Đấu Phá Thương Khung

Chương 897: Sự Tồn Tại Thần Bí!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2697 chữ

Nguồn: TruyenYY

Nghe được lời nói của Tiêu Viêm!, Thiên Hỏa Tôn Giả liền ngẩn người ra, chợt khẽ mỉm cười, rồi nói: "Nói ta nghe một chút!"

Ánh mắt Tiêu Viêm chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Hỏa Tôn Giả, nhẹ giọng nói: "Tại hạ hi vọng rằng, nếu như là lão tiên sinh thật sự có thể khôi phục thực lực ngày xưa, có thể bảo hộ tiểu tử một năm."

"Bảo hộ một năm?" Nghe hắn nói vậy, Thiên Hỏa Tôn Giả đầu tiên là ngẩn người, trên mặt chợt hiện lên thâm ý nụ cười, rồi nói: "Tiểu tử, ngươi không muốn ăn thiệt, lại muốn cho ta vì ngươi làm hộ vệ một năm? Có bản lĩnh! Ngươi phải biết rằng, Đấu Tôn cường giả, cũng không phải là rau cải mà người bình thường có thể mời được."

Tiêu Viêm cười cười, nói: "Một năm thời gian, đối với lão tiên sinh là cường giả đến bực này mà nói, bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, hơn nữa ta cũng biết được, chỉ cần lo tiên sinh có thể đem linh hồn hồi phục thành công, như vậy cho dù là sống lại một lần nữa cũng không phải là chuyện khó khăn gì, ta nghĩ, mời lão tiên sinh một năm thời gian được không?"

"Miệng lưỡi tiểu tử ngươi ngon ngọt lắm. Bảo kê cho ngươi một năm thời gian cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đem linh hồn của ta chữa trị, lấy cường độ linh hồn hôm nay của ta, có thể chống đỡ không được mấy năm thời gian." Thiên Hỏa Tôn Giả trầm ngâm chốc lát, chậm rãi gật đầu, chợt ngưng trọng nói.

"Lão tiên sinh xin cứ yên tâm, đối với chuyện chữa trị linh hồn này, ta cũng không phải là lần đầu tiên làm, coi như là có chút ít kinh nghiệm. Tuy nói linh hồn của lão tiên sinh bị thương tổn quá nặng, nhưng là không hẳn không có cách chữa khỏi." Tiêu Viêm mỉm cười nói, hắn từ Dược Lão kế thừa không ít phương thuốc, trong đó cũng không thiếu phương thuốc luyện đan để chữa trị linh hồn, nhưng trong đó dược liệu cần phải có đều là vật hiếm rất khó tìm được, tìm kiếm những dược liệu này, cũng tốn một khoảng thời gian không ngắn a.

"Mong rằng lão phu không có nhìn lầm người." Thiên Hỏa Tôn Giả nhìn thật sâu Tiêu Viêm một cái, sau đó cũng không có do dự, ném đi đóa hoa Vẫn Lạc Tâm Viêm đang trôi lơ lửng ở trong tay, chính là hướng về phía Tiêu Viêm bay qua.

Cẩn thận bắt lấy đóa hoa Vẫn Lạc Tâm Viêm. Lúc chạm vào, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được tiểu gia hỏa này bây giờ rất yếu ớt, lập tức đè nén trong lòng sự vui sướng, nhanh chóng từ trong giới chỉ lấy ra "Tụ Hỏa Hồ (bình thu lửa)", sau đó nhẹ nhàng đem nó bỏ vào.

Vẫn Lạc Tâm Viêm rơi vào trong "Tụ Hỏa Hồ (bình thu lửa)", mờ mờ hơi nóng lượn lờ bay lên, Tiêu Viêm có thể cảm giác được rõ ràng, một cỗ dao động vô hình, đang lặng lẽ khuếch tán ra. Hắn đối với Vẫn Lạc Tâm Viêm hiểu biết rất rõ, đương nhiên là biết cỗ dao động vô hình này chính là Thiên Phần Luyện Khí tháp vật cần có.

Giải quyết song phiền toái Nội viện, Tiêu Viêm cũng như trút được gánh nặng. Thở ra một hơi dài, động bàn tay một cái, liền đem "Tụ Hỏa Hồ" thu vào trong giới chỉ, sau đó hướng về phía Thiên Hỏa Tôn Giả khoát khoát tay "Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp", cười nói: "Cái đồ vật này, tiểu tử cũng là từ chối hoá ra là bất kính rồi." Nói xong, cũng là trực tiếp đem quyển trục thu vào trong giới chỉ.

