Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Trên đài cao, khuôn mặt như cây khô của Hoàng Tuyền Tôn Giả hiện lên một chút ý cười âm lạnh. Mặc dù tiểu tử trước mặt có hơi chút cổ quái nhưng hắn cũng có tin tưởng đối với Vương Trần. Thực lực thật sự của hắn sau khi ngâm qua Thiên Sơn huyết đàm cũng đã bước một chân vào cấp bậc Đấu Tông. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian thì việc tiến nhập Đấu Tông cũng không xa. Hơn nữa, mặc dù là ở trước kia, Vương Trần dùng hết thủ đoạn cũng có thể đánh một trận với cường giả Đấu Tông, huống chi là bây giờ.
- Lôi Tôn Giả, chiếm dụng một chút thời gian của đại hội, được chứ?
Hoàng Tuyền Tôn Giả quay đầu lại, nhìn về phía Lôi Tôn Giả nhàn nhạt cười nói.
Nghe vậy, Lôi Tôn Giả cười cười, cũng không từ chối. Mặc dù Tiêu Viêm nhìn qua có chút cổ quái nhưng ở trong lòng Lôi Tôn Giả, sức nặng của hắn rõ ràng còn xa mới bì kịp Hoàng Tuyền Tôn Giả. Một chút thời gian trước mắt này đương nhiên là sẽ để cho.
- Hy vọng không cần kéo dài quá lâu.
Hoàng Tuyền Tôn Giả mỉm cười, ánh mắt chuyển về phía Vương Trần ở trong sân, thản nhiên nói:
- Việc này vốn do ngươi dựng lên, vậy thì từ ngươi đến giải quyết đi. Nếu không hoàn thành, ngươi hẳn là biết hậu quả thế nào.
Nghe Hoàng Tuyền Tôn Giả nói những lời này, bàn tay nắm chủy thủ tối đen của Vương Trần cũng thoáng run rẩy, hơi cúi người về phía Hoàng Tuyền Tôn Giả, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười dữ tợn:
- Lão sư cứ việc yên tâm là được. Kẻ này vũ nhục Hoàng Tuyền Các chúng ta, đệ tử nhất định bắt hắn vì thế mà trả giá thật lớn.
Hoàng Tuyền Tôn Giả chậm rãi dựa lưng vào ghế dựa, khẽ gật đầu.
Kiếm Tôn Giả và Phong Tôn Giả ở một bên thấy tình hình như vậy, chân mày hơi nhíu lại nhưng cũng không tiếp tục nói thêm cái gì. Nếu như cứ tiếp tục ngăn cản nữa mà nói, chỉ sợ lão gia hỏa Hoàng Tuyền kia hôm nay thật sự sẽ nổi giận.
Những người dự thi trong sân sau khi nghe được những lời của Lôi Tôn Giả liền tự động lui sang một bên. Tất cả ánh mắt đều nhìn Tiêu Viêm ở giữa sân một cách kỳ quái. Thật không ngờ người kia vậy mà thật sự dám đáp ứng sự khiêu chiến của Vương Trần, thật không biết là điên rồi hay vẫn có chút tin chắc.
Phượng Thanh Nhi khẽ cau mày nhìn thân hình của Tiêu Viêm, đôi bàn tay ngọc vén ngọn tóc trên trán, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc.
Đại hội tiến hành cũng vì thế mà dừng lại, nhưng bầu không khí trên đỉnh núi vẫn chưa vì vậy mà trở nên hỗn loạn. Từng tiếng hô kiệt lực đến khản giọng ngược lại lại làm cho bầu không khí càng trở nên sôi trào. Rất nhiều người đều muốn biết, đến tột cùng là Tiêu Viêm có thể chống đỡ được dưới tay của Vương Trần hay không. Đương nhiên, trong đó cũng không loại trừ tâm lý muốn nhìn một cảnh khó có thể tưởng tượng ra được.
