Đấu Phá Thương Khung

Chương 248: Nạp Lan Yên Nhiên

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2226 chữ

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nguyệt bào nữ tử đứng ở đại môn, Khuôn mặt Tiêu Viêm bị che phủ bởi hắc bào, từ mỉm cười biến thành âm trầm, tuy nói khoảng cách đã ba năm, tất cả đều biến hóa rất lớn, bất quá hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bóng giáng cô gái xông vào Tiêu gia năm đó ….Nạp lan Yên Nhiên!

Bàn tay nắm chặt, Móng tay bấm vào lòng bàn tay truyền ra từng đợt co rút. Ánh mắt cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nguyệt bào nữ tử, trong lòng Tiêu Viêm bỗng nhiên trào ra một cỗ phẫn nộ, Ba năm, Nàng có lẽ ở Vân lam tông rất sung sướng? Chính mình thì sao? Bao nhiêu lần đã vượt qua làn đao tử vong, nàng có lẽ không biết, mỗi lần khổ tu, đều là vì nàng, cho nên mới cắn răng vượt qua tất cả.

Thân thể nhỏ yếu sau một lúc run rẩy, Một cỗ hơi thở hung hãn bỗng nhiên từ cơ thể Tiêu Viêm tràn ra.

" Tiêu Viêm?" Hải Ba Đong đi phía sau cảm nhận được Tiêu viêm không khống chế được bạo phát ra hơi thở, không khỏi sửng sốt, chợt phía sau thấp giọng quát.

Thanh âm của Hải ba đông có chút Đấu khí băng giá, truyền vào trong tai của Tiêu Viêm, làm cho cỗ không hiểu cảm xúc nóng nảy trong lòng phục hồi lại tinh thần, Hít sâu một chút không khí lạnh lẽo, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, trong lòng thấp giọng lẩm bẩm nói:" Không nghĩ tới a…"

Đích xác là không nghĩ tới, trong vòng ba năm, nữ nhân xinh đẹp trước mặt cơ hồ là làm cho Tiêu Viêm kiên cường cô độc tu hành, hiện giờ bỗng nhiên gặp lại, cỗ cảm xúc kia cơ hồ làm cho hắn khó khống chế được sự xúc động.

" Đích xác không nghĩ tới…"

Dược lão cười trấn an một tiếng, cũng là chậm rãi vang lên trong lòng Tiêu Viêm, Vẫn làm bạn tu luyện với Tiêu viêm. Tự nhiên rõ ràng rằng, Trong lòng Tiêu Viêm có vết thương khắc sâu, Tuy vết thương này là Nàng đánh trúng tôn nghiêm của Tiêu Viêm lưu lại, bất quá, nói như thế nào, địa vị nữ nhân này cũng chỉ có thể so sánh với Huân nhi, đương nhiên …Đây là hai phương diện tình cảm bất đồng.

Một nữ nhân có thể khiến cho Nam nhân lúc nào cũng nhớ đến nàng, theo một cái phương diện mà nói, Mặc kệ dụng ý như thế nào, nàng tựa hồ đã thành công.

Bàn tay luồn vào hắc bào, dùng sức chà xát khuôn mặt, mãi đến khi khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, Tiêu Viêm mới đình chỉ, hít sâu vài hơi. Tốt cục mới mới điều chỉnh được tâm trạng. Ánh mắt hiện lên chút lãnh ý, đảo qua Nạp Lan Yên Nhiên cũng với bên cạnh lão nhân đã làm cho Tiêu Viêm ấn thượng sâu đậm. trong lòng thấp giọng hỏi:" Sư phụ,Người có thể tra xét được thực lực của nàng không?"

Nghe vậy. Dược lão trầm mặc một chút, một lát sau trả lời:" Không được…"

Nghe được lời này. trong lòng Tiêu Viêm chợt trầm xuống, kinh ngạc thất thanh nói:" Không thê? Làm sao có thể? Lấy thực lực của Sư phụ lại không dò xét được thực lực của Nàng? Chẳng lẽ nàg là Đấu hoàng cường giả? "

" Vớ vẩn?" Nhìn thấy Tiêu Viêm thất thố, Dược lão dở khóc dở cười, nói tiếp:" Cũng không phải là ta không dò xét ra thực lực của Nàng, Ta cảm giác được ở trên người của Nàng có một tầng năng lượng ngăn cách linh hồn năng lượng của Ta dò xét."

" Theo kinh nghiệm của ta, Nàng chắc là mang trên người một loại đạo cụ chống dò xét, cho nên ngươi cũng không cần phải lo lắng, ít hôm nữa cùng nàng giao thủ, thực lực chân chánh tự nhiên là có thể thấy được." Dược lão an ủi cười nói.

