Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Tốc độ phản ứng thật kinh khủng!"
Nhìn hố đen đang không ngừng phóng đại, trong mắt Hồn Lệ cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Lấy thực lực của Tiêu Viêm, mặc dù có tỉnh lại ngay lúc này, nhưng cũng không thể nào chống đỡ được thế công của hắn. Nhưng hắn lại chưa hề nghĩ tới việc chỉ trong chớp mắt, tên kia lại không chút nghĩ ngợi thi triển ra đấu kỹ cường hãn bậc này!
Khi lực lượng của hố đen chạm tới thân thể của Hồn Lệ, trên người hắn liền bộc phát ra hắc vụ đấu khí nồng đậm. Không hề bị ăn mòn luôn như Trích Tinh lão quỷ, rất hiển nhiên, thực lực của Hồn Lệ này vượt xa Trích Tinh lão quỷ kia rất nhiều.
"Hừ!"
Thấy vòng sáng bị ngăn trở, ánh mắt Tiêu Viêm cũng lạnh xuống. Đấu khí trong cơ thể không ngừng ùn ùn bộc phát ra, tất cả đều quán chú vào bên trong.
"Xuy xuy!"
Nương theo đấu khí quán chú, ống tay áo của Hồn Lệ cũng nổ tung. Trên hai tay hắn thấm đẫm máu tươi, những giọt máu này không ngừng chảy xuống mặt đất như mưa rơi.
Cảm nhận được lực phá hoại khủng khiếp từ vòng sáng, sắc mặt Hồn Lệ biến đổi. Hắn có thể cảm thấy năng lượng cuồng bạo bên trong đang càng lúc càng mạnh thêm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù là hắn cũng không thể thừa nhận nổi, tất nhiên sẽ phải chịu thương thế cực kỳ nặng nề.
"Hồn Bạo!"
Trong lòng xẹt qua ý niệm này, hai mắt Hồn Lệ cũng hiện lên một chút tàn nhẫn. Vụ khí màu đen nồng đậm như sương mù không ngừng bùng phát ra từ lòng bàn tay hắn. Cuối cùng, trong những tiếng kêu thảm thiết, những đạo linh hồn thể này đều tự bạo. Năng lượng trùng kích kinh khủng phát ra, đem vòng sáng màu đen kia ngăn cản lại. Tá trợ thêm lực đẩy khi tự bạo, thân hình của Hồn Lệ cấp tốc lui về phía sau.
"Không hổ là cao thủ Hồn tộc."
Thấy người này cư nhiên lại có thể ngăn cản Đại Thiên Tạo Hóa chưởng, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút ngưng trọng, bàn tay phải lại vỗ vào hư không một lần nữa.
"Phanh!"
Theo một chưởng này của Tiêu Viêm đánh ra, vòng sáng màu đen bị linh hồn tự bạo lại khuếch tán ra thêm lần nữa. Sau đó nhanh như chớp đuổi theo thân hình đang lùi lại của Hồn Lệ. Vòng sáng cũng hung hăng va mạnh lên thân thể hắn.
"Phụt!"
Va chạm hung hãn như vậy làm huyết khí trong cơ thể Hồn Lệ kịch liệt quay cuồng. Ngũ tạng lục phủ đều như bị đánh lệch khỏi vị trí cũ. Một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, thân thể bay ngược về phía xa như diều đứt dây.
"Nếu đã ra tay, thì để mạng lại đi."
Giữa không trung, Huân Nhi cũng vì tình cảnh phía dưới mà kinh hãi không thôi. Nhưng thấy Tiêu Viêm không sao, trong lòng nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mỹ mâu liếc nhìn Hồn Lệ đang bay ngược, sát ý trong lòng đột nhiên đại thịnh. Ngọc thủ rung lên, kim sắc trường mâu nhanh như chớp xuyên thủng hư không, hung hăng lao về phía đầu của Hồn Lệ.
Chiêu này của Huân Nhi cực kỳ tàn nhẫn. Giờ phút này, chính là lúc Hồn Lệ đang kiệt lực, thân thể lại đang ở giữa không trung, căn bản không thể né tránh. Bởi vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh trường mâu kia hung hăng lao về phía mình.
"Bành!"
Nhưng khi kim sắc trường mâu sắp chọc thủng đầu Hồn Lệ, một luồng kình phong lại đột nhiên đánh tới, hung hăng va vào thân thể Hồn Lệ. Mà mượn cỗ lực lượng này, thân thể đang lùi lại của Hồn Lệ cũng chệch đi một chút. Nơi vốn phải chịu công kích là đầu cũng chuyển thành bả vai.
