Đấu Phá Thương Khung

Chương 1163: Hạ dược

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2262 chữ

Nhận thấy Ma thú Thủ hộ đang ẩn náu dưới hồ sâu, Tiêu Viêm nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lặng lẽ rút lui về phía sau vài trăm trượng, tìm một chỗ thông với hồ nước rồi lấy ra từ trong nạp giới một gốc cây. Gốc cây này toàn thân màu Băng Lam, chỉ lớn khoảng nửa thước, trên ngọn cây còn có một trái màu lam bằng nắm tay, trái cây này vừa xuất hiện thì không khí xung quanh liền trở nên ẩm ướt, từ bên trong, năng lượng Thủy Hệ mênh mông như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra.

Gốc cây này có tên là Thủy Túy Vân Tiên Thụ, còn trái cây của nó được gọi là Thủy Vân Quả, năng lượng thuộc tính thủy ở bên trong phi thường nồng đậm, có lực hấp dẫn trí mạng đối với một số Ma thú Thủy hệ, hơn nữa bởi vì năng lượng dồi dào khiến cho quả này có một loại túy tương đặc thù, loại túy tương này có hiệu quả vô cùng lớn, cho dù là Thất giai Ma thú ăn phải cũng sẽ bị say từ từ, sau đó lâm vào trạng thái hôn mê. Thứ mà Tiêu Viêm cần chính là túy tương bên trong Thủy Vân Quả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ai, để lấy được Đan Linh Tương, đành phải hy sinh thứ này thôi…" Tiêu Viêm thật cẩn thận đem gốc Thủy Túy Vân Tiên Thụ chôn xuống đất, hơn nữa, để trông giống như thật hắn còn cố ý làm cho bùn đất xung quanh giống hệt nhau. Từ xa nhìn lại liền giống như gốc cây này từ trước tới nay vẫn sinh trưởng nơi đây vậy.

Chỗ chôn cách hàn đầm một quãng khá xa, vì Tiêu Viêm biết Thất giai Ma Thú linh trí không hề thấp, nếu ở lân cận đột nhiên mọc ra một gốc bảo bối bậc này tất sẽ khiến nó hoài nghi một chút, tuy khoảng cách hiện giờ hơi xa, nhưng Tiêu Viêm có lòng tin là tên kia sẽ bị thu hút. Lực hấp dẫn của Thủy Vân Quả đối với Ma thú Thủy hệ, năm đó Tiêu Viêm đã tận mắt trông thấy.

Sau khi đem Thủy Túy Vân Tiên Thụ chôn xuống, thân hình Tiêu Viêm chợt động, bay vút lên một thân cây to lớn. Thân thể nấp sau một cành cây xanh um, ánh mắt xuyên qua kẽ hở nhìn chăm chú vào hồ nước phía xa, khí tức của hắn lúc này cũng dần thu liễm lại.

Cùng với sự yên lặng của Tiêu Viêm, phiến sâm lâm này cũng lại trở về với sự yên tĩnh dị thường của nó. Hồ nước kia vẫn không có một chút động tĩnh, ngay cả một gợn sóng cũng không hề thấy nổi lên.

Đối với tình huống này, Tiêu Viêm cũng không quá nôn nóng, sau một lúc đợi chờ mà vẫn không thấy động tĩnh gì, đôi mắt của hắn cũng chậm rãi khép lại, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, hôm nay, ta quyết cùng ngươi dây dưa!

Tiêu Viêm nhắm mắt dưỡng thần, ba bốn tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua. Trong khoảng thời gian này, khu rừng vẫn yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí ngay cả một tiếng kêu của chim thú cũng chưa từng vang lên, bầu không khí yên lặng đến mức khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.

"Soạt."

Lại gần một tiếng đồng hồ trôi qua trong yên lặng, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng nước động rất nhỏ.

Trong một thoáng này, đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm đột nhiên mở ra, ánh mắt lập tức nhìn về phía hồ nước. Chỉ thấy mặt hồ bắt đầu xuất hiện từng đạo gợn sóng nhấp nhô. "Cuối cùng cũng không chịu nổi, phải chui đầu ra rồi sao?"

Tiêu Viêm thấy thế liền cười thầm, trong lòng xuất hiện một chút kích động. Với thực lực của hắn, muốn đối phó với đầu Huyền Thủy Hổ Giao này không khó, nhưng hiện tại nơi này không thích hợp cho một trận đại chiến, vạn nhất hấp dẫn tới một con Ma Thú nữa tới… Thì thật không ổn chút nào.

Gợn sóng xuất hiện trên mặt hồ ngày càng nhiều, Tiêu Viêm cũng dần cảm giác thấy một luồng khí cường hãn đang lộ diện. "Quả nhiên là Thất giai Huyền Thủy Hổ Giao." Phát hiện được cỗ khí tức này, Tiêu Viêm khẽ nhướng mày.

