Đấu Phá Thương Khung

Chương 1136: Khảo hạch bắt đầu

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2331 chữ

Thiếu nữ áo đen lười nhác đảo mắt nhìn xung quanh đại điện. Cứ hễ ai bị ánh mắt nàng quét trúng, trong lòng lập tức nổi lên một luồng tà hỏa lẫn cảm giác kiêng sợ cực kỳ. Dáng vẻ phong tình vạn chủng của nàng tạo nên một sự hấp dẫn trí mạng nhưng ẩn dấu bên trong là một loại cảm giác mơ hồ làm người ta sợ hãi. Danh tiếng của nàng đang vượt lên đến đỉnh, căn bản ai cũng đã từng nghe qua một lần! Yêu nữ Tào Gia – Tào Dĩnh, cũng chính là một trong những hậu tuyển giả của vị trí đứng đầu Đan Tháp trong tương lai.

Có lẽ danh tiếng của nàng tuy vang dội nhưng vẫn không thể sánh được với người ở sau lưng. Được hầu hết mọi người xem như thần minh cao cao tại thượng, cự đầu Đan Tháp. Đây chính là người có quyền thế và địa vị hàng đầu đại lục. Bất luận kẻ nào ngồi ở vị trí này đều chân chính cảm nhận được ý vị của cái gọi là "Quyền bính ngập trời".

Đan Tháp, thánh địa trong lòng tất cả Luyện dược sư trên toàn đại lục, thậm chí có thể không chút khách khí nói rằng nơi đó chính là lãnh tụ tinh thần của vô số Luyện dược sư. Lực hiệu triệu của Đan Tháp thật sự không thể nghi ngờ, mà tất cả đều nằm trong một ý niệm của những cự đầu Đan Tháp này.

Tào Dĩnh của Tào gia, một trong những thiên tài kiệt xuất nhất từ trước đến nay, là đệ tử thân truyền của một trong ba đại cự đầu Đan Tháp. Dựa theo xu thế phát triển bây giờ của nàng, sau trăm tuổi tuyệt đối có thể trở thành người được tuyển chọn cho vị trí lãnh tụ Đan Tháp. Thậm chí chỉ cần có đủ cơ duyên lập tức có thể bỏ đi ba chữ "người thừa kế" mà trở thành một vị nữ lãnh tụ đầu tiên của Đan Tháp từ trước đến nay!

Đối với thiếu nữ có tài năng và danh vọng ngút trời như vậy, vầng hào quang chói sáng của nàng dường như đã khiến mọi người trong đại điện ngưỡng vọng muôn phần.

Thiếu nữ áo đen phóng mắt đảo qua khắp sân một lượt. Trong khi ánh mắt nàng quét qua thì chợt dừng lại trên bàn tiệc của Đan gia. Đương nhiên, không phải nàng muốn nhìn Đan Hiên ôn nhuận văn nhã kia mà chính là cô bé luôn có dáng vẻ khiếp nhược như chim non lần đầu rời tổ này.

Như cảm ứng được ánh mắt của Tào Dĩnh, đôi mày đen như vẽ của cô bé chợt nhíu lại thành một đường, chỉ nhìn thoáng qua những người Đan gia liền nhanh như chớp lủi vào ẩn nấp bên trong.

Thấy thế, Tào Dĩnh bèn nở một nụ cười xinh như hoa rồi nhẹ bước vào hàng ghế của Tào gia tùy tiện ngồi xuống, mà trong đoàn người theo sau nàng ta vào dãy ghế này Tiêu Viêm cũng nhận ra được một khuôn mặt quen thuộc, Tào Đan.

Hiện tại, Tào Đan cũng theo sát phía sau Tào Dĩnh, ánh mắt ra vẻ ngẫu nhiên nhìn vào phần trên vóc dáng đẹp mê người của nàng, mục quang của hắn dù thế nào cũng không giấu được tình cảm ái dục sâu đậm của mình.

