Già Thiên

Chương 364: Tảng đá biết bay (thượng)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2229 chữ

Dương Côn lập tức hoảng sợ, nói:

- Cẩn thận một chút!

Vật liệu đá mua hết mười hai vạn cân Nguyên, mặc dù phỏng đoán có thể bị lừa gạt. nhưng bọn họ vẫn phải hết sức cẩn thận.

- Phải cắt dọc theo văn lộ, không nên dùng sức quá mạnh, thuận theo thế mà làm!

Diệp Phàm lại bắt đầu chỉ điểm.

Lý Nhất Thủy mặc dù gân xanh nổi bạo, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, loại vật liệu đá Vũ Hóa này, hắn chưa từng cắt qua. nếu làm không tốt thật sự sẽ hoàn toàn vỡ nát văng tung tóe.

- Đúng rồi! Hạ đao hơi nhẹ một chút, đao thế phải nhẹ nhàng.

Diệp Phàm cười chỉ điểm, nhưng Lý Nhất Thủy và Dương Côn lại cảm giác như là bị vẽ lên mặt.

mặt của bọn họ kéo ra còn muốn dài hơn so với Hắc Hoàng, hận không thể một đao chém bổ vào người hắn, tuy nhiên càng tức giận, cắt đá càng bị lỗi.

"Rắc!"

Vũ Hóa Phi Tiên thạch lại nứt vỡ một khối lớn rơi xuống dất, nhưng mà bộ phận này cũng không có cắt ra được gì.

Trên mặt Lý Nhất Thủy và Dương Côn đều toát mồ hôi hột, mười hai vạn cân Nguyên đổ vào tảng đá này, ngoài vốn của chính bọn họ bỏ ra, còn có Nguyên mượn của mấy người khác.

Lần này nếu múc nước đổ sông đổ biển, nghĩ lại thật khiến cho bọn họ tức ói ra máu. hoàn toàn là tự mình tìm tới...

"Rắc", "Rắc"...

Bụi đá rào rào rơi xuống, Vũ Hóa Phi Tiên thạch càng ngày càng nhỏ, vẫn như cũ cái gì cũng không có, mồ hôi ướt đẫm lưng Lý Nhất Thủy.

Dương Côn tuy rằng không có động tay, nhưng tư vị trong lòng hắn cũng thật khó chịu nổi, nếu nói như cả trăm móng vuốt cào trái tim hắn cũng không sai biệt lắm.

Lý Hắc Thủy giương cái miệng rộng cười không thành tiếng. Đừng nói Dương Côn, Lý Nhất Thủy, chính là Ngô Tử Minh và Lý Trọng Thiên đều cảm giác khó mà chịu đựng.

"Rắc!"

Khi Vũ Hóa Phi Tiên thạch chỉ còn lại bằng cỡ bàn tay, sắc mặt Lý Nhất Thủy cùng Dương Côn hoàn toàn trắng bệch, thực rõ ràng tảng đá này rất khó xuất ra kỳ trân.

Khi bọn hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Hắc Thủy dù bận vẫn ung dung, đang dùng Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm gọt móng tay, vô cùng nhàn nhã.

Sắc mặt hai người lập tức từ trắng chuyển thành xanh, sau đó lại biến thành màu tím, đây quả thật là bọn họ quá giận rồi, nếu không phải lo ngại ở trong thạch phường của Cơ gia, bọn họ thực muốn giết người.

"Xoảng!"

Lý Nhất Thủy dùng sức ném tảng đá còn bằng cỡ bàn tay xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt, cũng không thấy kỳ trân xuất hiện, sắc mặt hắn xanh mét cả lên.

Giờ khắc này, hắn có cảm giác như trời xoay đất chuyển, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Mười hai vạn cân Nguyên đổ sông đổ suối, cái gì cũng không có cắt ra được, đây rõ ràng là bị lừa gạt, chỉ một chữ thảm, cả đời người không có lần thứ hai...

- Các ngươi...

Lý Nhất Thủy tức giận cả người run run. lấy tay chỉ vào hai người Diệp Phàm, tức sùi bọt mép nói không nên lời.

- Cái gì các ngươi chúng ta, cướp đoạt tảng đá của chúng ta, cắt không ra vật quý hiếm gì, còn quay lại trách chúng ta hay sao?

Lý Hắc Thủy cười to.

Lý Nhất Thủy cùng Dương Côn sắc mặt biến thành màu đen, phẫn nộ thiếu điều phát mộng, thật sự thiếu chút nữa chết ngất đi. Lần này quá thiệt thòi rồi, dùng hết tâm cơ cướp đoạt kỳ thạch của người ta, kết quả lại là tự mình lãnh hậu quả xấu, hoàn toàn không thể trách người ta.

