Già Thiên

Chương 291: Tiến Vào Cung Điện Dưới Đất

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 3150 chữ

Trong đại hạp cốc, ngôi mộ rộng lớn như vực sâu.

Nó chỉ để lộ ra một góc cửa thành, nên mọi người vẫn không biết được rốt cuộc nó to lớn đến mức nào. Nhưng điều làm mọi người bận tâm nhất vẫn là âm binh âm mã đang không ngừng vọt ra bên ngoài kia.

Đệ tử kiệt xuất của các đại Thánh Địa đã xâm nhập vào bên trong, môn đồ nhiều thế lực lớn và đại giáo khác cũng theo sát phía sau. Tất cả cùng nhau chém giết âm binh, mạnh mẽ nhập quan.

"Keng", "keng", "keng"...

Tiếng trống trận như tiếng sấm rền từ sâu trong cổ thành vang lên, âm binh từng đoàn từng đoàn như thủy triều màu đen mãnh liệt trào ra bên ngoài, không ít tu sĩ chết oan chết uổng.

Nhưng vì Cửu Bí, nên rất nhiều thế lực lớn không những không lùi bước mà còn tiếp tục mạnh mẽ xông vào. Các tu sĩ cùng thi triển binh khí, đại chiến với các âm binh âm mã.

Ngay lúc đó, có người phóng một ngọn lửa lớn ra, đốt cháy các âm binh thành hư vô.

- Giết!

Các tiếng kêu thảm thiết vang lên không nghỉ, đằng trước cổ thành có rất nhiều tử thi. Âm binh âm mã quả thật rất dũng mãnh, nhiều người bị đạp chết trong bùn máu.

Đến một hồi lâu sau, tiếng kêu chém giết thảm thương mới nhỏ dần. Mảnh đất đằng trước cửa thành đã bị máu tươi nhuộm đỏ, huyết nhục và bùn đất trộn lẫn vào nhau tạo thành một vùng đất bùn lầy máu máu tươi, cũng không biết đã bao nhiêu người chết ở đây. Máu của các tu sĩ chảy ra hợp thành một dòng sông máu nhỏ, cảnh tượng thê thảm đến mức những người còn sống không nỡ nhìn.

Rốt cuộc cửa thành cũng yên tĩnh lại, âm binh âm mã giảm đi rất nhiều, không thấy chúng từ trong mộ đi ra ngoài nữa. Phần lớn các tu sĩ còn sống cũng tấn công vào bên trong rồi.

- Chư vị, chúng ta có vào không?

Một người tu sĩ hơi run giọng nói, sắc mặt hắn ta trắng bệch.

Lúc này, trước cửa thành còn khoảng hơn trăm người, sắc mặt người nào người nấy rất khó coi, có vài nữ tu sĩ nôn mửa liên tục. Thực lực bọn họ không mạnh, nên khi nãy đứng ở xa quan sát, bây giờ mới đến gần khu vực chiến đấu.

- Âm binh không nhiều lắm, bây giờ chắc chắn an toàn rồi, chúng ta có thể tiến vào.

Sắc mặt một người tu sĩ khác cũng trắng bệch, mở miệng nói.

- Ngôi mộ này thật quá đáng sợ, không phải là nơi chúng ta có thể ra vào được. Chắc chắn sâu trong cổ thành còn có những âm linh cường đại hơn.

Có người phản đối.

Cuối cùng, một số người tiến vào bên trong, nhưng phần lớn vẫn giữ được lý trí, bọn họ nhanh chóng thoát khỏi đại hạp cốc, trở lại mặt đất.

Ngay lúc đó, có ba thân ảnh từ trên trời đáp xuống, bọn họ dừng ngay trước cổ thành, rồi nhìn vào bên trong.

- Đoàn đạo trưởng, ngươi có vào không?

Cơ Tử Nguyệt hỏi.

- Chờ một chút đã.

Đoạn Đức rất trầm ổn, không hề nôn nóng.