Tiêu Viêm chỉ dừng mắt trên người Tào Đan một chốc liền chuyển đến một nam tử cường tráng bên cạnh hắn. Người này có vẻ mặt nghiêm nghị và đôi mày rất rậm làm người ta có cảm giác hắn là người cực kỳ nghiêm khắc. Ở Tào gia, hắn là người đàn ông duy nhất co thể đứng gần Tào Dĩnh mà không có áp lực chút nào.

"Nói như vậy, người này chính là Tào Hưu rồi!"

Tiêu Viêm chậm rãi thu hồi mục quang. Ba người này xem như đứng đầu thế hệ thanh niên trẻ tuổi đại diện cho Tào gia. Cứ nhìn Tào Dĩnh kia thì biết, cho dù là những lão gia hỏa thành tinh của Tào gia cũng phải xụ mặt nhượng bộ nàng ba phần. Yêu nữ bực này có thể xem là vô địch thủ rồi.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm trong đại điện, Tào Dĩnh vẫn như không màng đến mà dẫn doàn người đi đến vị trí dành cho Tào gia. Khi đi đến dãy ghế dành cho Đan gia chợt Tào Dĩnh như không nhịn được phải dừng lại một phen, đưa mắt nhìn cô bé nhu nhược yếu đuối rồi thản nhiên nói:

- Đan Thần muội muội, đã lâu rồi không gặp đó nha!

Nghe những lời chào hỏi của Tào Dĩnh, cô bé được gọi là Đan Thần cũng không đáp trả mà chỉ khẽ gật đầu.

- Không nghĩ tới lần này muội cũng tới! Chắc cũng do Đan hội mà đến a? Hắc hắc, Đan gia cũng chấp nhận bỏ ra vốn lớn đây! Chẳng lẽ lại muốn đoạt được ngôi quán quân Đan hội lần này sao?

Tào Dĩnh thấp giọng cười hàm ý.

Dưới áp lực do khí chất lạnh lẽo cao ngạo của Tào Dĩnh, Đan Thần giống như một nữ hài bé nhỏ đáng thương, không có cách nào đấu võ mồm với nàng ta cả.

- Tào Dĩnh tiểu thư đã đùa quá rồi! Quán quân của Đan hội lần này, không phải là cô nương thì e rằng chẳng còn ai khác đủ tư cách nhận lấy…

Đan Hiên bước tới chắn trước mặt Đan Thần mỉm cười rồi nói với vẻ muốn nhận sự khiêu khích này.

"Xem ra ngươi cũng là người biết lấy lòng nhưng cũng đừng nghĩ chỉ vì mấy câu dối trá này mà có thể khiến ta buông lỏng!"

Đối với ý tứ của Đan Hiên, Tào Dĩnh cũng không hề đáp lại, chỉ nheo mắt nhìn Đan Thần rồi nhẹ giọng:

- Chẳng qua, ta cũng muốn thấy sau hai năm cách biệt ngươi có thể mạnh hơn bao nhiêu?! Chẳng biết đã hoàn toàn đặt chân vào cảnh giới kia hay chưa vậy?

Chỉ nhắc tới luyện đan thì ngay lập tức Đan Thần mất hẳn vẻ nhu nhược vốn có, tựa như đã biến thành một người khác, quắc mắt nhìn Tào Dĩnh rồi nói:

- Ta cũng muốn biết…!!

Sự biến hóa đột ngột của Đan Thần dường như không nằm ngoài dự kiến của Tào Dĩnh. Nàng ta cũng không tiếp tục công kích, ngược lại chỉ gật đầu cười khẽ liền xoay người bước về khu vực dành cho Tào gia. Khi đi ngang qua chỗ Diệp gia, bước chân nàng vẫn nhẹ nhàng thoải mái như không hề quan tâm cũng chẳng hề dừng lại, lập tức đi tới vị trí của mình rồi chậm rãi ngồi xuống.