"Róc rách…"

Cỗ khí tức kia xuất hiện không lâu thì một bóng đen đột nhiên từ dưới hồ phóng lên, mang theo từng đợt bọt nước.

Bóng đen này thể tích cũng không thường, khoảng hai ba mét, toàn thân bao phủ lân phiến màu lam. Trên lân phiến có hoa văn giống như hoa văn trên mình hổ, có thể thấy được một luồng khí thế hung ác, cái đầu to lớn dữ tợn phát ra hàn quang lòe lòe, cộng thêm một cặp mắt thuồng luồng không ngừng đảo qua tứ phía.

Thấy Huyền Thủy Hổ Giao hiện thân, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, tuy rằng thân thể của nó khá nhỏ, nhưng nếu tiến vào trạng thái chiến đấu mà nói, ngay lập tức sẽ biến thành to lớn đến hơn trăm mét, khi đó chỉ cần một cú quất đuôi thôi cũng đủ đánh tan một ngọn núi.

Huyền Thủy Hổ Giao hiện thân ra nhưng không biết vì lí do gì vẫn chưa hóa thành hình người, hơn mười cái xúc tu không ngừng đong đưa, một lát sau, ánh mắt của nó chuyển hướng về phía rừng rậm, nơi đó chính là chỗ Tiêu Viêm mai phục Thủy Túy Vân Tiên Thụ!

Rõ ràng Huyền Thủy Hổ Giao rất cẩn thận, mặc dù ngửi thấy được mùi vị khó có thể kháng cự này, nhưng vẫn không tỏ vẻ vội vàng xao động mà chần chừ một lát, sau đó há to miệng, phun ra một đạo lam quang. Đạo lam quang này hóa thành một cái lồng năng lượng, đem đan linh tương và cả tảng đá lớn kia bao bọc lại.

Hoàn thành xong tầng phòng hộ này, nó mới quẫy đuôi, thân hình lướt qua hư không, nhanh chóng lao vụt vào trong rừng rậm.

Trông thấy nó cẩn trọng như vậy, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không hổ là Thất giai Ma thú, trí tuệ của nó so với Ma thú bình thường quả thật cao hơn không ít.

Huyền Thủy Hổ Giao xông vào trong rừng, hít lấy hít để làn u hương, sau khi di chuyển một lúc thì rốt cuộc đã tới được ngọn nguồn nơi mùi thơm phát ra.

Kỳ quái ở chỗ, khi đã tìm thấy Tiên Thụ Thủy Vân, khi đã nhìn thấy gốc Tiên thụ này thì trong mắt con thuồng luồng nhất thời lóe lên nét cuồng hỉ giống hệt như con người, nhưng ngoài dự kiến của Tiêu Viêm, nó không động thủ ngay lập tức mà quẫy đuôi một cái, tạo thành một màn nước hình vòng tròn, lấy nó làm trung tâm mà khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Chứng kiến thủ đoạn của Huyền Thủy Hổ Giao, trong lòng Tiêu Viêm cũng thầm cả kinh, tâm thần vừa động, linh hồn lực lặng lẽ tuôn ra, sau đó đem thân thể bao phủ kín mít.

Linh hồn lực vừa bao trùm hoàn toàn thân thể thì màn nước kia cũng lướt qua, nhưng cũng còn may là vẫn chưa gây ra động tĩnh gì.

Màn nước sau khi phát tán ra gần trăm mét liền từ từ dừng lại, sau đó biến thành hơi nước tiêu tán vào trong không khí.

Dò xét một phen, Huyền Thủy Hổ Giao rốt cuộc cũng đã yên tâm, kêu lớn một tiếng, lại phun ra một màn nước nữa, bao bọc hoàn toàn gốc Tiên thụ, sau đó hút thẳng vào trong miệng rồi quẫy đuôi, lắc lư bò về phía hồ nước.

Nấp trên nhành cây, Tiêu Viêm nhìn thấy gia hỏa này định quay về động khẩu, trong lòng liền cười hắc hắc, ngón tay chợt nhẹ nhàng lay động không chút dấu vết.

Ngón tay Tiêu Viêm vừa động thì Thủy Vân Quả đang bị màn nước kia bao bọc bỗng lung lay, sau đó lặng lẽ nứt ra, từng dòng dịch thể chậm rãi chảy ra bên ngoài, sau đó rơi xuống…

Thủy Vân Quả đột nhiên bị nứt dẫn tới sự chú ý của con thuồng luồng, ngay tức thì nó liền ngẩn ra, như hiểu được chuyện gì, quang mang màu lam ngọc sáng lấp lánh đột nhiên từ trong cơ thể nó bùng phát.

"Bành!"