Ngay cả như thế, hai người cũng giận sôi lên, tóc đều sắp bị đốt cháy lên, muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

- Hai lão già này thực thảm, bị lừa cho mắc mưu, tự mình nhảy vào bẫy, một chút lửa giận cũng không phát tiết ra được!

Ngoài thạch viên mọi người đều đang bàn luận, rất nhiều người không kìm nổi trào phúng, đều cười phá lên.

- Đây là tự tìm khổ, vừa rồi bọn họ nhanh nhẹn tháo vát là thế, đoạt Nguyên của người ta, kết quả lại rơi vào một cái kết cục như vậy.

- Tên thiếu niên kia cũng thật sự là quá lợi hại, đào sẵn một cái hố lớn như vậy, chờ người ta nhảy xuống, ai có thể ngờ tới chứ!

- Đều là họa từ tham lam mà ra!

- Đây chính là kỹ thuật sống, tuyệt đối xem như một môn nghệ thuật.

Lý Hắc Thủy nói một câu hai ý nghĩa, đứng nói chuyện không đau thắt lưng còn chêm thêm một câu mỉa mai.

- Ha ha...

Rất nhiều người không kìm nổi cười to.

Lý Nhất Thủy cùng Dương Côn như muốn hộc máu, bị người lừa gạt một phen nghệ thuật như thế, còn bị trêu chọc, bất cứ người nào cũng không chịu nổi.

Diệp Phàm đi tới hướng một khối kỳ thạch giá trên trời khác, nhẹ nhàng vỗ vỗ, rồi nói:

- Kỳ thật, khối này cũng không tệ, ta rất xem trọng!

Mọi người lại cười to một tràng.

Lý Nhất Thủy thật muốn nện hắn một trận, loại lời nói này làm sao hắn có thể chịu nổi? Dương Côn thì lại vung ống tay áo, tức giận đi ra khỏi thạch viên.

- Ngươi tuyển chọn vật liệu đá xong chưa?

Thác Bạt Xương lạnh giọng hỏi.

ở bên cạnh hắn, khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người kia lẳng lặng lơ lửng, thần mang bắn ra bốn phía, hết sức sáng lạn, lớp đá ngoài cũng khó che giấu hào quang của nó.

- đã chọn xong!

Diệp Phàm đáp.

Ra ngoài dự đoán của mọi người, hắn cũng không có động tới khối kỳ thạch giá trên trời cuối cùng kia, mà là mang ra một tảng đá bên cạnh Vũ Hóa Phi Tiên thạch.

Tảng đá này thực bình thường, chỉ lớn bằng cỡ cái cối xay, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt, cả vật thể có màu xanh sậm, hình dạng như một cái thạch đôn.

Thạch viên hiệu chữ Thiên đều là trân thạch, tảng đá này giá trị ba vạn cân Nguyên, tuy rằng giá cả đắt đỏ, nhưng hoàn toàn không phải là bảo vật trấn viên.

Mới vừa rồi, khi Diệp Phàm đang nhìn Vũ Hóa Phi Tiên thạch, hắn dùng Nguyên Thiên Thần Giác thăm dò khối đá này, cảm giác được một tia diệu dụng, khiến trong lòng hắn chấn động.

Hắn không biết khối đá này có phải Thạch Vương hay không, nhưng có lẽ sẽ không kém bao nhiêu.

- Xin chư vị tiền bối hỗ trợ ta, che lại vùng không gian này.

Diệp Phàm trịnh trọng nói.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ còn thật sự có thể cắt ra vật tuyệt thế quý hiếm hay sao? Nên biết rằng, Thác Bạt Xương đã cắt ra Thần Nguyên, gần như không thể vượt qua.

- Ngươi thật cho rằng có thể cắt ra được kỳ trân ư?

Ngô Tử Minh cười lạnh.

Mới vừa rồi, Dương Côn trưởng bối sư môn hắn bị lừa gạt, hắn thấy rõ trong mắt, phẫn hận không thôi, nhưng cũng không giúp được gì.

- Ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể cắt ra được cái gì!

Lý Trọng Thiên cũng cười lạnh.

Lý Nhất Thủy Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung thì không nói được một lời, sắc mặt xanh mét đứng một bên, mười hai vạn cân Nguyên đổ sông đổ biển, ở nơi này còn đặt cược thêm tám vạn cân Nguyên.