Nhìn những hành động này của Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả không khỏi ngán ngẩm lắc đầu, cầm trong tay chiếc giới chỉ màu tuyết trắng, sau đó nhìn về đống hài cốt thở dài mà nói: "Phiền ngươi cũng đem đống xương này thu lại, dù sao cũng là hài cốt Đấu Tôn cường giả sẽ có một ít tác dụng đặc thù gì đó."

Đối với điểm yêu cầu này của Thiên Hỏa Tôn Giả, Tiêu Viêm tự nhiên là sẽ không từ chối, tay khẽ tạo một cỗ hấp lực, liền đem toàn bộ đống hài cốt thu vào trong giới chỉ.

Làm xong việc nhỏ này, Tiêu Viêm đang phủi tay, ánh mắt chuyển hướng nhìn màn quang tráo ở ngoài, đỏ ngầu trong dung nham dường như cũng không có nửa bóng dáng Hỏa Diễm Tích Dịch. Nhưng là ăn một lần chơi khăm, nên Tiêu Viêm cũng là biết thân hình những tên kia ở trong dung nham nhưng là cực kỳ khó khăn phát hiện, không khéo vừa ra ngoài liền phát hiện dấu vết, mà bây giờ Tiêu Viêm cũng không chắc đối phó được nhiều như vậy Tích Dịch Nhân, Hơn nữa, nghe Thiên Hỏa Tôn Giả nói nơi đây còn có cường giả Tích Dịch Nhân ngang bằng với Đấu Tôn. Nếu lúc này Tiêu Viêm mà gặp cái loại cấp bậc Tích Dịch Nhân này, sợ là ngay cả bỏ mạng chạy trốn cũng là gian nan rồi.

"Bọn Hỏa Diễm Tích Dịch Nhân đối với sự lưu động của dung nham cực kỳ nhạy cảm, dung nham động tĩnh hơi lớn ở đâu một chút sẽ bị bọn nó phát hiện ngay, cộng thêm số lượng của chúng rất nhiều, càng giết càng nhiều, thậm chí náo động lâu, còn có thể đem cường giả chân chính trong tộc nó hấp dẫn mà đến. Đến lúc đó rất là phiền toái đó!" Thiên Hỏa Tôn Giả ở bên cạnh nhắc nhở. Hôm nay hắn cần dựa vào Tiêu Viêm nhà ta giúp hắn chữa trị linh hồn, tự nhiên là sẽ không để bọn Tích Dịch Nhân kia xé xác Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cau mày nói: "Ở phía trên dung nham này chính là Già Nam Học Viện, nếu như có một ngày nào đó bọn Tích Dịch Nhân xông lên, sợ rằng hậu quả không thể tưởng tượng được."

"Không cần lo lắng, những sinh vật này chỉ có thể sinh tồn được trong dung nham, một khi rời đi dung nham sẽ như "cá rời nước, người thiếu oxi" tự động chết đi." Thiên Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Không biết bọn nó (TDN) là như thế nào chui ra nhỉ, tự nhiên quả nhiên là "Vô kỳ bất hữu"(DG: Nôm na là: Không có điều lạ nào là không có), nơi này còn không phải ở dưới đáy dung nham, nếu là ở phía dưới không biết sẽ còn thứ gì nữa?"

Tiêu Viên tiếng vừa mới nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn tình cờ liếc thấy ở một bên Thiên Hỏa Tôn Giả, trên khuôn mặt hiện lên vẻ khó có thể che dấu được cảm giác sợ hãi.

Thiên Hỏa Tôn Giả nhìn lên trời, khẽ nhếch miệng lên, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi. Trong phút chốc, Tiêu Viêm đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên Thiên Linh huyệt. Mẹ Kiếp!

Nơi này đến tột cùng là cái địa phương đáng sợ gì? Lại làm cho một gã từng là Đấu Tôn cường giả lộ ra vẻ mặt như vậy?

Không khí trong khoảng không gian này tràn ngập cổ quái mà quỷ dị lượn lờ.

"Được rồi!" Một lát sau mới ở Thiên Hỏa Tôn Giả hô lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Tiểu tử, nhìn vào sự giúp đỡ của ngươi đối với ta, nên ta khuyên ngươi không nên tò mò đi xuống dưới a! Mặc dù ta đây cũng không biết ở phía dưới đến tột cùng là cái gì, nhưng ta có thể mơ hồ cảm ứng được nơi đó tồn tại một loại gì đó cực kỳ đáng sợ!" Thiên Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, khoát tay áo chậm rãi nói.

