Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
"Đây là phương pháp Phong Độc muội học được ở trong quyển Độc Kinh trước đây chúng ta ngẫu nhiên tìm được nơi sơn động. Hơn nữa trên thân thể huynh còn có dị hỏa tương trợ, vì vậy trong vòng hai năm Ma Độc ban sẽ không phát tác, bùng nổ." Nhìn cử động của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.
"Nói cách khác, trong vòng hai năm, huynh phải tìm được cường giả Đấu Tôn đến hỗ trợ giải độc. Nếu không đến lúc đó phong ấn sẽ tự động tiêu tán, Ma Độc ban sẽ hoàn toàn bộc phát." Nói đến đây, vẻ mặt Tiểu Y Tiên chợt có chút nghiêm trọng.
"Được!" Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chưa kể nếu hắn có thể tìm được loại Dị Hỏa thứ ba, cũng có thể đem Ma Độc ban này luyện hóa. Dù sao độ khó để có được loại Dị Hỏa thứ ba kia, so với tìm được cường giả Đấu Tôn giúp đỡ cũng không kém hơn bao nhiêu.
"Ai, theo muội được biết, trong Đế quốc này, không hề có cường giả Đấu Tôn tồn tại, thậm chí toàn bộ địa vực Tây Bắc cũng rất khó thấy." Tiểu Y Tiên nhíu đôi mày cong vút, thở dài.
Loại cấp bậc như cường giả Đấu Tôn, đã có thể xem như đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp của Đấu Khí Đại Lục này. Phóng mắt khắp đại lục, cường giả như vậy, chỉ sợ ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay. Mà để có những cường giả như thế, thì không thế lực nào không phải là loại hùng mạnh nhất lưu của đại lục, thậm chí là siêu thế lực. Cùng với mấy "gã khổng lồ" này so sánh thì bất kể là Độc Tông hay Viêm Minh, đều chẳng thấm vào đâu! Dù sao Đế quốc Gia Mã và Đế quốc Xuất Vân đều chỉ là một góc vô cùng nhỏ bé của đại lục Đấu Khí. Thậm chí là ở ngay tại khu vực Tây Bắc, hai Đế quốc này chỉ sợ cũng không có quyền lên tiếng.
"Từ từ rồi cái gì đến sẽ đến, dù sao không phải còn hai năm đó ư." Tiêu Viêm thầm than, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không một chút để ý mà tiếp tục cười nói vui vẻ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nói đến đây trong lòng Tiêu Viêm đột nhiên hiện lên một cái tên quen thuộc. Vị tiền bối này hắn đã từng được nghe sư phụ Dược Lão và đại trưởng lão Tô Thiên của nội viện Già Nam nhắc tới, là một cường giả
Phong Tôn Giả!
Tôn Giả, trên Đấu Khí đại lục, chỉ có cường giả cấp bậc Đấu Tôn, mới có tư cách xưng hô như thế. Vì người có khả năng cùng với Dược Lão năm đó sinh tử chi giao, hiển nhiên phải là một cường giả Đấu Tôn chân chính!
Đấu Tôn địa vị cực cao, người bình thường dù tìm được, muốn họ ra tay giúp đỡ hay giải độc, là chuyện không có khả năng. Bởi vậy, chuyện này nhất thiết song phương phải có chút giao tình. Vì với những cường giả này, nếu không có thực lực hoặc là có năng lực về phương diện nào đó, thì đối phương làm sao lại nguyện ý cùng ngươi kết giao tình chứ?
Trừ một ít quan hệ đặc thù ra, phần lớn giao tình, đều được tạo thành dựa trên thực lực của hai bên. Điều này dù đầy thực dụng, nhưng sự thật thì vẫn cứ là sự thật.
Bởi vậy, nếu thật sự muốn dựa vào lời nói để nhân vật như vậy động tâm, thì có lẽ phải từ người vốn xưng sinh tử chi giao cùng Dược Lão này mà nhờ cậy. Mà theo những lời đại trưởng lão Tô Thiên đã nói, thì Phong Tôn Giả hình như có giao tình rất sâu đậm với Dược Lão. Mặc dù Dược Lão mất tích rất nhiều năm rồi thì lão nhân đó vẫn như cũ, không chết không thôi, bôn ba khắp đại lục mà tìm kiếm cho được tung tích của bạn mình. Từ đó có thể thấy, giữa hai người này có giao tình sâu đậm như thế nào, tuyệt đối vượt xa những gì mọi người tưởng tượng.
Vậy nếu có thể tìm được vị Phong Tôn Giả thần bí này, thì bằng vào quan hệ giữa hắn và Dược Lão, có lẽ đối phương sẽ ra tay giúp đỡ... Chỉ là....
