Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Tiêu Viêm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đạm mạc quét qua đám người Liễu Xương, giọng nói bình thản vang vọng bên tai mỗi người: "Viêm Minh có quy định của riêng nó, chứ không phải là một tổ chức lỏng lẻo! Nếu vì việc này mà có người muốn rời khỏi Viêm Minh thì cứ tự nhiên. Nhưng đã gây tội mà còn muốn ngang nhiên rời đi thì ngươi quá không coi Viêm Minh ra gì rồi."
"Mấy năm nay, hai người các ngươi ngang ngược càn rỡ, làm loạn Đan đường của ta, làm nhân tâm trong nội bộ Viêm Minh bất ổn, đây chính là tội lớn. Nếu chỉ nói vài câu là xong thì chẳng lẽ sau này người có tội trong Viêm Minh cứ ngang nhiên rời đi như vậy sao? Nếu vậy Viêm Minh đâu cần thiết phải tồn tại nữa?"
Sắc mặt Tiêu Viêm lạnh như băng, sát ý trong lòng càng nồng đậm hơn rất nhiều. Hai tên già này hoàn toàn là sâu mọt, nếu hôm nay cứ tùy ý để chúng rời đi như vậy, những quy định của Viêm Minh đều sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đã như vậy thì sau này sao có thể phục chúng?
Nghe được tiếng quát lạnh lùng của Tiêu Viêm, đám Luyện Dược sư của Đan đường đang có mặt trên quảng trường đều cúi thấp đầu xuống. Mấy năm nay, bọn họ dần nảy sinh sự kiêu ngạo vì vị trí đặc biệt của Đan đường trong Viêm Minh. Bây giờ nghe tiếng quát này của Tiêu Viêm, trong lòng tất cả đều đổ mồ hôi lạnh.
Da mặt Liễu Xương và Ô Trấn hơi run lên, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của những thành viên Viêm Minh đứng xung quanh, trong lòng cả hai cũng có phần hoảng loạn. Sự tình phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ. Vốn cả hai còn cho rằng, với thân phận Luyện Dược sư Thất phẩm cao cấp của mình, dù đi đến nơi nào cũng sẽ được tôn làm thượng khách mà tiếp đãi. Không ngờ rằng tên Tiêu Viêm này lại không khách khí như thế.
"Vậy rốt cuộc là ngươi muốn gì?" Liễu Xương cắn răng, gằn giọng hỏi.
"Không phải ta muốn thế nào, mà là quy định thế nào, ta liền làm như vậy!" Tiêu Viêm vẫn thản nhiên đáp.
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Xương và Ô Trấn đại biến. Dựa theo quy định của Viêm Minh, những tội mà hai bọn họ phạm phải chắc phải chết vài ba lần mới triệt tiêu nổi.
"Bắt lấy chúng!"
Khuôn mặt Thải Lân lạnh như băng, lạnh giọng quát.
"Rõ!"
Nghe được tiếng quát của Thải Lân, những cường giả của Viêm Minh đang âm thầm đợi lệnh kia chợt vọt mạnh về phía đám người Liễu Xương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Khốn kiếp, nghĩ bọn ông sợ tên nhãi vắt mũi chưa sạch như mày chắc?"
Thấy thế, trong lòng Liễu Xương và Ô Trấn đều hoảng loạn. Gầm mạnh lên một tiếng, đấu khí bùng phát ra từ cơ thể, cường ngạnh đánh văng vài tên cường giả Viêm Minh vừa lao tới bên cạnh ra. Thân hình chợt động, hóa thành hai đạo lưu quang chạy trốn về phía xa.
"Còn muốn chạy?"
Tiêu Viêm khẽ liếc mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Bàn tay đưa về phía hai người rồi chợt nắm chặt, mảnh không gian phía đó liền đọng lại trong nháy mắt, mà thân hình của hai lão già kia cũng bị giam ở bên trong. Tiêu Viêm tiện tay phẩy một cái như đuổi ruồi, thân thể hai người liền hung hăng tạp mạnh xuống mặt đất.
"Phốc!"
Lực lượng mạnh mẽ trực tiếp làm cho hai người Liễu Xương phun ra một búng máu, sắc mặt thì trắng bệch. Còn không đợi hai người tức giận mắng ra tiếng, một cây trường thương lóe lên hàn quang đã chĩa thẳng vào đầu.
"Minh chủ đại nhân, bỏ qua cho hai chúng ta! Nhất định sau này chúng ta sẽ tận lực cống hiến cho Viêm Minh!" Đấu khí trong cơ thể bị một chưởng của Tiêu Viêm đánh cho xơ xác. Giờ phút này, rốt cuộc hai người Liễu Xương mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng hô lớn.