Tuy Tào Dĩnh không quan tâm đến Diệp gia nhưng Tào Đan thì khác hẳn. Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn Tiêu Viêm rồi nở nụ cười lạnh đoạn nói:

- Không nghĩ được…Quả nhiên ngươi muốn nhúng tay vào việc này!

Tiêu Viêm cũng không đáp, nhướng mày nhìn hắn cười cười lộ vẻ không thèm để ý.

Đối với bộ dạng của Tiêu Viêm, trong mắt Tào Đan thoáng hiện hàn ý, vừa định quát mắng một phen nhưng chợt bị nam tử cường tráng bên cạnh ngăn lại. Người này nhẹ nhàng liếc Tiêu Viêm rồi nói:

- Đi thôi! Ở nơi đây còn hô to gọi nhỏ cái gì?

Nghe vậy, dù Tào Đan đang rất ư bất mãn nhưng cũng phải gật gật đầu, sau đó bước tới hàng ghế Tào gia.

- Ngươi là tên Tiêu Viêm kia? Ta đã nghe Tào Đan nói rất nhiều về ngươi đấy…!!

Nam tử này chỉ nhìn Tiêu Viêm chằm chặp, thản nhiên hỏi.

Tiêu Viêm mắt thấy nam tử này tuy biểu hiện rất uy mãnh nhanh nhẹn nhưng lại rất khó đánh giá con người qua bề ngoài. Ngược lại, từ biểu tình của đối phương, xem ra đã đạt đến trình độ luyện dược rất cao nhưng bất quá hành động lại đúng như lời Diệp Trọng nói – thành thục và ổn trọng hơn Tào Đan rất nhiều.

- Tào Hưu, một trong ba đại thiên tài đỉnh đỉnh đại danh của Tào Gia?

Tiêu Viêm mỉm cười, nói.

- Thiên tài? Ta cũng không xứng đáng với hai chữ này!

Tào Hưu quắc mắt nhìn Tiêu Viêm, sau đó thoáng lướt qua nhóm người Diệp Trọng rồi chậm rãi nói:

- Trình độ của ngươi không tồi! Nhưng muốn cứu Diệp gia e rằng rất khó! Hi vọng ngươi không cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này…

- Đạ tạ lời khuyên!

Tiêu Viêm cười đáp. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tào Hưu cũng gật gật đầu, bộ dạng như không muốn nhiều lời vô ích liền xoay người trở lại khu vực của Tào gia.

- Người này quả nhiên không phải cái dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Tào Đan kia có thể sánh được a!

Tiêu Viêm uể oải duỗi thẳng lưng, thấp giọng nói.

- Kỳ thật, thiên phú luyện đan của Tào Hưu cũng không bằng Tào Đan, nhưng thành tựu của hắn càng về sau sẽ càng lớn hơn Tào Đan nhiều!

Diệp Trọng gật đầu, thở dài nói tiếp:

- Người này có nghị lực rất mạnh! Tào gia có được hắn lẫn Tào Dĩnh thực sự là quá may mắn!

- Đại ca, huynh và tên kia nói với nhau gì vậy? Lần này, huynh phải báo thù cho đệ đó! Chỉ cần tiểu tử kia không nằm trong ba hạng đầu thì Diệp gia liền xong đời…!!

Tào Đan nhìn Tào Hưu ngồi bên cạnh rồi nói với vẻ vô cùng bất mãn.

Tào Hưu liếc hắn đoạn thản nhiên nói:

- Người này không đơn giản! Ta không nghĩ được hắn có thể thắng ngươi… Nói không chừng, lần này hắn có thể thật sự tiến vào ba hạng đầu…!!

- Cũng đã là một tên Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp…Chỉ ngần ấy tuổi đã đi đến đẳng cấp này! Hơn nữa…nhìn lại thì hắn cũng không giống loại thanh niên tuổi trẻ khí thịnh dưới mắt không người! Hiển nhiên tâm tính không phải tầm thường… Lần khảo hạch này, nếu hắn có năng lực bước vào tốp ba thì xác thực chẳng có gì lấy làm quái lạ!