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm nhất thời cau mày! Đại lục Đấu Khí rộng lớn như thế, hắn đi đâu để tìm được người ấy đây? Chẳng lẽ phải tung tin, nói hắn là đệ tử của Dược Lão? Đến lúc đó chỉ sợ Phong Tôn Giả chưa kịp tìm đến, thì bản thân Hồn Điện vốn đầy rẫy mâu thuẫn với Dược Lão đã tới trước rồi. Hậu quả đó không cần nghĩ cũng biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thông suốt chút nào, Tiêu Viêm đành chán nản lắc đầu. Mà Tiểu Y Tiên nãy giờ chăm chú đứng nhìn hắn, hắn cũng không biết phải làm sao, chỉ cười cười, rồi chợt nói: "Thải Lân đi đâu rồi?"
"Ở bên ngoài." Tiểu Y Tiên mỉm cười, nhẹ nhàng bước đi, thân thể uyển chuyển mềm mại tiến ra ngoài Thạch Lâm: "Đi thôi, nếu Ma Độc ban đã phong ấn, tiếp tục ở lại chỗ này đối với huynh cũng không tốt."
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng khẽ gật đầu, nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập độc khí. Tuy nói độc khí bình thường vừa vào cơ thể hắn sẽ bị Lưu Ly Liên Tâm Hỏa thiêu đốt thành hư vô, nhưng mà ở lâu tại nơi đây, xác thật đối với hắn không hề có lợi."
Hai người Tiêu Viêm vừa mới đi ra Thạch Lâm, thì Mỹ Đỗ Toa và Từ Nghiên đang canh giữ ở cửa liền phát hiện, vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Viêm đã tốt hơn, cả hai cô gái đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chế trụ được nó rồi sao?" Vừa bước nhanh đến đón, con ngươi hẹp dài của Mỹ Đỗ Toa vừa lướt qua người Tiêu Viêm, thanh âm đầy vẻ quan thiết.
Tiêu Viêm gật đầu cười rạng rỡ: "Ít nhiều đều nhờ vào phương pháp Phong độc của Tiểu Y Tiên, nếu không, muốn thu thập cái thứ này, cũng cực kỳ khó khăn." Lời hắn nói cũng không phải là giả, chỉ một tia độc nhỏ xíu, cũng đã làm cho Tiêu Viêm phải tiêu hao đến hai phần ba Đấu khí trong cơ thể mới có thể luyện hóa hoàn toàn. Nếu là toàn bộ Ma Độc ban bộc phát, thì sợ rằng đến nửa thành Đấu khí thì Tiêu Viêm cũng không có để mà phản kháng.
Hơn nữa hắn nói câu này, không nghi ngờ gì là muốn làm cho quan hệ giữa Tiểu Y Tiên và Mỹ Đỗ Toa bớt căng thẳng đi một chút. Hai cô gái này, thật giống như chó với mèo vậy, vừa thấy mặt nhau đều không nhịn được mà châm chọc gấu ó nhặng xị đến tóe lửa rồi.
"Sau khi phong ấn, có thể kéo dài thời gian bộc phát của Ma Độc ban trong bao lâu?" đối với lời nói của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa tỏ vẻ giả lơ, ngược lại đôi lông mày đen nhánh hơi nhíu lại, hỏi đến vấn đề trọng yếu nhất.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này, làm gì cũng chỉ thích trực tiếp và thẳng thừng, nhất châm là kiến huyết!
"Phong ấn có thể duy trì trong vòng hai năm." Tiểu Y Tiên ở bên cạnh, chần chừ hồi lâu, rồi khẽ nói.
"Hai năm?" Đôi lông mày kẻ đen của Mỹ Đỗ Toa nhíu lại, thở dài nói: "Nói vậy, trong vòng hai năm, phải tìm cho được cường giả Đấu Tôn giúp Tiêu Viêm giải độc, nếu không Ma Độc ban sẽ lại bùng nổ lần nữa?"
"Phải."
"Vậy sau hai năm, ngươi có thể tiếp tục bố trí lại phong ấn được không?" Mỹ Đỗ Toa trầm giọng gặng hỏi.
"Chuyện này... thì không được rồi, phương pháp phong độc kia chỉ có thể thi triển một lần, đến lần thứ hai, hiệu quả sẽ không còn bao nhiêu." Tiểu Y Tiên có vẻ khó chịu, chợt cười khổ nói.
Cặp lông mày đen nhỏ của Mỹ Đỗ Toa nhíu hẳn lại. Thấy bộ dạng cô nàng này dường như lại muốn trách móc gây gổ, Tiêu Viêm bên cạnh vội vàng chen vào giữa hai người, bất đắc dĩ cắt ngang: "Hiện tại có căng thẳng cũng đã vô dụng rồi. Tốt nhất là bình tâm tĩnh trí mà ngồi thương lượng với nhau xem, làm thế nào mới có thể tìm được Đấu Tôn cường giả đi! Tiểu Y Tiên trước hết nhờ cô sắp xếp cho chúng ta một chỗ nghỉ được không? Thải Lân và Tử Nghiên đại chiến nãy giờ rồi, cũng cần an ổn tĩnh dưỡng."
Đối với yêu cầu này, Tiểu Y Tiên đương nhiên là không cự tuyệt, thấp giọng nói với Tiêu Viêm vài câu, sau đó xoay người rời đi. Bộ dáng như muốn tự mình chuẩn bị chỗ nghỉ cho bọn hắn vậy.