Hào quang vừa mới hiện lên liền đột nhiên dừng lại, thân thể Huyền Thủy Hổ Giao ngã xuống mặt đất rền vang, một làn hương thơm nồng đậm mang theo men say ngập tràn từ trong cơ thể nó phát tán ra bên ngoài.

"Vù!"

Huyền Thủy Hổ Giao vừa gục xuống đất thì Tiêu Viêm cũng hiểu Thủy Vân Quả đã phát huy tác dụng, thân hình lay động, liền nhanh như chớp lao từ trên nhánh cây xuống, trong nháy mắt đã hiện ra phía trên tảng đá lớn nọ, mạnh mẽ xuất ra một quyền, trực tiếp đánh tan Thủy Mạc, sau đó hai ngón tay gập lại, một ngọn lửa với hình dáng mũi nhọn đâm thẳng vào tảng đá, sau đó từ cái lỗ thủng này mà mạnh mẽ đào xuống bên dưới.

Móc ra được một khối cự thạch, Tiêu Viêm lấy ra từ trong nạp giới một cái hộp bằng hàn ngọc, cẩn cẩn thận thận đem khối đá chứa đan linh tương để vào trong đó rồi lật tay một cái liền thu vào Nạp Giới. Không chần chừ chút nào, thân hình lại động, liền sà người bay vào trong rừng rậm, thoắt cái đã biến mất không thấy tung tích.

Tiêu Viêm biết hiệu lực của Thủy Vân Quả rất mạnh, nhưng thời gian kéo dài không lâu. Lấy thực lực của Huyền Thủy Hổ Giao thì chỉ sợ hai ba phút sau đã thanh tỉnh trở lại, nếu rời đi quá chậm thì tất sẽ bị Huyền Thủy Hổ Giao nổi điên truy đuổi.

Suy đoán của Tiêu Viêm không hề sai, ngay khi hắn vừa thoát ra khỏi hồ nước không lâu, một thanh âm rít gào phẫn nộ kinh thiên động địa liền vang lên. Từ khá xa, nhưng Tiêu Viêm vẫn có thể nghe thấy được thanh âm khiến núi rung đất chuyển kia, hiển nhiên là Huyền Thủy Hổ Giao đang trút cơn thịnh nộ.

Đối với chuyện này, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể thầm cười trộm một tiếng, sau đó liền tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.

Ở trên ngọn núi cao vút như cột chống trời, có một tòa đại điện rộng lớn do cự thạch dựng lên, bên ngoài đại điện, có hai đầu cự thú phủ phục làm thủ hộ, từ bên trong cơ thể của hai con cự thú này điên cuồng phát ra hai cỗ khí tức cực kỳ hung lệ, nhìn bộ dáng của hai con cự thú này thì chắc chắn phải mạnh hơn rất nhiều so với Huyền Thủy Hổ Giao.

"Cô trẻ à, cô ăn đủ chưa?"

Đột nhiên, từ bên trong đại điện truyền ra một tiếng hét mang theo vẻ vừa đau lòng vừa giận dữ, hai con Ma Thú trước cửa đại điện nghe vậy liền trừng mắt lên sau đó liền cụp đầu xuống, làm như không nghe thấy.

Sâu bên trong đại điện do cự thạch tạo thành, có một quảng trường hết sức rộng lớn. Lúc này bên trong chất đầy vô số dược liệu được bày ra rất chỉnh tề, nếu đám người Tiêu Viêm có thể tới chỗ này mà nói, tất nhiên sẽ phải trợn mắt há mồm ngay lập tức. Những thứ dược liệu này tùy tiện lấy ra một thứ cũng đủ khiến cho không ít Luyện Dược Sư phải thèm nhỏ dãi, nhưng ở trong này hình như lại bị xem như là củ cải trắng vậy.

Ở trong đống thiên tài địa bảo ấy, có một gã đại hán cởi trần với dáng người khôi ngô, gã đại hán này tùy ý đứng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tựa như một ngọn núi to lớn mà trầm ổn sừng sững tại nơi đó, không thể xem thường được.

Nhưng giờ phút này, vị đại hán mà vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường ấy đang khóc không ra nước mắt nhìn về phía chính giữa quảng trường, tại đó có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, mỗi tay đang cầm lấy một thứ dược liệu mà chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy trân quý đến dị thường, sau đó không hề khách khí mà bỏ vào miệng, lấp đầy cái bao tử nhỏ bé. Tiếng nhai nuốt vang lên thanh thúy, nhưng lại làm cho gã đại hán kia phải đau lòng đến đổ máu.

"Khóc cái gì mà khóc! Đợi ta ăn no, tìm được người, rồi sẽ mang ngươi an toàn rời khỏi nơi này, yên tâm đi, không phải chỉ là phá vỡ không gian thôi sao, đó chính là sở trường của ta."

Thân ảnh nhỏ bé kia vừa ăn vừa lầu bầu, tựa hồ rất bất mãn với vị đại hán này.