Già Thiên

Chương 283: Cuộc Chiến Đấu Kỳ Lạ

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 3012 chữ

Nhìn qua cánh cửa sổ trên vách, có thể thấy đây là một đêm không trăng, bên ngoài chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót vang ở đâu đấy.

Bên trong phòng, ánh nến chập chờn tỏa sáng, ở đây đang có một cuộc chiến đấu rất kỳ lạ.

- Buông ra, sao nàng lại cắn ta?

Diệp Phàm kêu to. Lúc nhìn lại, hắn thấy trên cánh tay mình có rất nhiều dấu răng, đau nhức đến mức suýt nữa hắn đã lật tung cả giường lên.

Mái tóc Tần Dao tung bay, hàm răng trong suốt khẽ sáng lên, nàng ta nói:

- Ta cắn ngươi đấy!

Giờ phút này, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, hai người không ngừng so chiêu trên mặt giường lớn. Người này đưa tay ra đánh tới, người kia vung tay cản lại, chưởng chỉ va chạm với nhau tạo nên các âm thanh lách cách rung động. Tuy nhiên, hình thái thân thể của họ lại vô cùng kiều diễm, cả hai tiếp xúc thân mật với nhau, tư thái mê hoặc tâm thần con người.

Có thể thấy thân thể hai người không ngừng phát sáng, đối chiến với nhau ở khoảng cách tương đối gần.

Mỗi một dấu răng trên cánh tay Diệp Phàm đều rất rõ ràng, chúng không tụ tập ở một chỗ mà trải khắp ở nhiều nơi. Sau một lúc, hắn hơi lui về sau một chút, kéo dài khoảng cách ra.

Vào lúc này, đôi mắt của Tần Dao trở nên lóng lánh làm lòng người mê say, cơ thể trong suốt cứ như được làm từ ngọc trắng, những đường cong trên thân thể khẽ phập phồng gợi cảm, trông nàng ta như một con rắn xinh đẹp đang uốn lượn vậy.

Theo những sợi tóc trung bay trong không trung, nàng ta liên tục ra chiêu đánh tới phía trước. Diệp Phàm bị buộc phải xuất chiêu ngăn cản thế công của nàng.

Tuy đây không phải là tỷ thí sinh tử, nhưng hai bên không thể phân tâm được, nếu như có chút sơ hở gì là sẽ bị đối phương bắt lại ngay. Đây là một loại chiến đấu nửa thật nửa giả, có thể diễn hóa thành một trận chiến đánh đến nỗi ngươi sống ta chết, nhưng cũng có thể thu tay lại bất cứ lúc nào. Nhưng mà, cảnh tượng này cũng thật ướt át, dù sao hai người cũng đang ở trên giường, và còn ở rất gần nhau.

Nhất là Tần Dao, thân thể mềm mại đầy mùi hương của nàng lúc chuyển động cũng làm cho lòng người phải rung động theo, vóc người ma quỷ ấy tỏa sáng lấp lánh, làm toát lên tư thái mị hoặc thiên hạ.

Đôi tay sáng bóng, tuyết trắng non mịn như được làm từ một loại kỳ ngọc của Tần Dao không ngừng chuyển động, đánh tới các nơi yếu hiểm của Diệp Phàm.

Trên không trung của chiếc giường lớn kia có từng đạo hư ảnh đang đọng lại, phảng phất có một tia chớp màu trắng du động, lại giống như tinh linh đang nhảy múa dưới đêm trăng. Rõ ràng là hai người đang chiến đấu, nhưng lại làm cho người khác có một cảm giác khác lạ.

Tất nhiên là Diệp Phàm không muốn mình bị chế trụ, hắn liên tục dùng chưởng chỉ để ngăn cản thế công của Tần Dao. Chiêu thức của hai người luân phiêu đối chiến với nhau, đánh trả rất nhanh.

"Xoẹt"

Tần Dao nghiêng đầu hất mái tóc mình lên, động tác này của nàng làm lộ cái cổ nhỏ nhắn tuyết trắng, những sợi tóc đen nhánh mượt mà ấy xoắn lại rồi đánh tới phía trước. Diệp Phàm không thể tránh thoát được, bị mái tóc ấy quấn lấy.

- Tần đại mỹ nữ, nàng đừng ép ta!

Diệp Phàm cố gắng thoát ra, nhưng lại phát hiện mình càng vùng vẫy thì mái tóc ấy càng quấn chặt hơn. Cảm thấy không thể tránh thoát, hắn chủ động dừng tay lại, rồi tiến dần tới phía trước.

Không gian trên giường có hạn, tất nhiên Tần Dao không thể tránh đi đâu được. Diệp Phàm nhanh chóng tiếp xúc thân mật với Tần Dao, nhưng lúc này lại đến lượt hắn mở miệng ra, cắn lấy Tần Dao.