Nhìn bóng lưng của Tiểu Y Tiên đã đi xa, Tiêu Viêm lúc này mới quay qua Mỹ Đỗ Toa nhăn nhó cười: "Nàng ấy cũng đã giúp chúng ta quá nhiều, cô đừng có tiếp tục gây phiền toái với nàng ấy nữa được không."
Đối với lời nói đầy sự cầu cạnh của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa cũng từ chối cho ý kiến, đôi mắt long lanh nhìn thẳng: "Hiện tại ngươi muốn làm thế nào? Không phải là định ngồi chờ chết chứ?"
"Cần suy nghĩ một chút đã...Nghỉ ngơi một ngày đi, mai sẽ bắt đầu tra hỏi những tin tức về Hồn Điện trong miệng lão già kia." Tiêu Viêm giang tay đầy bất lực. Chợt ngón tay hắn khẽ sờ vào nạp giới, trong con mắt đen sâu thẳm, xẹt ngang một tia hàn quang lạnh lẽo. Lần này hắn lặn lội cấp bách đi Đế quốc Xuất Vân, mục đích chính chỉ vì muốn bắt một người của Hồn Điện, để từ đó có thể truy ra một chút tin tức liên quan đến Hồn Điện cũng như Dược Lão.
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa chỉ chần chừ một chút, rồi đành thở dài gật gật đầu.
***
Trong căn phòng rộng rãi, phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt, ngọn đèn không hề chói mắt êm dịu chiếu sáng, xua đi bóng tối chập chùng.
Trên giường, hai mắt Tiêu Viêm nhắm chặt, bàn tay kết thành ấn xếp bằng tu luyện. Hắn chậm rãi hít vào năng lượng của thiên địa trong không gian xung quanh. Tu luyện cũng như đi ngược dòng nước vậy, không tiến tất lùi, là một quá trình lâu dài bền bỉ. Muốn trở thành một cường giả để mọi người ngưỡng mộ tôn trọng, tự nhiên cũng phải trả giá bằng rất nhiều mồ hôi và công sức, cố gắng nỗ lực phi thường.
Hai làn khói trắng nhàn nhạt, giống như hai con rắn, theo hô hấp của Tiêu Viêm lượn lờ ở giữa mũi, cuối cùng sau một lần hít thở, nhẹ nhàng tiến vào trong cơ thể hắn. Trải qua sự luyện hóa mạnh mẽ, Đấu khí hùng hồn trong cơ thể, lại dồi dào thêm một chút.
Tiêu Viêm tu luyện chừng một giờ, thì lớp sương mù bằng năng lượng nhàn nhạt quay xung quanh chóp mũi của hắn cũng dần dần tiêu tán, mà đôi mắt vốn đang nhắm nghiền, cũng từ từ mở ra.
Lồng ngực hắn khẽ ép vào, một ngụm trọc khí bị đẩy ra. Sau cử động này, thân thể Tiêu Viêm mới dần thả lỏng, hắn thoáng trầm ngâm, bàn tay lại vén áo lên, ánh mắt đầy phức tạp nhíu chặt nhìn cái Ma Độc ban quỷ quái.
"Cường giả Đấu Tôn sao!"
Miệng hắn khẽ thì thào, một lát sau Tiêu Viêm chợt cười khổ một tiếng, cái hy vọng này, vẫn còn đỡ hơn việc cực kỳ khó khăn là đi tìm cho được loại Dị hỏa thứ ba để luyện hóa. Nhưng nếu có thể dựa vào năng lực của bản thân mà phá giải hoàn toàn Ma Độc ban, hấp thu lấy chỗ năng lượng kia, thì rõ ràng lợi ích của Tiêu Viêm thu được so với mời người hỗ trợ là tốt hơn rất nhiều.
"Dị Hỏa!"
Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, Tiêu Viêm thì thầm, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào ngọn lửa đèn đang lay động, ngón tay đột nhiên cong lại búng vào nạp giới, lập tức mấy tấm bản đồ rách nát tràn ngập hơi thở cổ xưa hiện ra trên bàn tay hắn.
Bản đồ này vẻ ngoài rất cũ kỹ, rõ ràng là đã tồn tại một thời gian rất lâu rồi. Ở góc trên tấm bản đồ rách nát, mơ hồ có một đồ hình, nhìn thô sơ giản lược, nhưng rõ ràng là một đóa hoa sen màu đen quỷ dị.
Đóa hoa sen đen kịt, ở mặt ngoài mỏng manh một tầng Hắc Viêm bao phủ, càng xem càng tỏa ra vẻ yêu dị vô cùng.
Ánh mắt của Tiêu Viêm gắt gao nhìn chăm chú vào đồ hình đóa hoa sen màu đen kia, tim đập thật mạnh. Hôm nay hắn đã không còn là gã thiếu niên vô tri của năm xưa nữa, bởi vậy hắn mới cực kỳ rõ ràng, đồ hình này là tượng trưng cho một vật cực kỳ khủng bố.
Tịnh Liên Yêu Hỏa, trên bảng bài danh thứ ba!