Nhìn Tiêu Viêm chậm rãi đi vào trong sân đấu, Lâm Diễm nôn nóng xoa xoa bàn tay, trong lòng có hơi chút hối hận. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của Tiêu Viêm mạnh mẽ hơn xa so với hắn. Nhưng Vương Trần kia lại thật sự là Đấu Hoàng đỉnh phong, hơn nữa nghe nói người này còn có thực lực có thể địch lại cường giả Đấu Tông. Hơn nữa, điều khiến hắn lo lắng nhất là tên Vương Trần này xưa nay ra tay độc ác, giao chiến với người khác, đối phương không chết cũng tàn phế. Tiêu Viêm đối chiến với hắn, sợ là dữ nhiều lành ít!
- Con bà nó! Nếu tên này dám thương tổn Tiêu Viêm, lão tử liều một mạng cũng sẽ không để hắn sống khá giả!
Lâm Diễm hung hăng cắn răng, trong mắt hiện lên một tia sáng hung dữ. Hắn làm người xưa nay trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa có giao tình không nhạt với Tiêu Viêm. Nếu Tiêu Viêm xảy ra chuyện, hắn đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Giữa sân, vẻ mặt âm lãnh của Vương Trần nhìn Tiêu Viêm chậm rãi đi đến, cuối cùng đứng ở trước mặt cách đó không xa, chủy thủ trong tay linh hoạt xoay chuyển. Bất chợt, bàn tay nắm chặt lại, chủy thủ liền ngoan ngoãn dừng lại.
- Bây giờ nhận thua, dập đầu ba cái, ta có thể cho ngươi lăn khỏi Lôi Sơn…
Vương Trần liếc mắt nhìn Tiêu Viêm, lành lạnh cười nói.
Nhìn khuôn mặt âm trầm hung ác của Vương Trần,, Tiêu Viêm khẽ cười cười, bàn tay nắm chặt, đấu khí trong cơ thể nhất thời bùng phát ra, lập tức nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường xích bằng năng lượng màu xanh biếc. Bởi vì Huyền Trọng Xích quá mức nổi tiếng, chỉ sợ vừa xuất ra ở trong này thì sẽ bị nhận ra thân phận. Mà trường thước do năng lượng ngưng tụ thành, mơ mơ hồ hồ, nhìn qua lại có mấy phần giống bộ dạng của đại đao.
Thấy Tiêu Viêm trực tiếp không để ý đến lời của mình thì nét tươi cười âm trầm trên khuôn mặt của Vương Trần không khỏi càng thêm nồng đầm, sát ý trong mắt càng tăng lên.
- Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã đắc tội với Hoàng Tuyền Các!
Một đạo thanh âm âm trầm vừa chấm dứt, thân hình Vương Trần liền khẽ động, hóa thành một đạo hắc ảnh, chỉ trong chớp mắt đã quỷ dị hiện ra ở phía sau Tiêu Viêm, chủy thủ trong tay nhanh như chớp đâm thẳng vào hai nơi yếu hại cổ và chỗ trái tim từ phía sau của Tiêu Viêm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tốc độ của Vương Trần mặc dù nhanh nhưng chủy thủ còn chưa kịp chạm đến thân thể của Tiêu Viêm thì thanh trường xích màu xanh biếc đã hiện ra ở phía sau, dễ dàng đỡ lấy công kích của chủy thủ.
Một kích không có kết quả, sắc mặt Vương Trần cũng không hề có chút biến hóa, đấu khí màu đen nhiễm chút âm lạnh như độc xà quấn quanh chủy thủ, chợt trực tiếp hóa thành hai cự mãng màu đen, nhanh như chớp vòng qua trường xích bằng năng lượng, mạnh mẽ bắn thẳng về phía đầu của Tiêu Viêm.
Ầm! Ầm!