Trong thoáng chốc, đôi môi hắn đã chạm vào lỗ tai trắng mịn trong suốt của nàng ta, hắn khẽ cắn lấy một cái, rồi dù thế nào cũng không buông ra, mặc cho mái tóc của Tần Dao đã quấn quanh người mình.

- Ngươi...buông ra!

Hai tay Tần Dao chuyển động, khéo léo đánh tới các gân mạch của Diệp Phàm, muốn làm hắn mất đi năng lực hành động.

Linh giác Diệp Phàm tương đối nhạy cảm, tất nhiên không thể nào bị nàng đánh trúng. Mặc dù mặt của hắn đang úp xuống phía dưới, nhưng hai tay lại nhanh chóng vung lên, không ngừng va chạm với bàn tay trắng noãn của nàng.

Mái tóc đen của Tần Dao tung bay theo gió, ngọc thể lấp lánh phát sáng rồi đong đưa giống như một con rắn nước, từng chiêu từng chiêu nàng ta sử dụng đều rất nặng tay, nếu như Diệp Phàm không phải là Thánh thể Hoang Cổ, chưa chắc hắn đã đón chặn được mấy chiêu thức này.

"Rầm"

Diệp Phàm sử dụng Đấu chiến thánh pháp, tuy không phải là sát thức trí mạng, nhưng lấy một trong Cửu Bí để diễn hóa ra những chiêu thức sử dụng trong cuộc chiến này cũng vô cùng phức tạp.

Qua hơn trăm lần giao thủ, cuối cùng Diệp Phàm cũng chế trụ được đôi tay ngọc của nàng, kềm chặt lại không để nó chuyển động nữa.

- Á...

Diệp Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, đầu vai hắn bị cắn nữa rồi. Nhưng hắn đã quên mất một điều, khi hắn kêu lên như vậy thì cũng có nghĩa phải buông lỏng miệng ra, Tần Dao liền nhân cơ hội ngoảnh mặt qua một bên, lỗ tai trong suốt non mịn kia liền tránh thoát phạm vi cái miệng của Diệp Phàm.

- Chẳng lẽ nàng muốn cắn đứt một miếng thịt của ta thật sao?

Diệp Phàm nói.

Tần Dao không đáp, hàm răng ngọc khẽ phát sáng, nàng ta bắt đầu dùng sức cắn đầu vai của hắn. Đồng thời, hai tay lại chuyển động, muốn chế trụ hắn.

"Rầm"

Diệp Phàm không để ý đến việc đầu vai mình bị cắn, hai tay khẽ dùng sức chặn đôi tay đang chuyển động của Tần Dao, tiếp tục áp chế nàng.

"Xoẹt"

Một luồng ánh sáng lóe lên, ngọc thể mềm mại của Tần Dao bỗng nhiên trơn trượt như con rắn nước, dễ dàng thoát khỏi trói buộc rồi né qua một bên, đây là bí thuật của Yêu tộc.

"Rầm"

Nàng bắt đầu phản kích lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Diệp Phàm, mười ngón tay trong suốt ấy khẽ tản phát ra từng tia sáng mờ ảo, những tia sáng ấy quấn chặt cổ tay hắn lại. Tần Dao muốn chế trụ Diệp Phàm!

Các tia sáng ấy giống như những sợi tơ, từng sợi từng sợi tuôn ra rồi cùng nhau đan vào, tạo thành một mảnh lưới ánh sáng vô cùng dày đặc, buộc chặt hai cánh tay Diệp Phàm lại.

Ngay lúc này, thân thể của Diệp Phàm phát sáng lấp lánh. Hắn khẽ lay động một cái, tuy chưa chấn nát các tia sáng kia được, nhưng cũng làm cho Tần Dao phải nhả miệng ra. Đôi môi đỏ mọng và hàm răng sáng bóng vừa rời đi, Diệp Phàm liền thấy trên đầu vai mình có một dấu răng.

Thể chất Diệp Phàm đặc thù, hắn vừa vận chuyển thần lực là các tia sáng kia liền biến mất, đôi tay được giải phóng hoàn toàn. Chưa dừng ở đó, hắn tiếp tục lấn người tới trước, giao thủ với Tần Dao.

"Rầm", "rầm"...

Đôi tay ngọc của Tần Dao chuyển động, giống như những con bướm đang bay nhẹ trong không trung, đôi tay ấy khẽ chạm với chưởng chỉ của Diệp Phàm, tạo nên những âm thanh rung động.

