Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Trong thành thị. Hôm nay nơi nào là náo nhiệt nhất. Tất nhiên không cần phải hỏi. Nơi đó đương nhiên chính là quảng trường hoàng gia. Ở trận đấu ngày hôm qua. Trải qua truyền bá của những người tận mắt chứng kiến. Lại càng có nhiều người vì đại hội luyện đan kia hấp dẫn. Bởi vậy. Mặc dù hiện tại sắc trời vẫn còn sớm. nhưng tại quảng trường hoàng gia, Đã sớm có người đông như núi. Đầu người đông nghịt không thể nhận thấy đâu là diểm cuối.
Theo thời gian trôi qua. Chân trời một cỗ ánh sáng chói lọi. Đột phá trói buộc của các tầng mây. Chiếu sáng khắp thành thị rộng lớn. Khi thái dương dâng lên là lúc quảng trường hoàng gia đang đóng chặt. Đại môn cũng chậm rãi mở ra. Nhất thời Đám đông náo nhiệt ở bên ngoài giống như thủy triều tràn vào
Ở ngoài Tiêu Viêm cùng Hải Ba Đông đi tới quảng trường. Nhìn nhân long ( so sánh đoàn người dài như rồng) thật dài nơi cửa. Đều sửng sốt. bất đắc dĩ lắc đầu. Nghĩ đến người xem hôm nay So với ngày hôm qua còn muốn điên cuồng hơn.
"Đi theo ta." Hải Ba Đông ánh mắt quét một vòng. Hướng Tiêu Viêm nói một tiếng. Sau đó quay đầu từ mặt khác của quảng trường đi tới. Đi một khoảng cách phía sau Hải Ba Đông thì thanh âm huyên náo Cũng từ từ tiêu giảm rất nhiều. Chuyển qua một khúc ngoặt. Tiêu Viêm lúc này mới phát hiện,Nguyên lai phia sau quảng trường. Cũng có một thiên môn( chắc là cửa riêng cho vip). Chỉ bất quá ở ngoài thiên môn có trên trăm danh binh lính vũ trang hạng nặng đem đại môn khóa chặt
Không để ý đến đám binh lính đó.Hải Ba đông dẫn Tiêu Viêm đi vào, đám binh lính này tựa hồ cũng biết thân phận hai người bọn họ. Bởi vậy cũng không có người nào đi ra ngăn trở.
Tiến vào đại môn. Đi trước một khoảng cách Tầm mắt đột nhiên trống trải. Tiêu Viêm giương mắt nhìn. Lại phát hiện Liễu Linh cùng với Tiểu công chúa, đám người dĩ nhiên lúc này sớm đã đi tới bên cạnh bọn Họ. Lúc này còn có không ít người tham gia thi đấu đã thông qua hai đợt khảo hạch ngày hôm qua. Đám người tuổi trẻ này. Chính đang chen nhau cười nói.
Sau khi Tiêu Viêm hai người tiến vào sau.Mọi người đang bàn luận bỗng dưng hạ thấp đi rất nhiều. Mặc dù hiện tại hắn vẫn như cũ mặc một bộ bào phục nhị phẩm luyện dược sư. nhưng những người ở đây đã không ngu xuẩn đến mức còn tưởng rằng đó là thực lực chân thật của hắn. Ngày hôm qua trường đấu kinh tâm động phách. bày ra thực lực chân chính của Tiểu Viêm. Làm cho tất cả mọi người hiện tại lòng tràn đầy kinh sợ đối với hắn. Ở trong những người tham gia thi đấu này. Không thể nghi ngờ nằm ở vị trí dẫn đầu. Cho dù là Liễu Linh cùng với Tiểu công chúa cũng khó có thể so sánh. Dù sao. Ngày hôm qua Viêm Lợi trào phúng. Gần như là toàn bộ các danh tham gia thi đấu của đế quốc tiến hành đả kích, mà Tiêu Viêm lại từng dùng thực lực đem sự trào phúng của hắn bắn ngược trở về.
Mặc kệ ở đâu. Người có bản lãnh cùng thực lực vĩnh viễn cũng có thể dễ dàng lấy được sự kính sợ và tôn trọng của mọi người. Điều này cho dù là đặt ở giới luyện dược. Đồng dạng cũng không khác biệt.
"Ha ha. Nham Kiêu tiên sinh. Đến thật sớm a." Nhìn Tiêu Viêm. Tiểu công chúa xoay người đi lên đón tiếp. Cười dài nói.
"Tiểu công chúa cũng không trễ a."
" Mặc dù cũng không muốn chào hỏi tiểu công chúa. nhưng nàng dù sao cũng là hậu bối của lão yêu quái mà ngay cả Hải Ba Đông cũng kiêng kị. Bởi vậy Tiêu Viêm thật cũng không biểu hiện quá mức lạnh lùng. Gật đầu. Thuận miệng nói.
"Hôm nay khảo hạch. Cũng là vòng cuối cùng. Nham Kiêu tiên sinh. Chúng ta cũng không thể bại bởi cái tên kia nga." Vẫn không để ý Tiêu Viêm có trả lời hay không. Tiểu công chúa khẽ cười nói.
