Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
- Không hổ là Đan Tháp, lại có cường giả kinh khủng như thế!
Tiêu Viêm khẽ thở dài một hơi rồi cười khổ. Trước đó, chủ nhân tiếng quát chưa từng hiện thân nhưng liền một câu đã chấn vỡ linh hồn hắn. Năng lực bậc này, ít nhất đã là Bát phẩm Luyện dược sư mới có thể làm được.
Dần dần trấn định tâm tình, Tiêu Viêm đảo mắt qua nhưng chợt ngẩn người. Bởi vì giờ phút này trong viện tràn đầy không khí tươi mát. Cỏ non xanh mượt vươn lên còn mặt đất vốn dĩ khô vàng thì giờ phút này lại bừng bừng sinh cơ.
- Đây là?
Tiêu Viêm chau mày. Hắn nhớ rõ lúc ban ngày nơi này còn chỉ có một bụi cỏ dại nho nhỏ mà thôi. Hiện tại sao lại trở thành bộ dạng này?
- Chẳng lẽ là vì nguyên nhân lúc trước?
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, Tiêu Viêm đột nhiên hồi tưởng về khi mới vừa rồi bị tinh không dẫn dắt, hắn trong lúc mơ hồ đã tiến nhập một loại trạng thái huyền diệu.
Nghĩ đến đây Tiêu Viêm khép hờ mắt lại nhưng một lát sau chợt mở ra, bên trong không thể che dấu được vẻ khiếp sợ lẫn vui mừng tột độ. Giờ đây, linh khí bao phủ tràn ngập linh hồn tựa hồ nồng đậm hơn trước kia không ít.
Tiêu Viêm hầu như không biết gì về Tiên cảnh, cũng không biết phải làm sao mới có thể tăng cường linh khí trong linh hồn, bởi thứ này chỉ có thể thu hoạch khi ngẫu nhiên tiến vào những trạng thái kỳ dị nhưng những loại trạng thái này thật sự "khả ngộ bất khả cầu". Ngoại trừ lần trước điên cuồng luyện đan nên mới xuất hiện thì cũng chỉ có hôm nay là lần thứ hai. Bất quá mặc kệ như thế nào, linh hồn cùng linh khí tăng trưởng đối với Tiêu Viêm cuối cùng đều là chuyện tốt.
- Dựa theo tốc độ này, nếu có thể tiếp tục tiến vào vài lần chắc sẽ bước vào Tiên cảnh. Như vậy ở Đan hội lần này mình sẽ tuyệt đối nắm chắc.
Cảm thụ được cảm giác thư sướng do linh hồn tràn ngập linh khí mang đến, Tiêu Viêm chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, trong lòng lại dấy lên ý nghĩ tham lam tựa "rắn nuốt voi".
Trong khi Tiêu Viêm đang vui sướng thì ở trung tâm không gian hư vô nội vực Đan Tháp lại vang lên giọng nói:
- Lúc trước có người rình Tinh vực, may mà chưa đánh thức Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Nếu không, lại một phen phiền toái a…!!
Trong không gian hư vô vang lên một giọng nói già nua chậm rãi:
- Phát hiện ra là người phương nào không?
- Không có, nhưng theo ta suy đoán linh hồn lực lượng của người này chỉ sợ đã bước chân vào linh hồn Tiên cảnh, Bát phẩm Luyện dược sư.
- Chẳng lẽ là người Hồn Điện? Bọn chúng đối với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng rất có hứng thú. Căn cứ vào một ít tin tình báo, ở Đan hội lần này Hồn Điện cũng sẽ phái vài người đến. Nếu để cho chúng lọt vào được tốp mười thì hẳn sẽ ra tay đối phó Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.
Một thanh âm đầy nghi hoặc lặng yên vang lên.
- Không biết, ta mặc dù đã chấn vỡ linh hồn đang thăm dò của người kia nhưng đây dù sao chỉ là một đạo phân hồn, không tạo nên tổn thương quá lớn đến thân thể.
- Tăng thêm giới nghiêm! Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa hấp thụ tinh thần ánh sáng càng ngày càng mạnh, chúng ta không có khả năng trực tiếp phong ấn nữa. Nó đối với chúng ta có oán niệm khá lớn. Một khi phá mở phong ấn ra, chỉ sợ toàn bộ Thánh Đan thành đều bị nó phá hỏng. Cho nên nếu có người có thể thu phục nó dĩ nhiên là điều tốt nhất. Nhưng người này tuyệt không thể là người của Hồn Điện. Trên đại lục đã có không ít linh hồn của Luyện dược sư rơi vào tay bọn chúng.