Lúc đầu hai người còn sử dụng các loại bí thuật, thi nhau tỷ thí ở chỗ này. Nhưng không gian trên mặt giường thật sự có hạn, không bao lâu sau bọn họ lại áp sát với nhau, tay chân tiếp xúc. Đến lúc này, ý nghĩa của trận chiến đã hoàn toàn thay đổi, toát lên ý vị khó tả.

- Ngươi...

Thân thể Tần Dao ửng đỏ lên, giống như được một ánh mây đỏ bao phủ thân thể.

Mái tóc nàng ta rối tung, thân thể mềm mại thon dài kia như được điêu khắc từ một tấm thủy tinh màu hồng phấn, Tần Dao khẽ giãy dụa thân thể của mình.

- Ngươi...hôm nay ăn hiếp ta quá nhiều!

Tần Dao nghiến răng nghiến lợi, đôi tay ngọc khẽ động đánh lên thân thể của Diệp Phàm.

Diệp Phàm liền đưa tay đón đỡ.

Quan hệ giữa hai người thật kỳ lạ, lúc thân mật nhất cũng là lúc giao thủ, thật không giống như một đôi nam nữ đang vui sướng trong tình cảm nồng nàn.

"Rầm"

Chưởng chỉ giao nhau, thân thể hai người khẽ chấn động. Nhưng mà, mọi việc vẫn đang tiếp tục diễn ra, thật là ướt át vô hạn.

- Ngươi đúng là cầm thú!

Tần Dao cắn răng mắng.

- Còn chưa tới mức không bằng cầm thú là được rồi!

Diệp Phàm tiếp tục dùng tay ngăn trở những ngón tay ngọc đang muốn đánh vào lồng ngực mình của Tần Dao.

Tần Dao có chút tức giận, liên tục xuất thủ.

- Ta van nàng đó Tần đại mỹ nữ, hai chúng ta bây giờ đã đến như vậy rồi, nhưng nàng vẫn muốn ra tay phá vỡ sao?

Hai người liên tục đối chiến với nhau, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, trong phòng mới an tĩnh lại.

- Cầm thú!

Hàm răng của Tần Dao trong suốt, dùng sức cắn chặt.

- Cuối cũng cũng không bị mắng là không bằng cầm thú!

Ánh mắt Diệp Phàm trong trẻo, chăm chú nhìn thân thể ngọc ngà kia.

"Xoẹt"

Bỗng nhiên trong lòng xuất hiện thêm một người, ánh nến mờ ảo làm hiện rõ dung nhan tuyệt sắc của người này.

Nhan Như Ngọc, bộ y phục màu trắng nàng ta mặc trên người càng tôn vinh thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của thân thể thần tiên vô cùng động lòng người ấy, mái tóc đen được xõa tới ngay thắt lưng, dung nhan xinh đẹp gần như không có chút tỳ vết.

Vừa tiến vào trong phòng, nàng liền cảm thấy có gì đó không đúng, vừa đưa mắt nhìn sang chiếc giường lớn thì mặt nàng đỏ ửng lên.

- Các ngươi...

Tần Dao xấu hổ cúi mặt xuống, không dám nhìn Nhan Như Ngọc. Nàng được phái tới đây trông giữ Diệp Phàm, thật không ngờ mọi việc lại tiến triển tới mức này.

Ban đầu Diệp Phàm cũng có chút lúng túng, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh, đáp:

- Chúng ta đang bàn luận lý tưởng nhân sinh.

Tần Dao thật muốn cắn hắn thêm một cái nữa, nhưng nàng lại vội vã giật lấy tấm chăn ở trên người Diệp Phàm xuống để che ngọc thể mình lại, rồi căm giận nói:

- Ta sẽ không để yên cho ngươi.

Nhan Như Ngọc vội vàng nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng rời khỏi. Bộ y phục màu trắng của nàng vừa phất phới một xíu thì nàng ta đã hóa thành một tia sáng biến mất, không còn thấy gì nữa.

Diệp Phàm lấy áo che thân thể cường tráng của mình lại, nói:

- Xong, lần này ta gặp phiền phức rồi.

- Ngươi...ngươi đã làm ta như thế, mà còn dám nói?

Tần Dao lại ra tay.

"Rầm", "rầm"...

Cuộc chiến giữa hai người lại diễn ra, lần này còn mãnh liệt hơn khi nãy nhiều.

Thật ra đây chỉ là Tần Dao nhất thời nóng lên, chỉ một lúc sau nàng đã nhấc chân xuống giường, thu thập y phục xong là muốn xoay người rời đi.

- Công chúa điện hạ sẽ giết ngươi!

- Ta không có tới Bất Lão điện, nàng ta không có lý do để ra tay. Về phần chúng ta...nàng ta đã thấy nhưng không có ý kiến gì, mà ta cũng giải thích rồi, chúng ta đang nói đến lý tưởng nhân sinh.