Con cự mãng màu đen vừa mới lao ra, chạm tới quyền phong mang theo tiếng nổ trầm thấp liền bị dừng lại tại chỗ, ngay tại chỗ bị chấn vỡ không còn gì. Chấn vỡ cự mãng xong thì cây trường xích bằng năng lượng trong tay Tiêu Viêm cũng vang lên một tiếng, mang theo thanh âm nổ vang trầm thấp, mạnh mẽ đoạt lấy thế công. Kình phong mãnh liệt trực tiếp đem Vương Trần kia bức lui.
- Cũng chỉ như thế mà thôi!
Trọng xích hơi vác lên bờ vai, trên khuôn mặt Tiêu Viêm có chút tươi cười. Nhưng mà thanh âm bình thản kia lại làm cho ánh mắt của Vương Trần trở nên hung ác.
- Cũng chỉ là làm nóng người mà thôi. Đừng có mạnh miệng!
Đầu lưỡi màu đỏ tươi khẽ liếm, đấu khí màu đen giống như mực tàu từ trong cơ thể bùng phát ra, giống như một cây cột bằng mực to lớn phóng lên cao. Độ mạnh của cỗ đấu khí này trực tiếp vượt qua cường giả Đấu Hoàng bình thường.
Lúc này, bằng vào khí thế như vậy, Vương Trần có thể được tính là một gã cường giả chuẩn Đấu Tông. Tuy nói vẫn còn có chênh lệch rất lớn với cường giả Đấu Tông chân chính, nhưng nói thế nào vẫn mạnh hơn rất nhiều so với một ít cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong.
Cảm thụ được khí thế mạnh mẽ của Vương Trần, bên ngoài sân đấu liền truyền ra từng đạo kinh hô bên trong những âm thanh này đều có một phần hâm mộ. Vương Trần bây giờ gần như đã bước một chân vào cấp bậc Đấu Tông, đạo ranh giới giữa Đấu Hoàng đến Đấu Tông đã bị hắn vượt qua một nửa, một nửa còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thội.
Trong sân, ba người Phượng Thanh Nhi, Mộ Thanh Loan, Đường Ưng trên khuôn mặt ngược lại lại không có chút cảm xúc kinh ngạc nào. Bọn họ cũng đều ngâm qua Thiên Sơn huyết đàm, cũng đạt được ích lợi không nhỏ. Vương Trần kia có thể bước một chân vào Đấu Tông cũng không ngoài dự đoán.
- Chuẩn Đấu Tông sao…?
Ánh mắt nhìn Vương Trần với đấu khí mạnh mẽ giống như gió xoay quanh người, Tiêu Viêm khẽ híp đôi mắt lại, lẩm bẩm nói. Ở sơn mạch Thiên Sơn hắn đã từng giao thủ với kẻ này. Khi đó, Vương Trần rõ ràng chỉ là Đấu Hoàng đỉnh phong, hiện giờ lại có đột phá, hẳn là sự trợ giúp của Thiên Sơn huyết đàm.
- Bây giờ, ngươi đã mất đi cơ hội hối hận cuối cùng…
Khuôn mặt Vương Trần bây giờ vô cùng dữ tợn, nhìn qua trông rất đáng sợ.
Tiêu Viêm nhíu mày, kẻ này đúng thật là có chút khó chơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, không chừng phải dây dưa khá lâu. Hơn nữa trong lúc đó, nói không chừng sẽ bị nhìn ra cái gi. Bởi vậy, hay là đánh nhanh thắng nhanh đi!
Ngay khi Tiêu Viêm vừa mới quyết định chủ ý thì nụ cười trên khuôn mặt của Vương Trần cũng theo khí thế lên đến đỉnh phong kia mà càng đậm hơn. Thân hình vừa động, tính ăn mòn mãnh liệt ẩn chứa bên trong đấu khí đang phát ra làm cho trên mặt đất xuất hiện một khe nứt rất sâu:
- Thực Cốt Viên Chủy Vũ!
