Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Từ lúc đi vào trạng thái tu luyện đến hiện tại, Tiêu Viêm dường như vẫn chưa từng từ giữa rời khỏi, cứ giống như lão tăng nhập định không chút nhúc nhích. Liên tục không ngừng hấp thu năng lượng bàng bạc chung quanh. Sau đó dùng để rèn luyện kinh mạch trong cơ thể, cốt cách, thậm chí tế bào…
Một luồng huyết sắc đỏ sậm, chụp xuống thân thể Tiêu Viêm mỗi phân một tấc, thậm chí ngay cả khuôn mặt, đều phủ kín huyết sắc, mơ hồ nhìn lại, đượm chút ít mùi vị dữ tợn đáng sợ. Bất quá ở trong này trừ hắn ra cũng không có ai khác, bởi vậy cũng không có người nhìn thấy một màn như vậy.
Tính toán thời gian, Tiêu Viêm hẳn là ở chỗ này ước chừng hai ngày rồi. Trong vòng hai ngày này, hắn chưa từng một lần tạm nghỉ, một mạch không ngừng hấp thu năng lượng huyết sắc bàng bạc chung quanh. Sau hai ngày hấp thu không biết bao nhiêu mà kể này, Đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm cũng dần dần trở nên càng ngày càng hùng hồn, giống như con sông lớn, không ngừng tại kinh mạch trong nội thể ầm ầm chảy xuôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dựa theo phỏng đoán của Tiêu Viêm, chỉ sợ hiện tại coi như đạt đến Cửu tinh Đấu Hoàng đỉnh phong, nhưng cách bước đột phá như trước vẫn là một khoảng cách khó có thể đo được. Muốn thuận lợi tiến lên cấp độ Đấu Tông, mặc dù có Thiên Sơn Huyết Đàm trợ giúp, thời gian sợ cũng sẽ không ngắn ngủn trong vòng ba ngày liền có thể đạt được. Cho nên trong lòng Tiêu Viêm lại dị thường rõ ràng, cũng không có cảm xúc bức bối gì. Hắn vẫn duy trì tâm cảnh tĩnh lặng, theo khuôn phép cũ hấp thu năng lượng đỏ như máu kia, tận lực đem nguồn năng lượng khổng lồ này khống chế một cách hoàn hảo nhất. Bởi mặc kệ thực lực ngươi có cường hãn như thế nào, nếu cả Đấu khí trong cơ thể mà không thể điều khiển như là điều khiển cánh tay mình, vậy thì làm sao dám cùng người khác đối chiến?
Dưới tâm tính bình thản như vậy, thời gian có buồn tẻ đằng đẵng bao nhiêu, cũng khó có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh Tiêu Viêm. Thân thể hắn vẫn không chúc nhích, liên tục không ngừng hấp thu năng lượng, dần dần chìm trong cái cảm giác kỳ diệu bên trong một cơ thể đang thong thả thoát thai hoán cốt...
Theo thời gian trôi qua, hắn cứ như vậy lặng lẽ tu luyện, mái tóc đen cũng như cỏ dại dài ra. Hơn nữa có lẽ bởi vì nguyên nhân huyết sắc năng lượng trong cơ thể quá nhiều, một ít nhánh tóc đen, cư nhiên cũng dần dần biến thành màu đỏ. Như vậy từ xa nhìn lại, giờ này Tiêu Viêm như hoàn toàn biến thành huyết nhân, lộ ra hơi thở nhè nhẹ đáng sợ.
Đối với biến hóa bên ngoài thân thể, Tiêu Viêm thật ra chưa từng để ý, hắn biết nguyên nhân là do hấp thu năng lượng quá nhiều đã khiến hắn tạm thời khống chế không được. Đến khi nào hắn đem năng lượng trong cơ thể hoàn toàn nắm lấy trong tay, thì hết thảy tự nhiên trở lại nguyên dạng. Hiện tại, điều hắn cần phải làm chính là toàn lực củng cố tinh thần, cảm thụ được thực lực trong cơ thể đang dần dần tăng trưởng là được.
Ở bên trong huyết đàm đỏ sậm, thời gian như nước chảy, nháy mắt đã gần mười ngày trôi qua. Trong vòng mười ngày, thân thể Tiêu Viêm vẫn như trước chưa hề động đậy, một đầu tóc đỏ rực huyết sắc cũng càng lúc càng thêm dày. Nhưng đáng nhắc tới hiện tại là khí tức của Tiêu Viêm, đã lần lượt tăng tới một cái trình độ đáng sợ, tuy vẫn chưa đột phá Đấu Hoàng, nhưng so với mười ngày trước, mạnh mẽ hơn ít nhất không chỉ gấp hai ba lần.