Nhìn thấy vẻ mặt Thiên Hỏa Tôn Giả ngưng trọng như vậy, Tiêu Viêm nuốt nước miếng ọc một cái, vội vàng gật đầu. Có thể làm cho một gã Đấu Tôn cường giả e ngại như thế. Vậy thế giới ở bên dưới dung nham kia chẳng lẽ có sự tồn tại Đấu Thánh cấp bậc đáng sợ sao?

"Ta có thể hơi cảm ứng nhưng chỉ là thoáng thoáng mơ hồ mà thôi. Nếu như là bình thường cũng tuyệt đối khó có thể phát hiện ra, thậm chí ta nghĩ rằng bọn thần bí Hỏa Diễm Tích Dịch tộc đàn này, có hay không tồn tại thủ hộ giả ở thế giới bên dưới dung nham này?" Thiên Hỏa Tôn Giả từ từ nói.

Tiêu Viêm lau đi mồ hôi lạnh, ở trong lòng hắn, cái thế giới vô biên vô tận dung nham này càng ngày càng thần bí, không chỉ có thể sinh ra hai loại Vẫn Lạc Tâm Viêm, hơn nữa còn sản sinh ra loại này kỳ dị chủng tộc: "Hỏa Diễm Tích Dịch nhân". Thậm chí ở dưới đáy còn có một loại thần bí tồn tại mà ngay cả Đấu Tôn cường giả cũng sợ hãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Xem ra bây giờ cũng phải sớm phắn đi thôi a!" Trong miệng lầm bầm nói, Tiêu Viêm quyết định chủ ý phải nhanh chóng phắn khỏi cái nơi thế giới dung nham chết tiệt này! Thật sự là quá áp lực mà!

"Muốn rời đi, ngươi trước tiên hãy đem thực lực khôi phục đã. Hiện tại lấy đấu khí bên trong cơ thể ngươi khó có thể thuận lợi lao lên dung nham phía trên kia, nơi đây rất an toàn ngươi không cần lo lắng bị bọn nó phát hiện. Về phần "Vô Luân Ly Hỏa Pháp" ngươi có thể đợi đến khi an toàn hẵng tu luyện. Bên trong cơ thể ngươi có sẵn Dị Hỏa, nếu là sử dụng phương pháp khống hỏa này thì uy lực tất nhiên tăng mạnh." Ở một bên Thiên Hỏa Tôn Giả nói.

Tiêu Viêm gật đầu, trải qua một phen đại chiến đấu khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao không nhỏ, vì tránh để lần nữa bị bọn Hỏa Diễm Tích Dịch phát hiện hắn phải luôn luôn ở trạng thái tốt nhất.

Ý niệm này hiện lên trong đầu vì vậy Tiêu Viêm nhanh chóng khoang chân ngồi xuống, hai tay vừa kết ấn tu luyện mà trong lòng cũng vừa động, hai ngón tay thoáng động một cái, một quả hạt châu màu đỏ hiện ra ở chính giữa ngón tay, cái này hạt châu dĩ nhiên là Tiêu Viêm lấy từ trong cơ thể bọn Tích Dịch Nhân.

"Hỏa Châu?" Nhìn thấy hạt châu màu đỏ ở lòng bàn tay Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả rất là kinh ngạc, chợt gật đầu nói: "Không nghĩ ra nha! Ngươi có thể phát hiện được bên trong cơ thể TDN có bảo bối như vậy. Cái loại này đích xác là có chứa một chút năng lượng nồng đậm thuộc tính hỏa, nhưng là quá mức cuồng bạo nếu trực tiếp sử dụng e là có nguy hiểm không nhỏ."

Tiêu Viêm cười nhạt! Loại năng lượng Hỏa thuộc tính này có thể so với Dị hỏa cuồng bạo hơn không? Hắn đã có hai loại dị hỏa, bằng phương thức mạnh mẽ đem bọn nó luyện hóa sau đó cắn nuốt.

Ngón tay Tiêu Viêm búng hạt châu màu đỏ vào trong miệng, nháy mắt hạt châu tựa như một đoàn ngọn lửa mạnh mẽ từ cổ họng Tiêu Viêm tiến vào bên trong cơ thể của hắn, mà khoảnh khắc này mà da hắn chuyển sang màu lửa đỏ.