" Phù …" Nghe vậy, Tiêu Viêm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi đem cảm xúc trong lòng nén lại, nhìn qua Hải Ba Đông bên cạnh thấp giọng nói:" Không có việc gì "

" Ngươi làm sao thế?" Hải Ba Đông có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thiếu niên khoác hắc bào, trong thời gian quen biết này, lão vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Viêm thất thố như vậy, Ngay cả khí tức cũng không thể kiềm chế được.

" Không có gì." Hàm hồ lắc lắc đầu, Tiêu Viêm tháng ngẩng đầu, phát hiện trong đại sảnh, bởi vì chính mình không kiềm chế được hơi thở, nên làm cho những đạo ánh mắt kinh ngạc phóng lại phía hắn.

Trong các ánh mắt, Tiêu Viêm cảm nhận được một đạo ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng có chứa một chút kinh ngạc. Cùng lúc ánh mắt của Hắc bào thiếu niên cũng nhìn đối diện với ánh mắt của nguyệt bào nữ nhân.

Gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, từ đó có thể mơ hồ thấy hình giáng cô gái, chậm rãi thở ra một hơi, nắm tay Tiêu Viêm khẽ vuốt lên ngực, áp chế lửa giạn trong lòng, hướng Hải Ba Đông bên cạnh nhẹ giọng nói:" Đi thôi."

Nhìn thấy Tiêu viêm có hành động quái lạ,Hải Ba Đông ngẩn người, một lát sau, ánh mắt quét qua nguyệt bào nữ tử đang đứng giữa đại môn,khẽ nhíu mày trong lòng mơ hồ hiểu được điểm gì đó.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Hải Ba Đông nha chóng bước theo Tiêu Viêm, hướng phía ngoài đại môn đi ra.

Nhìn hai người đều mặc hắc bào có chút thần bí, Nạp Lan Yên Nhiên có chút hứng thú khẽ chớp đôi lông my thon dài, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Viêm một hồi, không biết vì sao, vị hắc bào nhân này luôn cấp cho nàng một cảm giác khó hiểu, đương nhiên loại cảm giác này không có khả năng là tình cảm nam nữ mà chính là loại cảm giác đối địch.

Bàn tay trắng nõn khẽ vân vê cái trán, Nạp Lan Yên nhiên đem chút ý nghĩ quái lạ hoang đường này xóa khỏi đầu, nghiêng đầu nhìn Linh Lâm nhẹ giọng cười nói:" Chắc hai vị này là tối hôm qua muội đã đắc tội sao?"

Linh Lâm xấu hổ gật gật đầu, khóe mắt thoáng chút khiếp đảm nhìn thân hình Hắc bào thiếu niên, Nàng biết, xem thân phận của hắn, cường giả như hắn thì người thường không có gì đặc biệt, nếu thật sự chọc gịân người ta, bị trực tiếp giết, tựa hồ cũng không có vấn đề gì xảy ra.

Nhìn Linh Lâm gật đầu, Nạp Lan yên Nhiên quay đầu về phía Cát Diệp thấp giọng hỏi:" Cát thúc, thực lực hai người này, Người có nhìn thấu không?"

" Tiểu thư, người cũng quá xem trọng lão già này rồi?" Nghe vậy, Cát Diệp cười khổ lắc đầu, ánh mắt giống như một con ưng đang chằm chằm nhìn vào thân ảnh hai người đang đi, thở dài nói:" hai người này, Ta cũng không nhìn ra thực lực của ai cả, xem ra thực lực của bọn họ đã vượt xa ta."

Nghe được lời này của Cát Diệp, khuôn mặt của Nạp Lan Yên Nhiên thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc, ba năm thời gian, Cát Diệp từ thất tinh Đại đấu sư thuận lợi đột phá tới Nhị tinh Đấu linh, tuy trong đó có đan dược của Cổ Hà phụ trợ. Bât quá lão hiện tại cũng đã ở trong hàng ngũ cường giả, có thể được lão đánh giá như vậy thì ít nhất cũng là ngũ tinh hoặc thất tinh Đấu linh đi!"

"
Sư phụ nói quả nhiên không sai, cường giả che dấu ở Gia mã đế quốc, số lượng quả thật không ít a."

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, mặc dù muốn kết bạn với bậc cường giả này, bất quá nhìn trang phục hai người Tiêu Viêm, Nạp Lan yên Nhiên sáng suốt bỏ ngay ý niệm này trong đầu, Hai người này ăn mặc như vậy, rõ ràng là không muốn tiết lộ thân phận, một khi đã như vậy, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không chủ đông làm mất mặt. Mặc kệ như thế nào, thân phận bọn hắn còn chưa có thể làm cho nàng xuống nước.