Diệp Phàm cười nói:

- Ngươi không sợ người khác sẽ nhận được Cửu Bí sao?

- Không phải tiểu tử ngươi vẫn đang đứng đây sao? Có nóng nảy thì cũng không nhận được gì tốt đâu. Cho dù có vào trước, bọn họ chưa chắc đã tìm được đồ vật mình muốn.

Đoạn Đức rất bình tĩnh.

"Oong"

Đột nhiên cả cổ thành bị chấn động mãnh liệt, âm khí ở bên trong càng lúc càng dày đặc. Nhiều tu sĩ vừa mới tiến vào thấy vậy liền kinh sợ, vội vàng hét to lên.

Đoạn Đức biến sắc, nói:

- Ta đã biết không đơn giản như vậy mà, mấy thứ lợi hại bây giờ mới xuất hiện.

Những tiếng gầm thét trầm thấp, xen lẫn vào đó là tiếng đánh nhau kịch liệt. Dường như tình huống bên trong cổ thành bây giờ rất hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết truyền ra không ngừng.

- Ngươi chắc chắn đây là lăng mộ của thế gia cổ kia thật sao? Sao ta cảm thấy không đúng lắm.

Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, ngươi nói đúng, có gì đó không ổn lắm. Âm linh ở đây rất nhiều, mà muốn có nhiều như vậy, sợ rằng ngôi mộ này đã có lâu lắm rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đoạn Đức cau mày.

Nửa canh giờ sau, bên trong cổ thành đã an tĩnh hơn rất nhiều, mấy tiếng gầm thét không truyền ra nữa. Không lâu sau, có người lảo đảo từ bên trong đi ra.

Tóc tai mấy người này bù xù, sắc mặt tái nhợt, thân thể có nhiều vết thương rất nặng. Ngoài ra, đám người Diệp Phàm còn thấy trên thân thể nhiều người có những vết trảo đáng sợ, thậm chí, cánh tay của bọn họ còn bị xé rách hoàn toàn.

- Tình hình trong đó sao rồi? Các ngươi gặp phải thứ gì vậy?

Đoạn Đức tỏ ra rất thật thà, tiến tới trước ân cần hỏi han.

- Con bà nó, đừng hỏi nữa. Đây là hang ổ quỷ dữ, nơi nơi đều là lệ quỷ, càng đi vào trong càng gặp phải mấy con quỷ lợi hại.

- Không biết tên khốn nào đã phát hiện ra ngôi mộ này, Cửu Bí ư? Con bà nó, làm hại ông mất một cánh tay.

Một đại hán không ngừng chửi rủa, từ từ cất bước rời đi.

Đoạn Đức sờ sờ lỗ mũi, không nói thêm gì nữa.

Nửa giờ đồng hồ sau, lại có nhiều người từ trong cổ thành ra ngoài. Khi đi ra ngoài, ai ai cũng không ngừng lầm bầm nói gì đó, hình như không muốn vào trong mạo hiểm một lần nào nữa.

- Được rồi, chúng ta vào đi. Nếu như còn chần chừ, sợ rằng không còn gì cho chúng ta đâu đấy.

Đoạn Đức quyết định ra tay.

Diệp Phàm nói:

- Bần đạo không muốn đi vào nữa! Chỗ này không tốt, chắc chắn không có Cửu Bí.

Cơ Tử Nguyệt cũng dừng bước. Nếu như ca ca của nàng không thể đối phó được đồ vật ở bên trong, nàng có đi vào cũng vô dụng. Nàng cảm thấy việc cần nhất bây giờ là phải đi tìm các trưởng bối.

- Đã như vậy, bần đạo đành đi độc chiếm Cửu Bí vậy.

Đoạn Đức nói xong là đã đi vào bên trong, không còn thấy bóng dáng.

- Tiểu đạo trưởng, ngươi nên rời khỏi nơi này đi.

Cơ Tử Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi bay ra khỏi đại hạp cốc.