Nhìn thấy Tiêu Viêm không thèm nghe lời khuyên ngăn đã đem hạt châu nuốt vào, Thiên Hỏa Tôn Giả cau mày nhưng chợt nhớ ra điều gì đó lập tức cười cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cũng quên mất tiểu tử này có Dị hỏa thì sợ đếch gì chứ."

Ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Viêm, đợi một lúc sau cho đến màu da Tiêu Viêm từ từ khôi phục bình thường, hắn mới khẽ gật đầu, hai tay chắp đít, ngẩng đầu nhìn lên phía trên đỏ ngầu dung nham, khẽ thở dài một tiếng lầm bầm nói: "Không nghĩ tới! Lão phu lại có thể có ngày nhìn thấy được ánh sáng mặt trời a! Thật sự ông trời không có quên ta mà."

Tiêu Viêm sử dụng chỉ là một hạt hỏa châu cũng không tính là cao cấp lắm, vì vậy chỉ mất chừng 20 phút liền đem Hỏa Châu hoàn toàn luyện hóa hoàn toàn, sau đó trên khuôn mặt hắn hiện lên sự vui mừng vì cảm giác được trong cơ thể tràn đầy đấu khí.

"Quả nhiên là thuốc bổ cực kỳ tốt a, nhờ vào những hạt Hỏa Châu này trong giới chỉ, ta có mới có thể thuận lợi tiến giai đến lục tinh Đấu Hoàng. Nhưng mà kế tiếp phải nhanh chóng rời khỏi nơi này cái đã." Cảm nhận được trong cơ thể từ từ tràn đầy đấu khí, Tiêu Viêm cũng là thở phào nhẹ nhõm.

"Chờ ta đem toàn lực sử dụng Không Gian lực lượng che dấu dấu dao động dung nham cho ngươi, sau đó ngươi nhanh chóng nắm chắc thời gian nha, lấy trạng thái bây giờ của ta cũng không thể duy trì được lâu lắm đâu." Nhìn thấy Tiêu Viêm đứng dậy, Thiên Hỏa Tôn Giả quay đầu đi, cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm may mắn, hoàn hảo không có vì lợi ích mà hôn đầu làm ra chuyện gì lỗ mãng. Lão Thiên Hỏa Tôn Giả này tuy nói trạng thái bây giờ cực kém, nhưng rõ ràng cũng không phải là theo lời hắn nói: không có chút lực phản kháng nào.

Thấy thế, thủ ấn Thiên Hỏa tôn giả khẽ động, giới chỉ màu trắng trong tay chính là tự động đeo lên Tiêu Viêm ngón tay, mà thân hình mơ hồ của hắn cũng là nhanh chóng ẩn vào, một cỗ dao động nhàn nhạt từ giới chỉ khuếch tán ra, lập tức trước mặt Tiêu Viêm màn hào quang, cũng là từ từ hé ra.

Màn hào quang mới vừa xuất ra, Tiêu Viêm chân đạp một phát, thân hình như là hóa thành một đạo bóng xanh, sau đó nhanh như tia chớp bắn đi. Mà cùng lúc đó, Không Gian lực lượng nhàn nhạt từ trong giới chỉ màu trắng khuếch tán ra, đem dao động chung quanh dung nham, toàn bộ chặn lại.

Một thoáng sau, màn hào quang hé ra một tí, Tiêu Viêm cùng với Thiên Hỏa Tôn Giả đều không có phát hiện ra xa, ở dưới đáy thế giới dung nham màu đỏ, một cột sáng khổng lồ cao chừng mấy trượng, chậm rãi mở ra, khẽ hợp lại liền giống như một đôi con ngươi nhân loại.

Thân hình lặng yên không một tiếng động, trong lòng Tiêu Viêm đột nhiên mạnh mẽ thôi động. Bàn tay giấu ở trong tay áo khẽ thoáng một cái, một quả Cổ Ngọc không trọn vẹn xuất hiện ở trong bàn tay còn lại, thẳng đến bây giờ Cổ Ngọc này đã thật lâu không phản ứng chút nào thì giờ phút này đang tản ra nhiệt độ nhàn nhạt.

Tiêu Viêm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Cổ Ngọc, trong lòng cũng là dấy lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn) bởi vì tấm Cổ Ngọc này là tấm ngọc tổ truyền của Tiêu gia. Đà Xá Cổ Đế Ngọc!