Khí tức đã lột xác, nhưng vẫn chưa làm Tiêu Viêm thuận lợi đột phá Đấu Hoàng! Bởi vậy có thể thấy được, cấp độ Đấu Tông khó có thể đạt tới đến mức nào. Nếu không phải nhờ vào Thiên Sơn Huyết Đàm, cho dù lấy tốc độ hấp thụ biến thái của Tiêu Viêm đi chăng nữa, thì muốn đạt tới trình độ như vậy, chỉ sợ cũng cần thời gian ít nhất gần nửa năm.
Từng luồng năng lượng huyết sắc sềnh sệch liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể Tiêu Viêm, lúc này khuôn mặt hắn đột nhiên khẽ động, mí mắt run lên rồi chậm rãi mở ra.
Trong mắt Tiêu Viêm ánh lên nét kinh ngạc, lý do hắn đột nhiên từ trong trạng thái tu luyện bừng tỉnh cũng không phải do ngoại giới. Mà bởi vì hắn phát hiện, ở chỗ này tu luyện càng lâu, thì ngay trung tâm lông mày, khối linh hồn phân thân "Tam Thiên Lôi Huyễn Thân" cư nhiên cũng dần dần hấp thu cái loại huyết sắc năng lượng này. Nhưng có lẽ nguyên nhân do hắn áp chế, bởi vậy phân thân hấp thu năng lượng cũng không nhiều, cho nên mãi tới lúc này, hắn mới đột nhiên nhận thấy, phân thân của mình tựa hồ dần dần trở nên mạnh hơn.
- Năng lượng nơi này, không ngờ còn có hiệu quả tăng trưởng đối với linh hồn?
Tiêu Viêm nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng, hơi ngập ngừng cong ngón tay búng nhẹ. Một đạo hào quang vô hình từ mi tâm hắn lướt ra, xuất hiện ngay bên người.
Phân thân vừa xuất hiện, trong cơ thể nó liền có một luồng hấp lực liền tự động tràn ngập, khiến huyết sắc năng lượng sềnh sệch chung quanh giống như bị lôi kéo phân ra, một luồng vẫn quán chú vào cơ thể Tiêu Viêm, và một luồng huyết sắc năng lượng sềnh sệch khác cuồn cuộn ào về thân thể phân thân. Vẫn Lạc Tâm Viêm nhất thời bộc phát ra một trận tiếng vang đùng đùng, là do xuất hiện tình huống bài trừ hỏa độc trong năng lượng.
- May mà có Vẫn Lạc Tâm Viêm bảo hộ phân thân, nếu không phân thân vừa mới xuất hiện, sẽ bị hỏa độc đem ăn mòn mà từ từ tiêu tán a!
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Viêm cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thì thầm.
Theo luồng năng lượng huyết sắc sềnh sệch bàng bạc đi vào bên trong cơ thể của phân thân, chỉ thấy một luồng nồng đậm đỏ sậm nhất thời bùng phát ra. Phân thân vốn trong suốt hư ảo, lập tức biến thành màu đỏ.
Bất quá mặc dù màu sắc biến hóa, nhưng sâu trong linh hồn Tiêu Viêm vô vàn kinh hỉ nhận thấy, thực lực phân thân lấy một loại tốc độ làm người ta cực kỳ kinh hãi mà tăng lên cực nhanh!
- Dựa theo tốc độ này, cộng với sự phối hợp rèn luyện của Vẫn Lạc Tâm Viêm, chỉ sợ không bao lâu thời gian có thể đạt tới cảnh giới Đăng Đường. Năng lượng nơi này té ra còn có hiệu quả rèn luyện linh hồn phân thân?
Tiêu Viêm cũng vì tốc độ này chấn kinh, vui mừng lẩm bẩm.
Ngắn ngủi không đến nửa năm, đã có thể đem Tam Thiên Lôi Huyễn Thân tu luyện tới cảnh giới Đăng Đường. Việc này nếu rơi vào trong tai Phong Lôi Các, chỉ sợ những người tu luyện loại đấu kỹ này đương trường hộc máu! Đặc biệt là Phí Thiên, phải biết rằng, lão gia hỏa kia để đem phân thân rèn luyện đến cảnh giới Đăng Đường, đã tiêu hao gần năm năm trời. Mà năm năm đúng ra phải tốn này lại bị Tiêu Viêm đem rút ngắn đi gấp mấy lần thậm chí mười mấy lần. Chênh lệch đó, quả thật khác nhau một trời một vực.
Năng lượng huyết sắc nơi này có công hiệu như vậy, cho dù là Kim Thạch cũng không biết! Dù sao hắn cũng không có Dị Hỏa hộ thể, lại càng không dám đem linh hồn phóng thích ra. Bởi một khi linh hồn dính phải hỏa độc, thì vô phương cứu chữa, tương đương kết quả lão phải chết chứ chẳng nghi.