Tuy khi nãy Diệp Phàm nói là muốn đục nước béo cò, nhưng nơi này thật quá hung hiểm, có vào trong cũng chưa chắc thu hoạch được gì. Âm linh ở bên trong cứ như vô tận, vì lý do này nên Diệp Phàm vẫn ở bên ngoài đợi, không dám tùy ý hành động.

Đột nhiên có một con chó mực xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hắc Hoàng! Lúc này, nó đang một mình trượt xuống đại hạp cốc.

Bởi vì Diệp Phàm không chỉ thay đổi dung mạo, ngay cả khí chất, mùi cơ thể…cũng thay đổi, nên mặc dù Hắc Hoàng là một con chó đã thành tinh, cũng không thể nhận ra hắn.

- Hắc Hoàng...bên này...

Hắc Hoàng nghe thấy có người gọi mình, nhất thời thấy kinh ngạc. Nó nhe răng nhếch miệng, quay lại nhìn.

- Là ta đây, đừng có nói chuyện, dùng thần niệm truyền âm!

Diệp Phàm không ngờ nó lại tới đây, tâm tư an phận vừa rồi liền ném xuống sông mất. Con chó này rất lợi hại, có thể phá cả cấm chế do Đại Năng bố trí, nếu như có nó cùng nhau tiến vào trong cổ thành, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

Hắc Hoàng xị mặt lại, nói:

- Ta đang tìm ngươi tính sổ đây. Cùng ngươi đi tới Bất Lão điện cứu ngươi, rốt cuộc không được cọng lông gì, đúng là vất vả không công vì ngươi.

- Lương tâm của ngươi bị chó ăn chưa?

- %^#)@#$

Hắc Hoàng tức giận, thiếu chút nữa đã nhào tới cắn hắn.

Diệp Phàm truyền âm, nói:

- Ngươi đừng tức giận với ta! Rõ ràng ngươi đã phong ấn lão yêu kia vào trong thần chuông, sao còn chưa chiếm được cổ kinh?

- Lão yêu đó tạm thời hợp nhất với thần chuông, ta luyện hóa còn chưa được thì sao lấy được cổ kinh?

Hắc Hoàng buồn bực không thôi.

Diệp Phàm cười nói:

- Việc này rất đơn giản. Đợi đến lúc Bàng Bác ra ngoài, ta sẽ nói hắn thu ngươi làm thần thú hộ sơn, lúc đó hắn sẽ truyền cho ngươi cổ kinh vô thượng.

Sắc mặt Hắc Hoàng trở nên khó coi, nói:

- Tiểu tử, ngươi có tin ta hô to một tiếng nguyên căn vạn vật mẫu khí đang ở chỗ này hay không? Chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới đây xâu xé ngươi.

- Được rồi, chúng ta là hai con châu chấu trên một sợi đây, tranh giành để làm gì. Hay là chúng ta cùng nhau vào trong cổ thành này, xem thử có thể lấy được gì hay không.

- Ngươi muốn bổn Hoàng giúp phá cấm chế sao?

Hắc Hoàng tỏ vẻ ta đã quá hiểu ngươi.

Diệp Phàm bình tĩnh, đáp:

- Tuy đây là hang ổ quỷ dữ, nhưng mình ta đi vào vẫn được. Gọi ngươi đi cùng là muốn chia sẻ với ngươi, mà chắc chắn ở đây không có cấm chế gì cả.

- Muốn bổn Hoàng giúp làm việc thì nói thẳng ra, còn ra vẻ ngươi đang ban phước cho ta, muốn bổn Hoàng cảm ơn ngươi hử?

Hắc Hoàng nhe răng.

- Ta hỏi ngươi việc này, ngươi có thể khắc ấn đạo văn vượt qua hư không không?

Diệp Phàm nhìn nó, hỏi.

Hắc Hoàng ngẩng mặt lên, nói:

- Bổn Hoàng là ai? Trên trời dưới đất, có một không hai, còn chưa có đạo văn ta khắc không được. Chỉ cần ngươi cung cấp đủ nguyên, ta còn có thể dẫn ngươi đến Trung Châu!