"Viêm Minh thiết quy, sẽ không bởi thay đổi vì bất cứ ai!" Tiêu Viêm đạm mạc liếc mắt nhìn hai người này một cái. Tay áo vung lên, một đám cường giả như lang như hổ của Viêm Minh lập tức ùa đến, trực tiếp lôi hai người vào sâu trong Đan đường. Về phần những kẻ phạm tội lúc trước định đi theo hai người họ cũng đã bị bắt sạch rồi kéo vào Đan đường. Trong lúc nhất thời, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trong quảng trường.
Tiếng kêu dần nhỏ đi, nhưng bầu không khí yên tĩnh vẫn bao trùm cả mảnh sân rộng. Áo bào của tất cả Luyện Dược sư Đan đường đều đã bị mồ hôi thấm ướt, không một ai có đủ can đảm để lên tiếng cả.
"Cổ Hà!"
Nghe được tiếng gọi của Tiêu Viêm, trong lòng Cổ Hà cũng khẽ run, vội cung kính đáp.
"Ngươi thân là Đường chủ của Đan đường. Đan đường xảy ra chuyện như vậy, ngươi cũng không thể trốn được trách nhiệm. Từ hôm nay trở đi, giáng chức từ Đường chủ xuống Phó Đường chủ. Tăng Pháp Mã đại sư từ Trưởng Lão lên Đường chủ mới!" Nghe được thanh âm nhàn nhạt của Tiêu Viêm, Cổ Hà và Pháp Mã đều cung kính đáp. Tiêu Viêm bây giờ đã không giống năm đó. Bây giờ hắn đã có đủ thực lực để xử trí bất cứ kẻ nào.
"Có phạt thì ắt có thưởng. Mấy năm nay, quả thực Đan đường phát triển cũng rất nhanh. Đây là một cuốn pháp quyết tu luyện linh hồn thời viễn cổ, có thể giúp Luyện Dược sự đột phát đến Bát phẩm. Tất cả Luyện Dược sư đạt đến Thất phẩm của Đan đường, sau khi có một lượng cống hiến nhất định thì đều có quyền tham khảo. Về phần những người cấp bậc thấp hơn, sau khi có đủ cống hiến với Viêm Minh thì cũng sẽ được xem một phần. Thứ này có thể giúp cấp bậc Luyện dược của các vị tăng nhanh hơn, mong các vị khổ tu chăm chỉ!"
Dứt lời, Tiêu Viêm khẽ búng tay ra, một chiếc quyển trục liền bay về phía Cổ Hà và Pháp Mã trong ánh mắt kinh ngạc của hai người.
"Đây là… Pháp quyết tu luyện linh hồn thời viễn cổ?"
Nơi này có không ít Luyện Dược sư, hơn nữa còn có một bộ phận không phải Luyện Dược sư của Viêm Minh. Nhưng khi nghe được những điều Tiêu Viêm nói, trên khuôn mặt tất cả đều hiện lên vẻ khó tin. Bọn họ là người hiểu rõ nhất lực lượng linh hồn quan trọng đến thế nào với Luyện Dược sư, nhưng lại chưa từng nghe nói linh hồn cũng có thể tu luyện. Dù vậy, bọn họ cũng biết, lấy thân phận của Tiêu Viêm, hắn sẽ không nói những điều vô căn cứ trước mặt nhiều người như vậy. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả đều trở nên nóng rực.
"Không ngờ gia nhập Đan đường lại có chuyện tốt như vậy, xem ra phải tìm cơ hội gia nhập rồi."
Tất cả đám Luyện Dược sư ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người Cổ Hà, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ. Tuy quy định của Viêm Minh rất nghiêm ngặt, nhưng nếu vào đó có thể đề cao năng lược thì nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao. Vả lại, đám người Liễu Xương lúc trước hoàn toàn là gieo gió gặt bão. Với tội danh của bọn chúng, đổi lại một tông phái hay thế lực khác thì sớm đã bị lăng trì xử tử từ lâu rồi, đâu còn thời gian cho chúng diễu võ giương oai nữa.
Pháp Mã và Cổ Hà nắm chặt lấy quyển trục, bọn họ đã từng nghe nói linh hồn cũng có thể tu luyện, nhưng loại pháp quyết này sớm đã thất truyền, không ngờ được rằng Tiêu Viêm lại có được nó. Thêm một điều nữa, hắn dĩ nhiên còn dùng làm phần thưởng cho hai người.
Trong lòng hai người rất vui mừng, nhưng họ lại không hề biết đây cũng chỉ là một phần của pháp quyết mà thôi. Nhưng với bọn họ bây giờ mà nói, nó đã có lợi ích khá lớn rồi. Ngày sau, đợi đến lúc họ thật sự làm ra nhiều cống hiến cho Viêm Minh, tất nhiên Tiêu Viêm sẽ giao nốt phần còn lại ra.
