.
Đầu cô bé đều sắp cúi thấp đến ngực, chậm rãi xoay người muốn rời đi.
- Ta còn chưa nói xong mà. Ta rất bận, sợ là không thể chiếu cố tốt cho ngươi. Nếu ngươi có thể chờ một đoạn thời gian, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi cùng rời đi.
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không để cô bé đáng thương này tiếp tục lưu lạc đầu đường.
- Thật sao?
Cô bé lập tức ngẩng đầu, trong cặp mắt tinh thuần lộ ra tia sáng, bộ dạng rất vui vẻ cao hứng.
- Đi thôi, ta bố trí ngươi vào trong nhà trọ, kiên nhẫn chờ ta trở lại.
Diệp Phàm chọn một gian nhà trọ bên cạnh tửu quán của Trương Văn Xương.
- Lúc không có ta, ngươi có thể tới tửu quán nhỏ kia chơi, nên nói chuyện phiếm nhiều với lão nhân kia.
Diệp Phàm cười dặn dò.
- Bé biết rồi, sẽ không chạy loạn đâu.
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
- Trương Văn Xương nhở đến đứa nhỏ chưa từng gặp mặt, nếu cô bé đi vào cuộc sống của hắn, hy vọng hắn sống tốt hơn một chút.
Trong lòng Diệp Phàm tự nói.
Năm ngày sau, Cổ Hoa hoàng triều cùng Âm Dương Giáo rốt cục có hành động, tiến vào cấm địa Thái Cổ. Diệp Phàm biết, cơ hội của hắn cũng tới.
chỉ cần đối phương thất bại vậy sẽ đến lượt hắn hành động. Trên chín tòa Thánh sơn có Bất Tử Thần Dược, còn có chín con rồng kéo quan tài. Trong lòng hắn đang chờ mong.
Rất nhiều người đến vùng ven cấm địa Thái Cổ, tất cả đều khẩn trương chờ đợi, ngồi chờ kết quả. người của hai thế lực lớn đã tiến vào trong cấm địa Sinh Mệnh.
Nhưng chỉ vẻn vẹn nửa khắc, mọi người liền phát ra tiếng cả kinh, tất cả đều nhìn lên bầu trời.
- Thần Y bay ra rồi!
- Đúng vậy, là Thần Y của Thánh hiền cổ.
Một bộ Hoàng Kim Chiến Y lóe lên hào quang xung thiên, tự động bay ra. Nó có hình người, tay cầm Hoàng Kim Thánh Kiếm, lưng đeo Hoàng Kim Thần Cung, tuy nhiên lại không ai mặc.
Tuyệt thế Thần Y thông linh, tự chủ bay về, nó có được sinh mệnh của mình. ở trong Hoàng Kim Chiến Y có mảnh vụn rơi xuống.
- Đó là tro bụi.
- Trời ạ! người đi vào nhanh như vậy liền hóa thành tro bụi, dưới lực lượng của năm tháng không còn tồn tại gì cả!
- Cấm địa Thái Cổ quả nhiên đáng sợ, gạt bỏ hết thảy cường giả thế gian. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Đồng thời mọi người cũng khiếp sợ. Tuyệt thế Thần Y của Thánh hiền cổ quá cường đại, cũng không tổn hại ở trong, tự chủ bay ra, khiến cho người ta rung động.
- Thần Y có linh, đã bị uy hiếp không dám xâm nhập. Chỉ sợ tới gần Thánh sơn nó cũng không thể tự bảo vệ mình.
Trong lòng Diệp Phàm đại định, rất nhanh sẽ đến lượt hắn ra tay...
Thánh Hiền Thần Y từ trên trời giáng xuống, hào quang vạn trượng, giống như Phượng Hoàng vĩnh sinh bất tử trong thần hòa sáng lạn, khí tức cường đại khiến người ta sợ run. Tất cả mọi người đều lui lại.
Nó có hình người, phảng phất như một sinh linh còn sống, tay cầm Hoàng Kim Thánh Kiếm, có mũi nhọn tuyệt thế, sát khí bức người khiến cho lá trong rừng bay tán loạn.
Mọi người kinh hãi, như đối mặt với một vị thần minh viễn cổ, phát ra kính sợ từ trong đáy lòng, không kìm nổi muốn quỳ bái, thân thể run rẩy.
Hoàng Kim Thần Y rực rỡ như mặt trời, keng một tiếng đáp xuống đất, thần hoa màu vàng bắn ra bốn phía, nhảy lên giống như ngọn lửa. Hoàng Kim Thần Cung sau lưng khẽ run, căng thẳng tiếng lòng của mọi người. Không ít người đều sắp hít thở không thông.
Keng keng-
Một tiếng kim loại rung lên phát ra, như rồng ngâm chín tầng trời, giống như phượng hót rung trời, vang vọng thiên địa. Thanh âm lạnh lẽo đâm thẳng linh hồn người ta.
Phịch-
Rất nhiều tu sĩ rốt cục không kìm nổi, không tự chủ quỳ xuống, dập đầu hướng tuyệt thể Thần Y ở phía trước. Đây là vô thượng chấn nhiếp tới từ linh hồn, khiến người kính sợ mà cúng bái.
- Thật sự có sinh mệnh.
ngay cả Diệp Phàm cũng bị kinh sợ. Cho dù hắn đứng ở rất xa đều cảm giác một loại uy nghiêm khủng bố.
Keng-
Lại một tiếng rung phát ra, Thần Y hào quang nội liễm. trong dãy núi bình tĩnh lại, người quỳ xuống đất lúc này mới có thể đứng dậy. sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, trong lòng rung động.
-o0o-