Tào Dĩnh ngồi phía trên, ngọc thủ đang mân mê một viên châu ôn nhuận, nghe được câu chuyện của hai người liền tùy ý nói một câu nhưng không hề quay đầu lại.

Nghe vậy, Tào Đan càng vô cùng mất hứng không vui chút nào, tựa như vô cùng bất mãn việc hai người đồng thời đánh giá cao Tiêu Viêm. Nhưng đối với Tào Dĩnh, hắn làm thế nào dám lên tiếng phản bác nói thêm cái gì?! Bởi vậy chỉ có thể thầm oán hận nuốt ngược những lời đã đến cửa miệng vào trong bụng.

Sau khi Tào gia đã ổn định vị trí, mặt đất bên trong đại điện đột nhiên chậm rãi chấn động. Nền đất tại khu vực của năm phương gia tộc thoạt lùi về phía sau. Trong chớp mắt, đại điện như đã được mở ra một quảng trường vô cùng rộng rãi.

Khi quảng trường này xuất hiện, chợt một lão nhân áo trắng tinh thần phấn chấn chậm rãi tiến ra, sau đó dừng lại giữa khoảng sân rộng rồi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt đoạn tươi cười nói:

- Nếu Ngũ đại gia tộc đã tề tụ đông đủ, như vậy lão phu cũng không cần nói nhiều! Lần khảo hạch này do ta chủ trì, các vị có ý kiến gì hay không?

- Hì hì…Thịnh trưởng lão! Lấy thân phận và địa vị của ngài ở Đan Tháp thì còn ai dám nghi ngờ!

Sau tiếng cười của lão nhân áo trắng, bên trong đại điện chỉ có Tào Dĩnh cười duyên đáp lại. Bởi thân phận người này so với số đông đang ngồi trong đại điện thì cao hơn quá nhiều.

- Lão nhân này tên là Thịnh Diệu, một trong bát đại trưởng lão của Đan Tháp. Quyền lực và tiếng nói của lão có trọng lượng không nhỏ tại Đan Tháp, xem như là nhân vật cao tầng chân chính!

Diệp Trọng ghé sát tai Tiêu Viêm thấp giọng giới thiệu.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Khi lão nhân áo trắng này xuất hiện thì hắn liền như bị một áp lực như có như không bao phủ, hơn nữa áp lực này còn ảnh hưởng sâu đến trong linh hồn. Bởi vậy, hắn nhận ra vị lão nhân này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.

- Nha đầu kia… Khà khà… Không cần nói mấy câu nịnh bợ nữa! Xương cốt của lão già ta không chịu nổi đâu!

Lão nhân áo trắng mỉm cười. Sau đó quét mắt nhìn toàn trường rồi nói:

- Thời gian không còn nhiều! Mời những người tam gia khảo hạch của Ngũ đại gia tộc tiến vào tràng đi!

Cùng lúc lão nhân dứt lời, đại điện đang xôn xao náo nhiệt cũng đồng thời im phăng phắc.

Tiêu Viêm khẽ hít một hơi thật sâu, từ từ siết chặt nắm đấm trong tay áo. Hắn nghiêng đầu liền thấy được sự hồi hộp lo lắng lẫn mong chờ trong mắt Diệp Trọng và Hân Lam…

- Tiêu Viêm đại ca, cố lên!

Thấy khuôn mặt Hân Lam tuy khẩn trương nhưng vẫn cười động viên, Tiêu Viêm cũng tươi cười với nàng, tự nhiên trong lòng bỗng dâng lên hào khí vạn trượng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy dưới vô số ánh mắt soi mói của toàn trường.

"Rốt cuộc đã bắt đầu rồi a! Diệp gia lúc này như thuyền lớn sắp đắm có thể được Tiêu Viêm ra sức vãn hồi hay không, hôm nay liền thấy rõ ràng!"