Nhìn không khí được hâm nóng trong chốc lát trên quảng trường, Thải Lân cũng thầm thở phào một hơi. Nàng có chút bận tâm về việc nghiêm trị đám Liễu Xương như vậy sẽ dẫn đến việc những người khác vì sợ hãi mà rời khỏi Viêm Minh. Nhưng không ngờ rằng Tiêu Viêm còn có một chiêu này, vừa đánh vừa xoa, đem những tên ngày thường đặt hai mắt lên đầu này trị đến mức phải cung cung kính kính. Thậm chí cả nhân vật cỡ như Cổ Hà cũng phải cảm kích từ tận đáy lòng.
"Người này… Mấy năm nay đã trưởng thành hơn trước kia rất nhiều rồi." Thải Lân quay đầu lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt của Tiêu Viêm, thấp giọng tự nhủ trong lòng.
Trong lòng Thải Lân rất hiểu, trải qua chuyện giết gà dọa khỉ này, chắc chắn về sau Đan đường sẽ có những bước chuyển biến tốt đẹp hơn. Chỉ khi Đan đường không còn là một khối ung nhọt như trước kia thì Viêm Minh mới có thể tiếp tục phát triển, sau đó chân chính xưng bá cả đại lục Tây Bắc!
Sau khi xử lý xong việc của Đan đường, Tiêu Viêm cũng nghỉ ngơi hai ngày ở ải Huyền Hoàng. Luyện chế đan dược Bát phẩm, tóm lại vẫn sẽ có chút mệt mỏi.
"Nhất Thủy đan này thực sự thích hợp với Tiêu Tiêu sao?" Trong căn phòng thoang thoảng hương thơm, nhìn viên đan dược mà Tiêu Viêm luyện chế mấy ngày trước, Thải Lân có chút bận tâm nói. Nếu đã là đan dược Bát phẩm, chắc chắn dược lực của nó sẽ không yếu. Mà tuy thể chất của Tiêu Tiêu đã khá mạnh, nhưng nàng vẫn có phần không yên tâm.
"Yên tâm đi, tuy Nhất Thủy đan là đan dược Bát phẩm nhưng dược lực của nó lại rất ôn hòa, vô cùng thích hợp với Tiêu Tiêu bây giờ. Dược lực của nó vẫn sẽ tồn tại trong cơ thể Tiêu Tiêu, sau này khi con bé lớn lên, dược lực sẽ dần dần cải tạo cả thân thể, làm cho nó trở nên hoàn mỹ!" Tiêu Viêm mỉm cười, mặc dù không thể nói ăn Nhất Thủy đan sẽ trở nên hoàn mỹ, nhưng Tiêu Tiêu đã có một trụ cột rất tốt từ trước rồi. Mà những điều hắn làm chỉ là củng cố cho nó vững vàng hơn mà thôi.
Nghe Tiêu Viêm cam đoan như vậy, Thải Lân chỉ đành gật đầu nhìn Tiêu Viêm nhét viên đan dược vào miệng Tiêu Tiêu. Đan dược vừa vào miệng thì đã hóa thành một đạo quang mang nhu hòa trượt vào thân thể cô bé, sau đó chậm rãi dừng ở phía bụng, hào quang từ từ phát tán ra. Mà lúc này Tiêu Tiêu cũng ngáp một cái, trên mặt xuất hiện vẻ mệt mỏi, hai mắt chậm rãi đóng lại.
"Đây là biểu hiện của dược lực đã phát tán sơ bộ, đợi lúc nó tỉnh lại là xong." Tiêu Viêm cười nói.
Nghe vậy, Thải Lân cũng khẽ gật đầu, cúi người xuống vuốt ve cơ thể Tiêu Tiêu. Trên khuôn mặt lãnh diễm hiện lên nụ cười tràn đầy mẫu ái. Thấy vậy, Tiêu Viêm một bên hơi thất thần, nhẹ giọng nói: "Đại ca nói chúng ta hãy tổ chức một hôn lễ đơn giản của Tiêu gia, coi như chính thức cưới nàng về. Nàng thấy thế nào?"
Nghe được lời này của Tiêu Viêm, thân thể Thải Lân khẽ run lên.
Thấy thân thể nàng cứng ngắc lại, Tiêu Viêm từ từ bước đến, lại nhìn thấy khuôn mặt vốn lãnh diễm kia vào giờ phút này lại trở nên đỏ bừng như say rượu, càng ngắm càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người hơn.
Nhìn người ngọc gần ngay trước mắt, trong lòng Tiêu Viêm cũng nóng lên, vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại như không xưa kia. Hắn mỉm cười, chợt cúi đầu hôn xuống trong ánh mắt có hơi động tình của Thải Lân. Nhất thời, trong căn phòng ấm áp chợt dạt dào xuân ý.