" Yên Nhiên sư muội, ha ha. Thật sự có lỗi, hai ngày nay gia tộc quá nhiều việc, thiếu chút nữa chậm trễ khách quý." Ở phía ngoài đại môn bông nhien vang lên một đạo tiếng cười. Ngay sau đó là một vị thanh niên có chút anh tuấn, tươi cười đầy mặt tiến vào, vô cùng thân thiết đối với Nạp Lan Yên Nhiên cười nói.

Nhìn anh tuấn thanh nên bước vào cửa, cước bộ Tiêu Viêm hơi dừng lại một chút, trong lòng dâng lên một chút cảm giác cổ quái, bởi vì hắn phát hiện, thanh niên này rõ ràng chính là ba năm trước cùng đi với Nạp Lan Yên Nhiên đến Tiêu gia, và đã làm cho nữ nhân của Tiêu gia ái mộ không thôi.

" A, không khí hôm nay thật là tốt a, ba người lại gặp nhau." Tiêu Viêm lắc lắc đầu, trong lòng cười lạnh nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"
Mặc Lê sư huynh khách khí."Khuôn mặt hiện lên chút ý cười miễn cưỡng, Nạp Lan Yên Nhiên hướng về phía thanh niên đang tươi cười đầy mặt, vẫn không vì thanh niên mà có chút nhu hòa.

Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên miễn cưỡng tươi cười, Thanh niên được xưng là Mặc Lê thoáng hiện lên chút thất vọng, vài năm ở chung nữ tử này được hắn xem là nữ thần trong lòng, tựa hồ vẫn như cũ không có chút tư tâm với hắn, thật sự là làm cho trong lòng hắn chó chút nản.

Trong mắt thất vọng nhanh chóng ẩn dấu đi, Mặc Lê cười nói:" Nạp Lan sư muội, đi cùng ta đến Mặc gia chứ, dù sao cũng tiện đường."

Nghe vậy, Nạp Lan yên Nhiên thoáng có chút chần chờ, sau đó chợt mỉm cười gật đầu.

Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, trong lòng Mặc lê có chút mừng thầm, mặc kệ như thế nào, vài năm ở chung vẫn có chút thành quả, nếu hiện tại đổi lại người khác, chỉ sợ là Nạp Lan Yên Nhiên lập tức cự tuyệt, cho nên hắn tin tưởng bằng vào dung mạo gia thế cùng với thiên phú tu luyện, chỉ cần có thể kiên trì tiếp thì vị Vân lam tông Tông chủ tương lai này sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.

" Chỉ cần nàng sau này trở thành nữ nhân của Ta, thì Gia mã đế quốc còn ai dám vượt lên ta?" Trong lòng nổi lên dã tâm to lớn, ánh mắt của Mặc lê đột nhiên nhìn thấy thân ảnh hai người Tiêu viêm đang chậm rãi đi tới, hồi tưởng lại vị thúc thúc trong gia tộc hồi báo, Hắn vội vàng tiến lên vài bước, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

Nhìn thấy hành động của Mặc Lê, Nạp Lan yên nhiên có chút hứng thú đưa mắt nhìn qua, nàng đối với hai vị hắc bào nhân này đồng dạng có chút hứng thú.

" Ha ha, Nhị vị tiên sinh, tại hạ là Mặc gia Mặc Lê, nghe nói hôm qua xá muội không cẩn thận đắc tội với hai vị tiên sinh, Gia phụ liền bắt tại hạ đến tạ lỗi với nhị vị." Khuôn mặt Mặc Lê tươi cười, nhìn qua có chút chân thành nói:" Nếu như nhị vị không ngại, hôm nay Mặc gia có việc mừng, không biết có được sự nể mặt của nhị vị, đến tham dự một lát?"

Không thể không nói, Lời nói của Mặc Lê vẫn rất cẩn thận, dễ dàng đạt được hảo cảm, Bất quá đối với sự ác cảm của Tiêu Viêm đối với hắn mà nói, không hề nghi ngờ là không có nửa điểm tác dụng.

Dừng chân lại, con ngươi Tiêu viêm có chút khôi hài nhìn Mặc Lê, trong lòng nghĩ, nếu như hắn biết mình đang cung kính xưng hô tiên sinh chính là vị mà ba năm trước hắn có thể 1 tay giải quyết thiếu gia phế vật, thì không biết khuôn mặt sẽ biến thành như thế nào.

Trong lòng cười lạnh, Tiêu Viêm hơi nghẩng đầu, nhàn nhạt nói:" Không cần mời, ta nghĩ không bao lâu chắc Mặc thiếu gia hẳn sẽ gặp lại chúng ta tại Mặc gia."

Nói xong, Tiêu Viêm đi xuyên qua Mặc Lê, sau đó hai người đi ra phía đại môn, cuối cùng từ từ biến mất ở trong biển người.

Đứng ở đại môn, Nạp Lan Yên Nhiên hơi nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "
Thanh âm này ….Vì sao làm cho ta cảm giác có chút quen thuộc???"