"Tận lực thôi. Tên kia cũng không phải kẻ đơn giản." Tiêu Viêm gật đầu nói.
"Nham Kiêu tiên sinh. Ở thời khắc này…. Ta còn chờ cùng ngươi phân tài cao thấp đây chứ." Liễu Linh đi tới. cười nói. hai đợt khảo hạch ngày hôm qua tuy Liễu Linh cũng đã vượt qua, nhưng vẫn còn thua Tiêu Viêm một bậc,Điều này đối với tính tình luôn luôn cao ngạo của Liễu Linh mà nói. Thật sự là có chút đả kích.
Tùy ý gật đầu. Tiêu Viêm đột nhiên ngẩng đầu. trên lầu hai. Pháp Mã cùng công hội cao tầng đang chậm rãi đi ra. Nhìn Tiêu Viêm trông lại. Pháp Mã hướng hắn cười cười ôn hòa. Sau đó mang theo mọi người phía sau đi tiếp rồi cùng đám người bắt chuyện.
Sau khi bọn hắn đi xuống thang lầu. Tiêu Viêm lúc này mới phát hiện. Gia lão dĩ nhiên là chầm chậm đi theo phía sau. Lúc này hắn đang cùng mấy vị công hội trưởng lão bên cạnh thản nhiên cười nói.
Cùng Pháp Mã. Gia lão mỉm cười hàn huyên vài câu. Tiêu Viêm đột nhiên có điều cảm giác quay về phía sau. Chỉ thấy ở chỗ lúc trước tiến vào. Một thiếu niên thân áo bào xám. Chính là đang chậm rãi tiến vào.
Theo áo bào xám thiếu niên tiến vào. Vốn đại sảnh náo nhiệt. Nhất thời biến thành an tĩnh. Từng đạo ánh mắt tràn ngập các loại thần sắc khác nhau. Dừng lại phía trước trên người thiếu niên.
"Người này lời đêm qua quả nhiên không giả. Hôm nay hồi phục cái loại dung mạo này" dung mạo này cùng ngày hôm qua giống nhau như một. Tiểu Viêm lắc đầu. cái gọi là "Phục dung đan" Thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy sao? Mà ngay cả đấu hoàng cường giả cũng không phân ra thật giả.
Mắt lạnh nhìn vào thiếu niên. Pháp Lão cùng Gia lão hai người nhìn nhau liếc mắt một cá, cười nhạt một tiếng. Trong nụ cười nhưng lại ẩn chứa chút sát ý băng lạnh. Thân là Gia Mã đế quốc đỉnh cấp cường giả. Viêm Lợi loại này Cử chỉ diệu võ dương oai này lúc trước. Không thể nghi ngờ là ngại bản thân sống quá lâu. bởi vì danh vọng của công hội loại trường hợp này thật sự không thể động thủ. Nếu không sợ rằng ba vị đấu hoàng cường giả. Đương trường khiến hắn mất mạng trong nháy mắt
Áo bào xám thiếu niên. Hay nên xưng là Viêm Lợi. Hắn lúc này trên khuôn mặt non nớt. chứa chút ý cười. Ánh mắt không thèm quan tâm trên mặt ba người Pháp Mã đảo qua. Cuối cùng nghênh ngang đích hướng vào đại sảnh đi thông tới quảng trường. Ngay lúc đi ngang qua Tiêu Viêm. Cước bộ mới dừng một chút. Cười nói:"Các ngươi trong ba người.Tuy là chiếm số đông Nhưng mà. Vận may của ngươi. Hôm nay cũng nên dừng ở đây. vòng cuối cùng này. Ta cũng sẽ không lưu thủ chút nào. Ha ha!"
Nhìn Viêm Lợi cười lớn. Tiêu Viêm cũng chỉ bình tĩnh nhún vai. Tiểu công chúa mặt cười có chút âm trầm. Mà Liễu Linh vẻ mặt xanh mét. Thân là đệ tử đan vương. Hắn vẫn là lần đầu tiên bị người ta xem thường như vậy.
"Quên đi. Cũng đừng nên nổi giận. Đợi lát nữa phân tài cao thấp đi." Chậm rãi thở ra một hơi. Tiêu Viêm lạnh lùng nói. Sau đó cũng xoay người hướng vào trong quảng trường đi tới. Sau đó. Tiểu công chúa bất đắc dĩ đi theo. Liễu Linh nhưng thật ra ở nguyên vị trí hung hăng nghiến răng nghiến lợi nhìn Viêm Lợi một phen sau đó. Mới rời đại sảnh.
Nhìn người tham gia thi đấu tụm năm tụm ba trong đại sảnh. Gia lão lông mày hơi cau lại. Nhìn phía Pháp lão Thấp giọng nói:"Xem ra ngươi hẳn là đem hi vọng đặt ở trên Nham Kiêu đúng không? Bất quá hắn có thể thắng được Viêm Lợi tên kia sao?"