- Tên Hồn Điện kia đến tột cùng muốn làm gì nhỉ? Bắt nhiều linh hồn thể như vậy, ta cảm giác có chút bất an…
Sau lời nói của người này, phiến không gian hư vô dần rơi vào yên tĩnh.
- Nghe nói, ngay cả Dược Trần cũng đã rơi vào tay Hồn Điện…
Yên tĩnh một lúc lâu, một thanh âm già nua trầm thấp lúc nãy từ từ lại vang lên.
- Dược Trần sao? Một cái tên nổi bật a! Nhớ năm đó, hắn cũng có một danh ngạch trở thành một trong tam đại cự đầu của Đan Tháp nhưng chẳng qua hắn lại không thích… Bọn người Hồn Điện này cũng quá lắm! Đoạn thời gian trước, trận đại chiến ở Đan vực chắc các ngươi cũng có nghe nói qua. Nghe nói trong đó có một người là đệ tử của Dược Trần.
- Ha ha, đệ tử Dược Trần sao? Ta rất muốn gặp hắn. Có thể được một người kén chọn như Dược lão thu làm đệ tử, chắc phải có nhiều chỗ hơn người. Không biết hắn cùng hai vị tộc nhân Tào gia cùng Đan gia không biết thế nào nhỉ?
- Hai tiểu tử này đều là quái vật hiếm thấy xưa nay. Cứ dựa theo tình thế hiện tại, sau một trăm tuổi, các nàng rất có tư cách trở thành cự đầu tiếp theo của Đan Tháp.
- Ừ... quên đi! Không cần phải để ý đến những chuyện này! Đan hội sắp bắt đầu thì trước tiên cứ tiến hành cho tốt kỳ đại hội này đã. Về phần bọn người Hồn Điện, bọn chúng tuy mạnh nhưng cũng không phải một tay che trời. Nếu bọn chúng thật sự có âm mưu động trời gì, Cổ tộc và các thế lực viễn cổ khác cũng sẽ không tùy ý để bọn họ thực hiện như thế đâu. Hiện tại, chúng ta cần phải làm sao để Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa không rơi vào trong tay Hồn Điện là được. Thôi, tách ra! Trong khoảng thời gian này nên chú ý bảo vệ thật tốt.
Sau khi âm thanh này chấm dứt, cuộc nói chuyện giữa hai đại cự đầu Đan Thápcũng kết thúc, phiến không gian hư vô một lần nữa lại tĩnh lặng như được bao phủ bởi một tấm màn che huyền bí.
Hôm sau, khi Tiểu Y Tiên từ trong giấc ngủ say tỉnh lại và nhìn thấy cả tiểu viện ngập tràn xuân sắc liền lập tức ngẩn ra.
- Tỉnh rồi sao?
Tiêu Viêm đang tu luyện trên mỏm đá lớn bên cạnh cũng mở mắt ra nhìn Tiểu Y Tiên, cười nói.
Tiểu Y Tiên mỉm cười liền đứng dậy. Hắc bào trên thân thể nàng rơi xuống. Thấy thế nàng liền ngồi xuống nhặt hắc bào lên. Hai tay khẽ vuốt ve hắc bào, đôi mắt màu nâu tím thoáng qua vẻ ôn nhu.
- Tiêu Viêm tiên sinh, ngài đã tỉnh chưa?
Một đạo thanh âm già nua từ ngoài viện vang lên, thân ảnh Diệp Trọng hiện ra trong viện. Nhìn thấy hai người Tiêu Viêm, không khỏi cười.
Tiêu Viêm từ trên mỏm đã nhảy xuống, cười nói:
- Đã đến lúc đi sao?
Diệp Trọng gật đầu, nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngài đi Đan Tháp khảo thí lấy một huy chương cấp bậc. Tiểu Y Tiên bọn họ cứ ở đây được rồi, không cần thiết phải theo chúng ta.
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Viêm với vẻ do dự. Thấy hắn gật đầu, nàng mới nhẹ giọng nói:
- Vậy các ngươi đi cẩn thận!