"Phốc!"
Kim sắc trường mâu hung hăng xuyên vào bả vai của Hồn Lệ, năng lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong bộc phát. Thân thể Hồn Lệ cũng bị trường mâu kéo theo, cuối cùng hung hăng găm trên mặt đất. Trong vòng trăm trượng nơi trường mâu cắm, mặt đất đều sụp xuống hơn nửa thước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kình phong đáng sợ khuếch tán ra từ nơi mặt đất sụp xuống. Một đạo thân ảnh đen nhánh cũng bỗng hiện ra như quỷ mị. Nhìn Hồn Lệ cả người đầy máu, nơi bả vai có một cái lỗ to bằng cái bát. Trên khuôn mặt Hồn Nhai cũng xuất hiện vẻ âm trầm, tay hóa thành đao, không có lựa chọn chém xuống. Máu tươi văng khắp nơi, triệt để đem cánh tay trái của Hồn Lệ chém đắt. Nơi đó đã bị kim sắc hỏa diễm hoàn toàn ăn mòn, nếu vẫn để lại, cả thân thể đều sẽ từ từ hóa thành tro tàn.
Tính tình của Hồn Lệ cũng thật cứng rắn. Bị Hồn Nhai chặt đứt một cánh tay như vậy, hắn vẫn cắn chặt răng, không hề kêu lên một tiếng.
"Tiêu Viêm, coi như các ngươi ác. Món nợ này sẽ không kết thúc dễ dàng đến vậy đâu."
Một tay nhấc Hồn Lệ đang hấp hối, ánh mắt Hồn Nhai âm tàn nhìn về phía Tiêu Viêm và Huân Nhi, lạnh lẽo nói.
"Còn muốn chạy sao?" Thấy thế, Huân Nhi cười lạnh một tiếng, vừa muốn động thân ngăn cản, một chùm hắc vụ nồng đậm đã bùng phát ra từ cơ thể Hồn Nhai. Vô số linh hồn thể thần sắc dữ tợn liền ùn ùn kéo ra, giương nanh múa vuốt lao về phía Huân Nhi. Mà khi còn cách nàng mười trượng, những linh hồn này lại đột nhiên dừng lại, rồi đồng thời tự bạo…
Vô số linh hồn cùng tự bạo, cỗ khí lãng đáng sợ kia khuếch tán ra làm Huân Nhi hơi nhíu mày lại. Thân hình lùi lại mấy bước, bàn tay trắng nõn vung lên, kim sắc hỏa diễm quét qua, thiêu cháy tất cả đám hắc vụ kia. Nhưng lúc này, bên trong hắc vụ đã không thấy thân ảnh của Hồn Nhai đâu nữa.
"Chạy thật nhanh…"
Huân Nhi hơi nhíu mày, quay đầu lại, nhìn bức tường năng lượng thông đến tầng thứ hai. Nơi đó, mơ hồ có hai đạo thân ảnh đang xẹt qua. Hiển nhiên, đó chính là hai người Hồn Nhai.
Thu hồi ánh mắt, Huân Nhi vội vàng nhìn về phía Tiêu Viêm. Chỉ thấy sắc mặt hắn hiện giờ hơi tái nhợt, lập tức vội vàng bay đến, nói: "Tiêu Viêm ca ca, không sao chứ?"
"Không có gì đại ngại. Vừa đột phá, đấu khí trong cơ thể còn chưa ổn định, lại thi triển Thiên giai đấu kỹ nên bị phản phệ một chút. Điều tức một hồi là sẽ ổn thôi." Tiêu Viêm lắc lắc đầu nói.
"Thiếu chút nữa là bị hai tên khốn kiếp kia ám hại rồi. Nếu lần sau gặp, nhất định phải lấy mạng chúng!" Huân Nhi tức giận nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, sát ý trong mắt bắt đầu khởi động. Lần này nếu không phải hắn thức tỉnh lại sớm, vận dụng Thiên giai đấu kỹ. Nếu không, chỉ sợ sẽ bị tên kia đánh lén thành công.
"Về sau phải cẩn thận một chút, bọn chúng cũng không phải hạng tầm thường." Tiêu Viêm thầm nghĩ trong lòng. Khoảng thời gian này, vì không có dấu vết của người khác nên tính cảnh giác của Tiêu Viêm hạ thấp đi rất nhiều. Đến giờ hắn mới hiểu được, Thiên Mộ này cũng không yên bình như trong tưởng tượng.