Một đám lão nhân vây quanh lại đây, mặc dù rất khâm phục Nguyên Thuật của Diệp Phàm, nhưng cũng không quá tin tưởng hắn có thể cắt ra thứ gì còn quý báu hơn so với Thần Nguyên.

Tuy nhiên, mọi người vẫn là hợp lực khởi động một mảng quầng sáng, phong tỏa nơi đây.

Mà người thủ hộ thạch viên, lão nhân tóc bạc trắng da thịt trong suốt kia cũng đã đi tới, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lý Hắc Thủy âm thầm nhắc nhở:

- ngươi không phải nói có Thạch Vương sao, đừng bị nó tiếp tục quấy nhiễu phán đoán!

- Yên tâm! Lần này ta dùng Nguyên Thiên bí thuật xác định, trong khối đá này ắt phải có kỳ trân kinh thế.

Diệp Phàm trả lời khẳng định.

Tuy nhiên, hắn vẫn còn có một tia không xác định, luôn có cảm giác đây là thay mận đổi đào, cũng không phải Thạch Vương chân chính.

"Thác Bạt Xương cắt ra Thần Nguyên, ta lại tuyển tới một khối vật liệu đá như vậy, nếu đều là thế thân của Thạch Vương, thì điều đó rất khủng bố, không biết trong Thạch Vương thật sự dựng dục có cái gì." Diệp Phàm tự nói trong lòng.

Hắn bắt đầu cẩn thận cắt thạch, hai ngón tay nắm giữ Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, không ngừng gọt bỏ lớp đá ngoài.

Xa xa, tất cả mọi người đều theo đó khẩn trương lên, bởi vì mọi người phát hiện, tư thế của hắn rất cổ quái, làm như bất cứ lúc nào sẽ thối lui thân mình.

Đại Hạ hoàng tử cũng ở bên cạnh, nói:

- Cổ huynh Nguyên Thuật kinh người, chẳng lẽ thật sự sẽ cắt ra vật tuyệt thế quý hiếm hay sao?

Yêu Nguyệt Không một thân áo tím, hai mắt lóe hào quang màu tím lóng lánh, có khí chất của Yêu Thần:

- Có lẽ thật sự sẽ có phát sinh chuyện ngạc nhiên vui mừng!

An Diệu Y cười yêu kiều, không nói gì thêm, đôi đôi mắt đẹp quét tới quét lui trên người Diệp Phàm và Thác Bạt Xương.

về phần một đám lão nhân thì thần sắc trịnh trọng, đầu ngón tay lóe ra thần mang, không ngờ đều làm ra tư thế chuẩn bị.

Dù sao, Diệp Phàm đã từng cắt ra Thần dược thái cổ và Thánh Linh Kiếm, những người này rất xem trọng lời nói của hắn vừa rồi.

Diệp Phàm vận kiếm như bay, tảng đá lớn bằng cỡ cối xay rất nhanh nhỏ đi, lớp đá ngoài không ngừng bóc ra. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Cuối cùng, khi vật liệu đá chỉ còn lại bằng hơn phân nửa cái đầu người, Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên rốt cục không kìm nổi nở nụ cười lạnh.

Một tảng đá còn lại bằng cỡ đó, như thế nào có thể so sánh với Thần Nguyên lớn bằng cái đầu người?

Ngay cả Lý Nhất Thủy Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung, thần sắc cùng dần dần dịu đi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, không còn âm trầm giống như vừa rồi.

không ít người lắc đầu, cảm thấy Diệp Phàm phải thua chắc không thể nghi ngờ, ngay cả Lý Hắc Thủy cũng có chút khẩn trương.

"Keng!"

Khi Diệp Phàm dùng tiểu kiếm màu đen chém xuống một lớp đá ngoài, đột nhiên bắn ra một đạo thần quang mãnh liệt, khiến người ta không mở hai mắt ra được.

Mọi người đều khiếp sợ, rất nhiều người đều cố mở hai mắt, cẩn thận quan sát.

Diệp Phàm liên tục huy động tiểu kiếm, lớp đá ngoài rơi xuống, một cái cầu đá bằng nửa đầu người bị cắt ra, mấy chục đạo thần quang xuyên thấu qua lớp đá ngoài xông lên tận trời.

Chiếu rọi toàn trường thành một vùng sáng rực rỡ, cổ thụ đều đắm chìm trong thần quang, một mảng xanh biếc trong suốt, đóa hoa đều thần thánh lên, nhấp nháy tỏa sáng.

- Thần nguyên!

Rất nhiều người cả kinh kêu lên, tuyệt đối không nghĩ tới, khối Thần Nguyên thứ hai xuất thế.

-o0o-