- Thật không?

Diệp Phàm động tâm.

- Tất nhiên là thật.

Mắt Diệp Phàm sáng lên, vội vàng nói:

- Vậy ta không nói nhảm nữa. Ngươi mau mau khắc ấn, nhưng không cần phải vượt đến vạn dặm, chỉ cần xuyên qua hư không ngàn dặm là được rồi, đó là đường lui của chúng ta đó.

- Muốn khắc ấn đạo văn này cần tài liệu đặc biệt, ngươi có Huyền Ngọc thai không?

Hắc Hoàng trợn mắt lên, hỏi hắn.

- Có một chút.

Diệp Phàm ném một khối đá dài mấy thước ra. Đây là một khối đá đen nhánh, hơi sáng một chút.

Thật ra còn có một nguyên nhân hắn chưa tiến vào cổ thành này, các đại Thánh Địa rất muốn có Cửu Bí, nên chắc chắn các Thái thượng trưởng lão kia đã tới đây, và rất có thể họ đã phong tỏa nơi này lại.

Bây giờ Hắc Hoàng tới đây, nếu như nó có thể khắc ấn được đạo văn vượt qua hư không, cũng coi như đã giúp hắn mở được một con đường lùi an toàn.

Một giờ sau, Diệp Phàm và Hắc Hoàng cùng nhau tiến vào cổ thành, tất nhiên là một người một chó đi riêng, chứ họ không dám đi chung với nhau. Hơn nữa, Hắc Hoàng còn hóa thân thành một con chó đen lớn khoảng hai thước, bọn họ làm vậy là tránh để người khác phát hiện ra.

Thế giới dưới lòng đất này vô cùng rộng lớn, nối thông với cổ thành sâu dưới lòng đất, cũng không biết nó dẫn đi đến đâu. Càng đi, Diệp Phàm càng cảm thấy đây không phải là một ngôi mộ, trông nó giống như một cái thôn cổ ở dưới lòng đất vậy.

Trên đường đi tới, bọn họ thấy rất nhiều thi thể, thỉnh thoảng còn có một hai âm binh liều chết xông ra ngoài, nhưng chỉ có nhiêu đó thì không thể ngăn được Diệp Phàm, dù sao cũng không phải là mấy ngàn âm binh cùng nhau giết tới như khi nãy.

- Lát nữa vào bên trong, ngươi hãy tìm cách hãm hại một tên đạo sĩ mập. Không đúng, hắn ta thay đổi dung mạo rồi, đúng là hắn kìa...

Diệp Phàm truyền âm nói với Hắc Hoàng.

- Ngươi nói là ta tìm cơ hội cắn hắn một cái, cướp đoạt bảo bối của hắn?

Hắc Hoàng liếc xéo hắn, nói:

- Mấy chuyện đáng xấu hổ như vậy mà cũng nói ta làm sao?

- Thật ra, ta rất muốn tự mình cắn hắn vài cái, nhưng răng ta còn chưa sắc đến mức như thế, không thể nào làm được. Chắc chắn trên người tên khốn này có rất nhiều bửu bối, chỉ cần ngươi nhắm thẳng vào hắn là sẽ có được nhiều lợi ích lắm đó.

Ngôi mộ này rất lớn, giống như một tòa cung điện dưới đất: cột đá hình rồng, vách mộ khắc phượng, từng chi tiết một được khắc họa tinh tế, từng tầng từng tầng nối liền với nhau.

"Meo meo..."

Đột nhiên có một tiếng mèo kêu thê lương truyền đến, kế đó có một đạo ánh sáng màu đen từ trong cung điện bằng đá đánh thẳng tới Diệp Phàm, nhanh như một tia chớp màu đen vậy.