"Ai,ta cũng không rõ lắm. Dù sao điều ta có khả năng làm được. toàn bộ đều đã làm. Kế tiếp. chỉ có thể toàn bộ dựa vào Nham Kiêu " Pháp lão lắc đầu. Thở dài nói. Nói thật ra Lão cũng không có hi vọng quá lớn. Mặc dù Nham Kiêu thiên phú không kém. nhưng dù sao vẫn còn yếu điểm về tuổi tác.
Nghe vậy. Gia lão cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu. Hắn vẫn chưa hỏi Pháp Mã đến tột cùng cho Tiêu Viêm loại viện trợ nào. Này dù sao cũng là chuyện bên trong công hội của người ta.
Chậm rãi đi ra hành lang. Ánh sáng chói lọi hiện ra. Trước tầm mắt chợt trống trải. Tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Cũng giống như thủy triều. nhất nhất hướng tới lỗ tai mà xâm nhập.
Bàn tay che mắt. Đem ánh mặt trời che đi. Viêm ngẩng đầu nhìn đám đông xem đại hội vào ra tấp nập. Không khỏi âm thầm có chút táp lưỡi. Nghiêng đầu cùng tiểu công chúa bên cạnh khẽ cười cười. hướng tới vị trí của mình ở quảng trường trung ương.
Đám đông trên khán đài. Một số người sau khi nhìn thấy Tiêu Viêm xuất trận. Nhất thời huyên náo lên. Vô số người hướng về nhau xì xào bàn tán.
"Hắc. Nhìn người kia chính là ngày hôm qua lấy được thành tích tốt nhất. Cũng rất trẻ đây chứ"
"Nghe nói tên hắn gọi là Nham Kiêu? Nhìn khuôn mặt hắn. Cũng không quá hai mươi tuổi đầu? Thật sự là làm cho người ta hâm mộ a."
"khảo hạch Lúc này đây. hắn có thể cùng áo bào xám thiếu niên của Xuất Vân đế quốc chống lại đây chứ. Ngày hôm qua nếu không có hắn ra tay. vậy người lấy thành tích tốt nhất. Chỉ sợ cũng muốn vào tay kẻ đến từ Xuất Vân đế quốc kia."
"Hôm nay mới là tỉ thí mấu chốt. Hy vọng hắn có khả năng đánh bại cái tên Xuất Vân đế quốc kia. Nếu không. Luyện dược sư công hội lần này chính là mất mặt a"
"Đúng vậy"
Không để ý lời bàn tán của đám đông trên khán đài. Tiêu Viêm an tĩnh đi tới vị trí ngày hôm qua của chính mình. Sau đó ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Nhìn giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Kì thực là không ngừng lật xem trong đầu thực phương "Tam vân thanh linh đan" các loại luyện chế thủ pháp cùng với đặc biệt cần phải chú ý.
Theo thời gian chậm rãi đi qua. Càng ngày càng nhiều người tham gia thi đấu tiến vào quảng trường. Hễ là người tham gia thi đấu tiến vào Cũng đều giống như Tiêu Viêm. Ngồi xếp bằng điều chỉnh trạng thái của bản thân. Có thể kiên trì đến lúc này. Phần lớn thực lực cùng định lực đều không yếu. Ai cũng không muốn ở trong vòng khảo hạch này cuối cùng. Bởi vì một điểm sai lầm nhỏ mà thất bại ảm đạm.
Quảng trường trên k án đài hai bên. Sớm đã bị đám người đông nghịt chiếm đoạt hết.
"Đông!" một khắc. tiếng chung thanh thúy Vang vọng. Dài to rõ ở trên không trung.. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tại tiếng chuông vang lên trong chốc lát. Tiểu Viêm hai mắt đóng chặt. Chậm rãi mở ra. Nhẹ thở ra một khẩu trọc khí ở trong lồng ngực. Đứng dậy. Ngẩng đầu. Nhìn phía về phía vị trí của Pháp mã trên khán đài.
"Khụ"
Trên đài cao. Pháp lão ho nhẹ một tiếng. ánh mắt nhìn kĩ toàn trường. Sau một lúc lâu. đích thanh âm huyên náo giữa sân từ từ an tĩnh lại. Giọng nói già nua nhẹ nhàng. Vang vọng ở bên tai mỗi một cá nhân:"Các vị. khảo hạch hôm nay. Sẽ là vòng đại hội trọng yếu. Quyết định người chiến thắng cuối cùng. Chính là quán quân của đại hội lần này. Cho nên. các ngươi phải hết sức cố gắng. Hôm nay. Hãy toàn lực ứng phó đi!"
"Rống rống rống!" Pháp lời vừa xuất ra. Đám đông trên khan đài. Đám người đã chờ đợi từ lâu. Nhất thời kích động cùng rống to. Tiếng hô đinh tai nhức óc. Thẳng hướng tận trời.
Vuốt vuốt lỗ tai bị tiếng hô làm kinh động. Tiêu Viêm quay đầu đi. Nhìn Viêm Lợi phía không xa khóe miệng cười lạnh. Nhẹ giọng lẩm bẩm nói:"Rốt cuộc đã bắt đầu rồi a. Kế tiếp. Chuẩn bị dốc sức đi"