"Tiêu Viêm ca ca, huynh điều tức một hồi trước đi. Sau khi hồi phục, chúng ta cũng tiến vào tầng thứ hai. Tên Hồn Lệ kia bị đánh thành trọng thương, thực lực của hai người họ tất nhiên sẽ yếu bớt. Nếu gặp được, ta có chắc chắn giết chết được Hồn Nhai!" Huân Nhi lạnh lùng nói. Hiển nhiên, lần này nàng đã nổi giận thật sự.
"Ừm!"
Tiêu Viêm gật gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua việc đánh chó lúc nó rơi xuống nước. Mà con chó này còn là lũ tạp mao của Hồn Điện. Như vậy thì càng không thể buông tha.
Vừa dứt lời, hắn lại nhắm mắt lại lần nữa. Tùy theo hô hấp bình ổn lại, vẻ tái nhợt trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất.
Thấy Tiêu Viêm lại tiến vào trạng thái tu luyện thêm lần nữa, Huân Nhi cũng đứng dậy. Có vết xe đổ vừa rồi, lần này nàng cũng không rời khỏi phạm vi một thước xung quanh Tiêu Viêm. Khuôn mặt lạnh như băng, đấu khí mênh mông trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển. Thời điểm như vậy, bất kể kẻ nào tiến vào phạm vi cảm giác của nàng, đều sẽ gặp phải công kích như cuồng phong bão vũ…
Lần tu luyện này của Tiêu Viêm kéo dài chừng một giờ, hắn chậm rãi mở mắt ra. Trong hai con ngươi đen nhánh, đấu khí nhộn nhạo như thực chất. Bàn tay vừa di động, ngay cả không gian đều xuất hiện những vất rách rất nhỏ. Khí tức hiện tại của Tiêu Viêm, không thể nghi ngờ là cường hãn hơn lúc trước rất nhiều.
"Lục tinh Đấu Tôn.,,"
Cảm nhận được đấu khí mênh mông như biển rộng trong cơ thể, Tiêu Viêm mỉm cười. Hắn có thể rõ ràng nhận thấy cảm giác thư sướng sau khi cảnh giới tăng lên.
"Bốn tháng tu hành, hiệu quả thật tốt. Nhưng nếu muốn tiếp tục đột phá đến Thất tinh, không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa…"
Tiêu Viêm hiểu được, năng lượng hạch trong Thiên Mộ này tuy là vật đại bổ, nhưng trong cấp bậc Đấu Tôn này, càng về sau lại càng khó tăng lên. Bởi vì năng lượng cần có để đột phá lớn đến mức làm người ta phải thấy kinh hãi. Muốn đạt tới… Rất khó khăn!
"Tiêu Viêm ca ca, chúc mừng…"
Huân Nhi bên cạnh thấy Tiêu Viêm mở mắt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng chợt mỉm cười nói, lấy cảm giác lực của nàng, tự nhiên có thể nhận thấy được thực lực của Tiêu Viêm cũng đã tăng lên rất nhiều.
"Bây giờ mới có Lục tinh, so sánh với Cổ Yêu và Hồn Nhai thì vẫn còn một chút chênh lệch a." Tiêu Viêm đứng thẳng dậy. Nghe được tiếng xương cốt trên người kêu răng rắc, hắn không khỏi cười nói.
"Bọn họ tu luyện trước huynh rất nhiều. Lúc ở tuổi này, bọn họ không thể so sánh được với huynh. Vả lại, hai tộc đều có nội tình rất thâm hậu. Sự bồi dưỡng mà họ nhận được, người bình thường không thể so sánh." Huân Nhi che miệng cười khẽ, nói: "Nếu Tiêu Viêm ca ca cũng được bồi dưỡng từ nhỏ như vậy, nói không chừng bây giờ đã đạt tới Đấu Thánh rồi ấy chứ."
"Muốn đạt tới Đấu Thánh, cũng không phải dựa vào những thứ này…"
Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bức tường năng lượng phía xa, hắn cười cười, nói: "Đi thôi! Tiếp theo, chúng ta cũng nên xem thử tầng thứ hai của Thiên Mộ này hung hiểm đến mức nào…"
Vừa dứt lời, bàn chân Tiêu Viêm đạp mạnh xuống tảng đá. Thân hình trực tiếp lướt về phía bức tường năng lượng kia. Phía sau hắn, Huân Nhi mỉm cười, cũng nhanh chóng đuổi theo.