Tiêu Viêm cười cười, cùng Diệp Trọng nhìn nhau, liền xoay người đi khỏi Diệp viện.
Rời khỏi Diệp viện, Tiêu Viêm theo chân Diệp Trọng di chuyển gần mười phút đồng hồ mới đến được một Thạch tháp cổ xưa trong Thánh Đan thành. Giờ phút này, ở ngoài Thạch tháp có vô số Luyện dược sư đang không ngừng lui tới, huyên náo ầm ỹ hóa thành những tiếng vang vọng như sấm.
- Nơi này là Phân tháp của Đan Tháp, tương tự như các Công hội Luyện dược sư ở các đế quốc.
Diệp Trọng dẫn Tiêu Viêm theo dòng người tiến vào tòa Thạch tháp mang dáng vẻ cổ xưa, thấp giọng giới thiệu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tiến vào Thạch tháp, Tiêu Viêm nhìn lướt qua chung quanh. Diện tích nó rất lớn, Công hội Luyện dược sư ở đế quốc Gia Mã không thể so được. Lúc này, bên trong tháp có không ít người mặc áo bào đại biểu cho Luyện dược sư tiến vào trong.
- Bên trong Tháp, phía Bắc là khu giao dịch. Rất nhiều Luyện dược sư đều có thể thực hiện giao dịch các dược liệu cần thiết hoặc là đan dược ở nơi đó.
Sau khi giới thiệu xong, Diệp Trọng chỉ hướng Bắc Thạch tháp, nói.
- Bất quá, nơi này bình thường sẽ không có đồ gì tốt. Đợi hai ngày nữa, Thánh Đan thành sẽ tổ chức một buổi đấu giá đặc thù. Buổi đấu giá này là những Luyện dược sư giao dịch với nhau, phải là Luyện dược sư được Đan Tháp chứng thực mới có tư cách tham dự. Có lẽ chúng ta nên đi một chuyến, nơi đó thường có không ít những thứ hiếm lạ gì đó.
Nghe vậy, Tiêu Viêm chau mày. Giao dịch đấu giá hội toàn là Luyện dược sư thì rất hiếm thấy. Hắn đã hơi hứng thú với kiểu đấu giá này. Hơn nữa, cho dù không gặp được những dược liệu hay đan dược mà hắn cần thì cũng phải đến để mở mang tri thức.
- Ha ha, đi theo ta! Phía Nam mới là nơi chứng thực cấp bậc.
Diệp Trọng cười cười, xoay người đi về phía Nam. Tiêu Viêm cũng từ từ đi theo.
Khi hai người Tiêu Viêm tới khu vực phòng khảo hạch thì đã thấy một đội ngũ thật dài. Thấy thế, Diệp Trọng khẽ chau mày nói với Tiêu Viêm:
- Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút để ta liên lạc với người bên trong. Nếu cứ chờ đợi như thế này chỉ sợ đến hết hôm nay cũng không hoàn thành được khảo hạch.
Tiêu Viêm gật đầu, nhìn Diệp Trọng dần đi xa. Hắn theo thói quen, lui về sau một chút. Chợt cảm giác được lưng mình đụng phải một thân thể mềm mại.
- A!
Tiếng kinh hô nhẹ nhàng vang lên sau lưng Tiêu Viêm. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy cô gái bị hắn làm cho ngã sóng xoài trên mặt đấy. Bàn tay hắn nhanh như chớp đỡ cô gái dậy.
- Không cần!
Thấy Tiêu Viêm định đở mình dậy, cô gái nhất thời vội vàng nói.
Thanh âm của nàng đã chậm một chút, bàn tay Tiêu Viêm nhanh như chớp nắm lấy cánh tay nàng. Nhưng còn chưa đợi hắn dùng lực đỡ nàng dậy, sắc mặt hắn đã trở nên kinh hãi. Bởi vì hắn phát hiện, linh hồn lực lượng trên mi tâm hắn đang có dấu hiệu tràn ra tiến vào cơ thể thiếu nữ này.
Hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, bàn tay Tiêu Viêm vội buông ra. Sau đó, có chút hồi hộp lùi hai bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn thiếu nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt ở phía trước. Trước ngực thiếu nữ này có một tấm huy chương vẽ một đồ văn hình tròn, giống như một viên đan dược.
- Người của Đan gia?