Lòng Tiêu Viêm trước cái phát hiện này như chim sẻ nhảy nhót không thôi, đưa mắt nhìn chăm chú vào biến hóa của phân thân. Mãi như thế một hồi lâu, hắn vẫn chưa thấy có tình trạng gì khác thường xuất hiện, mới hoàn toàn yên tâm đem phân thân đặt ở một bên, mặc cho nó hấp thu năng lượng. Dù sao, năng lượng dưới đáy Huyết Đàm này cực kỳ dồi dào, thừa đủ cho bọn họ sử dụng.
Đem tâm thần từ trên phân thân dời đi, Tiêu Viêm chú tâm cảm ứng lại thân thể mình, trên khuôn mặt ý mừng càng đậm. Hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Đấu Hoàng đỉnh! Kim Thạch xác thật không có ba hoa, nơi này chỉ sợ đúng là có thể làm cho ta thành công đột phá Đấu Hoàng mà thăng lên Đấu Tông. Có điều thời gian hẳn là sẽ tiêu hao không ít!
Hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lên phía trên, năng lượng đỏ như máu sềnh sệch vẫn ngăn cản tầm mắt của hắn khiến không cách nào nhìn quá xa! Chỉ thấy một mảnh màu đỏ sậm nghìn trùng vạn trượng, làm cho người quan sát cảm thấy áp lực khôn cùng. Nhưng để có thể thành công đột phá Đấu Hoàng, đành phải cắn răng kiên trì tiếp tục.
- Nếu thành công đột phá tới Đấu Tông thì khi gặp lại lão bất tử Phí Thiên kia, ta cũng có thể đọ sức một chút! Nếu tạm mượn dùng lực lượng của Diệu lão tiên sinh, hẳn đủ lực mà đánh ngang tay với lão rồi!
Đấu Tông cùng Đấu Hoàng là hai cấp bậc hoàn toàn bất đồng, nếu có thể thành công đột phá, vậy thì khoảng cách giữa hắn cùng với Phí Thiên cũng không còn xa xa không thể chạm tới như trước. Thêm vào Tiêu Viêm mượn dùng một số ngoại vật, cũng chưa chắc là không đủ sức cùng chiến với lão một trận.
Hơn nữa đạt đến cấp độ Đấu Tông, xác xuất thành công khi hắn luyện chế Thất phẩm đan dược cũng có thể tăng lên rất nhiều, không cần phải tiếp tục trông mong vào vận khí nữa. Có thực lực như vậy, cho dù có tham gia Đan hội do Đan Tháp tổ chức, Tiêu Viêm cũng tin tưởng hắn có thể đi vào nhóm mười người mạnh nhất..!
Nghĩ đến đủ loại chỗ tốt khi đạt tới Đấu Tông, trong lòng Tiêu Viêm cũng càng thêm nóng bỏng, nhịn không khỏi hít sâu một hơi. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua linh hồn phân thân bên cạnh không xa đang không ngừng hấp thu năng lượng, bàn tay cũng một lần nữa xuất ra Thủ Ấn tu luyện, đôi mắt cũng là dần dần nhắm lại. Lúc này đây, hắn triệt để đưa ra quyết định, nếu không đột phá Đấu Tông, tuyệt không ly khai khỏi dưới đáy Huyết Đàm!
Khi Tiêu Viêm một lần nữa đi vào trạng thái tu luyện, đáy Huyết Đàm lại lần nữa trở nên yên tĩnh không tiếng động. Bất quá, điều khác biệt duy nhất là giờ phút này trong thế giới mịt mù sắc đỏ thâm u rờn rợn đó, lại có thêm một đạo thân ảnh giống như một cái động không đáy đang liên tục không ngừng hấp thu năng lượng.
Thời gian ở dưới đây không cách nào đong đếm, Tiêu Viêm hoàn toàn đi vào trong trạng thái tu luyện, cũng hoàn toàn mất quên đi thời gian trôi qua. Hắn giống như tiến nhập một cái trạng thái vong ngã, mà biện pháp duy nhất đánh thức hắn khỏi trạng thái này, chính là một ngày nào đó, hắn đột phá!
Để đột phá, Tiêu Viêm quả thật hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian đặt chân lên Trung Châu này, hắn rõ ràng cảm giác, thực lực đến Đấu Hoàng đã không đủ cho hắn có được cảm giác an toàn. Tại mảnh đại lục mà cường giả tập hợp này, chỉ có thực lực không ngừng tăng lên, mới có thể khiến cho sinh mạng của hắn được bảo toàn!
Ở trong trạng thái quên đi mọi thứ này, thời gian như bóng câu qua cửa, lặng yên mà trôi, chưa từng gợn nên chút xao động.
Mười ngày… hai mươi ngày… nửa tháng… hai tháng... mãi đến ngày thứ bảy mươi tám, trong huyết đàm tĩnh mịch như chết kia, rốt cục cũng có một tia động tĩnh.