Đây là một con quái vật to lớn, dài khoảng năm sáu thước, móng vuốt sắc nhọn dài hơn một thước. Nó như một con mèo to lớn, nhưng người lại được lân phiến bao phủ, cường tránh mạnh mẽ. Hàm răng của nó sắc bén như con dao găm, tản phát ánh sáng lạnh.

Diệp Phàm tung một quyền ra, mèo lớn màu đen bị đánh nát. Sau khi nó biến thành một cỗ âm khí nồng nặc bay đi, ở ngay chỗ nó đứng khi nãy còn có một vết máu màu đen.

Hắc Hoàng hơi biến sắc, nói:

- Âm thể sản sinh huyết dịch, nơi này thật quá hung hiểm, sợ rằng đã bị phong ấn một hai vạn năm.

Sau khi tiến sâu vào trong khoảng mấy dặm nữa, Diệp Phàm càng lúc càng kinh hãi. Hắn nhìn thấy một âm binh khổng lồ cao gần mười thước, hóa sinh ra được huyết nhục, nhưng người khổng lồ này đã bị chém ngang nửa người, dường như đây là vết thương do Đại Hoang kích gây nên.

Không lâu sau dó, hắn thấy liền mấy chục thi thể âm binh người có lân phiến bao phủ, bên cạnh còn có không ít vũ khí của tu sĩ Đạo Cung. Quan sát một lúc, Diệp Phàm thấy bọn người này đã bị thiêu cháy hết nửa thân thể, và hình như nguyên nhân của việc này chính là Thánh Quang thuật của Diêu Quang thánh tử.

"Ầm ầm"

Một con sông lớn chảy xuyên qua cổ thành, nước sông màu vàng mạnh mẽ cuốn tới phía trước. Một mùi hôi thối từ trong nước sông truyền ra, làm cho lòng người phải sợ hãi.

Tiếp tục đi tới phía trước, Diệp Phàm nhìn thấy không ít âm binh mặc quần áo màu vàng chói mắt, sắc mặt hồng nhuận, tựa như có tính mạng thật vậy, nhưng họ đã bị người khác giết chết.

Sau đó, hai người Diệp Phàm lại thấy được một đống xương khô rất lớn, bên cạnh còn có những con rắn dữ tợn hung ác bò qua bò lại. Tiếp đó, họ thấy một hồ nước đỏ như máu, bên trong cũng có sinh vật lui tới, nhưng dường như bọn chúng sợ bị người ở trước giết chết nên không có xông tới gần.

Khi đi tiếp được mười dặm, hai người Diệp Phàm mới đến cuối cổ thành. Ngay lúc này, cảnh vật nơi đây thay đổi hoàn toàn: âm khi mất đi, khung cảnh đằng trước trở nên sáng ngời. Đó là một tòa cung điện mỹ lệ nằm ngay cuối cổ thành, vô cùng thánh khiết, xung quanh có từng đạo ánh sáng lượn lờ, ánh sáng mờ ảo bắn ra bốn phía.

Bên cạnh còn có những cành cây xanh mướt, và có không ít kỳ hoa dị thảo sinh trưởng trên mặt đất.

- Quái thật! Cứ tưởng rằng là hang ổ quỷ dữ, nhưng không ngờ lại là một tòa cung điện thánh khiết đến thế!

Diệp Phàm cảm thấy kinh ngạc.

Tuy tòa cung điện này tản phát ánh sáng vàng kim, nhưng lại gần như trong suốt, giống như đó là những khối ngọc màu vàng vậy, vô cùng xinh đẹp.

Hắc Hoàng thấy vậy liền giật mình, nói:

- Con bà nó, bổn Hoàng hoa mắt rồi sao? Lực lượng thánh khiết đến như vậy, không lẽ có người lấy thi chứng Đế sao?

- Cơ Hạo Nguyệt, Kim Sí Tiểu Bằng vương, Thần thể Khương gia cùng với mấy người các Thánh Địa khác đều tiến vào trong, không biết họ có phát hiện gì không?

Diệp Phàm nói, đôi mắt hơi nhấp nháy một chút.

-o0o-