Giờ phút này, tốc độ của Vương Trần nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước. Trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt Tiêu Viêm. Hai thanh chủy thủ trong tay hóa thành vô số tia sáng đen, ngay cả không gian cũng bị vẽ ra từng dấu vết đen nhánh. Góc độ mà chủy thủ kia vũ động cực kỳ quỷ dị, gần như tràn ngập toàn bộ phạm vi xung quanh Tiêu Viêm. Bên trong ánh sáng đen mang theo từng luồng hàn ý chấn lòng người.
Ánh mắt Tiêu Viêm ngưng lại. Đấu kỹ Vương Trần này đang thi triển hẳn là một loại cao cấp, hơn nữa sợ rằng cấp bậc còn không thấp. Hoàng Tuyền Các này có thể được đặt vào một trong bốn các, quả nhiên cũng không phải hư danh!
- Lục Hợp Du Thân Xích!
Trọng xích trong tay lúc này cũng tùy tâm mà động, nhanh chóng mang theo từng bóng xích hình thành xích võng dày đặc, bao bọc toàn bộ quanh thân thể của Tiêu Viêm.
Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!
Ánh sáng đen ùn ùn kéo đến đều bị chặn lại tại xích võng, thanh âm thanh thúy nhất thời vang lên kéo dài không dứt. Mỗi một lần thanh âm thanh thúy vang lên, một cỗ năng lượng dao động khổng lồ sẽ bùng phát ra, vẽ ra từng vết nứt như mạng nhện trên sân rộng bằng ngân mộc cứng rắn kia.
Nhìn màn giao thủ hoa cả mắt giữa sân đấu, xung quanh nhất thời vang lên từng tiếng xôn xao kinh hãi. Không ai lại nghĩ đến trong giờ phút Vương Trần đem đấu khí trong cơ thể kéo đến đỉnh phong mà Tiêu Viễm vẫn có thể chiến đấu như cũ mà không rơi vào thế hạ phong.
Đến lúc này, dù có là người ngu ngốc đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra, Tiêu Viêm chọn nghênh chiến cũng không phải cử chỉ lỗ mãng mà là thật sự có tư cách và thực lực địch lại đối phương.
Trên chỗ ngồi, tươi cười trên khuôn mặt của Hoàng Tuyền Tôn Giả càng ngày càng ít. Đến cuối cùng gần như hoàn toàn biến thành vẻ âm trầm, trong cảm ứng của hắn, khí thế của Tiêu Viêm đang không ngừng tăng lên. Trong thời gian ngắn ngủi đã gần bằng Vương Trần, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng!
Trên khuôn mặt của đám người Phong Tôn Giả, Lôi Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả cũng dần dần hiện lên một chút kinh ngạc, đều có chút suy nghĩ. Người này đúng thật là che giấu thực lực thật sự. Nếu là cái dạng như vậy thì hình như không ổn phải đổi ngược lại thành Vương Trần kia hay sao? Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Phong Tôn Giả cùng Kiếm Tôn Giả không khỏi hiện lên một nét cười rất nhỏ.
Trong khi hai người bọn họ đang vui sướng khi có người gặp họa thì giữa sân đấu nảy sinh biến cố. Chỉ thấy xích ảnh ngay từ đâu đang bao quanh thân thể Tiêu Viêm bỗng đột nhiên tiêu tán. Mà một cỗ khí tức mạnh mẽ hơn xa so với Vương Trần nhất thời giống như ngọn núi đột ngột mọc trên bình nguyên, dữ dội tuôn ra bao trùm cả không trung.
Đấu khí khổng lồ dễ dàng phá tan nhận võng (lưới bằng dao sắc) do chủy thủ của Vương Trần dựng lên. Xích ảnh chớp động, một ngọn lửa quỷ dị nhanh như chớp ngưng tụ trên đỉnh thước.