- Ngươi thật quá vô liêm sỉ!

Tần Dao tức giận xoay người lại, một tia sáng từ trong tay nàng bắn ra đánh tới Diệp Phàm.

Diệp Phàm bị động phòng ngự, nhưng thể chất của Thánh thể Hoang Cổ thật sự quá cường đại, hầu như không có ai ở bí cảnh Đạo Cung có thể áp chế hắn. Kết quả, nguyên một đêm này Tần Dao không thể rời khỏi phòng Diệp Phàm được, mãi cho đến lúc gần sáng, một tiếng nổ lớn từ cung điện trong rừng tùng phát ra, làm chấn động mặt đất một lúc.

- Cầm thú!

Tần Dao xoay người rời đi, nhưng trước khi đi nàng còn tung một chưởng đánh sập cả cung điện, Diệp Phàm cũng bị chôn ở bên trong.

Nơi xa, Hắc Hoàng từ trong đống gạch vụn bò ra ngoài, đau đớn khóc to lên. Sau đó cái đuôi cụt của nó dựng đứng lên, bộ dáng hùng hùng hổ hổ.

- Con bà nó, rốt cuộc bổn Hoàng đã trêu chọc người nào vậy? Chỉ đi ngủ mà cũng bị đánh đến nỗi sưng mặt sưng mũi, bị cả tòa cung điện chôn sống...

Nó xị cả mặt ra, bắt đầu đi qua đi lại để tìm kiếm người gây họa.

Qua một lúc sau, Diệp Phàm mới ho khan một chút, rồi từ trong đám gạch vụn bụi mù đi ra.

- Con bà nó, rốt cuộc tiểu tử ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, mà lại làm cho bổn Hoàng cũng bị xui xẻo thế hả?

Đầu tiên Hắc Hoàng nhìn bóng dáng Tần Dao đang biến mất ở cuối đường chân trời, sau đó quay mặt sang, hung dữ nhìn Diệp Phàm.

Đêm qua nó uống nhiều nên say mất, không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Đương nhiên là động đất, ngươi không thấy ta cũng bị chôn sống sao?

Diệp Phàm vừa nói vừa tới gần con suối gần ấy, rửa ráy thân thể một chút.

- Ăn nói bậy bạ, sao động đất của ngươi chỉ xảy ra ở ngọn núi này vậy? Sao mấy cung điện ở các ngọn núi khác vẫn còn nguyên vẹn?

Hắc Hoàng đen mặt đi, nói.

- Ngươi nói đúng, đây là động đất đặc biệt chỉ có ở núi này.

Đến khi mặt trời lên cao, Đồ Phi mới về núi. Nhìn thấy toàn bộ cung điện trong rừng tùng đã bị sụp đổ, hắn ngẩn ngơ một hồi, nói:

- Xảy ra chuyện gì? Bộ ngươi giao chiến với ai ở đây hả?

- Tỷ thí với một người, không cẩn thận làm nơi này sụp đổ.

Diệp Phàm nói lại.

Sắc mặt Đồ Phi hơi đổi, nhìn sau lưng Diệp Phàm rồi nói:

- Không phải là tỷ thí với Tần tiên tử đấy chứ?

- Tỷ thí với nàng ấy, không cẩn thận nên đánh nát nơi này.

Diệp Phàm cảm thấy không yên lòng, đáp lại.

- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?

Âm thanh của Tần Dao truyền tới.

Lúc này nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, từ trên trời đáp xuống. Một luồng gió mát khẽ thổi qua làm cho quần áo của nàng bay phất phới, làm lộ rõ những đường cong động lòng người, dáng người thon dài mà mềm mại.

- Ta không nói gì cả... Nguồn: http://thegioitruyen.com

Diệp Phàm vội vàng giải thích.

Đồ Phi tiếp tục nhiều chuyện như thường ngày, nói:

- Sao lại không có nói gì? Không phải ngươi vừa nói là ngươi và Tần tiên tử đại chiến ở đây nguyên một đêm sao?

- Con bà ngươi!

Diệp Phàm không nhịn được, thật muốn đánh người này một trận.

- Các ngươi tiếp tục tỷ thí đi, ta không quấy rầy nữa.

Đồ Phi đá bay Hắc Hoàng ra đằng xa, rồi xoay người bỏ chạy.

- Con bà ngươi...gâu!

Hắc Hoàng tức giận đuổi theo.

Thân thể mềm mại động lòng người của Tần Dao vì tức giận mà run lên, sau đó nàng nhẹ nhàng bước tới trước, điệu đà hỏi Diệp Phàm:

- Ngươi nói như vậy thật sao?