Đấu Phá Thương Khung

Chương 790: Hiện thân

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2412 chữ

Nghe được âm thanh trong trẻo kia, Tiêu Viêm và Hạ Sơn đều vội ngẩng đầu lên nhìn. Cả hai đều vô cùng kinh ngạc khi thấy trước mặt Tứ Dực Thiên Ma Hạt là một tiểu cô nương tóc tím đang lơ lửng trên bầu trời, thân hình vô cùng mau lẹ đang nhảy nhót mà tránh khỏi toàn bộ những công kích điên cuồng của nó. Mà cứ mỗi lần tránh một cú mổ là tiểu cô nương đó lại giáng trả một đòn thật mạnh lên thân mình to lớn của Tứ Dực Thiên Ma Hạt kia.

Bàn tay nhỏ nhắn xiu xíu tưởng chừng như vô lực kia, tại mỗi lần đánh xuống người Tứ Dực Thiên Ma Hạt, không ngờ lại vang lên những âm thanh thanh thúy như gõ vào kim thiết, khiến cho Tứ Dực Thiên Ma Hạt khổng lồ hung dữ là vậy phải run rẩy vẫy vùng tháo chạy. Nắm đấm của Tiểu cô nương tóc tím kia không ngờ lại ẩn hàm một loại lực lượng đáng sợ mà Tứ Dực Thiên Ma Hạt không thể chống đỡ nổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Không ngừng bị đánh lui khiến cho nó càng lúc càng điên cuồng tức giận, đồng tử mở to đỏ vằn đầy khát máu. Hai cái càng như hai cái kìm sắt cắt loạn lên về phía tiểu cô nương kia, phàm những nơi bị nó mổ trúng, dù là nham thạch cực kỳ cứng rắn cũng trực tiếp phá vỡ, văng tung tóe. Những đại thụ cao ngất trời kia, dưới một kẹp cũng đứt ngang thân ầm ầm đổ xuống, đủ thấy mức độ sắc bén cứng cỏi của cặp càng khủng bố này.

"Khách khách, đại gia hỏa, ngươi kẹp cái gì thế?"

Nhìn thấy Tứ Dực Thiên Ma Hạt nổi khùng, Tử Nghiên cười khúc khích. Thân thể nhỏ xinh tại không trung như quỉ mị xuyên qua xuyên lại, tránh thoát toàn bộ những công kích cuồng bạo kia. Như vậy một lúc, bỗng nhiên nàng ta dừng hẳn lại, hai cánh tay nõn nường như tuyết trắng, dưới vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn, không ngờ đã ôm chặt một cái càng to lớn của Tứ Dực Thiên Ma Hạt.

Hai tay nàng ta vừa tóm được cái càng của nó, liền sau đó tử quang cường liệt chói mắt sáng lòa lên, từ trong cơ thể Tử Nghiên, một lực lượng bài sơn đảo hải ào ạt tuôn ra. Khiến cho mọi người há hốc bất ngờ, thân hình khổng lồ vĩ đại của Tứ Dực Thiên Ma Hạt cứ như vậy đã bị nhấc bổng lên, còn bị cường bạo hung hăng quay mấy vòng trên không rồi hướng về sơn môn của Vạn Hạt môn ném ầm một cái!

Oanhh...ong..ong!

Con Tứ Dực Thiên Ma Hạt kinh khủng là vậy mà cứ như một quả pháo bông bắn thẳng vào sơn môn đang tràn ngập độc vụ xám xịt của Vạn Hạt môn, khiến vô số tiếng hét thê lương thảm thiết bất chợt vang lên rồi đột nhiên im bặt. Khói bụi mịt mù, cát bay đá chạy vùn vụt. Hiển nhiên, những tên đệ tử trốn sau Độc vụ của Vạn Hạt môn kia đều đã bị thân hình to lớn của Tứ Dực Thiên Ma Hạt rơi xuống đè chết tươi.

Trải qua một hồi nhộn nhạo náo loạn vừa rồi, độc vụ xám xịt dày đặc kia cũng trở nên nhợt nhạt đi rất nhiều, lộ ra từng đống đổ nát và thân hình Tứ Dực Thiên Ma Hạt đang vùng vẫy gượng dậy.

Mà đại quân Độc tông ở bên ngoài sau một hồi sững sốt bỗng nhiên đập tay lẫn nhau, nhất thời vang lên những trận hoan hô cười hét, huyên náo ngất trời, ánh mắt nhìn tiểu cô nương tóc tím đang phiêu phù trên không đã đầy vẻ kính nể. Bây giờ, hầu như không một ai dám coi thường cô gái nhỏ xíu vô cùng khả ái này nữa rồi. Tứ Dực Thiên Ma Hạt như vậy mà còn phải cam bái hạ phong dưới lực lượng dũng mãnh bạo liệt của nàng ta như thế, thì dù là nhân vật cỡ Đấu Hoàng chẳng phải cũng không dám sính cường mà đón đỡ một kích của Tử Nghiên sao!

"Hí!'

Trên mình đã xuất hiện vài vết thương khiến cho con Tứ Dực Thiên Ma Hạt càng thêm phẫn nộ rít gào. Hai mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Tử Nghiên trên trời cao đầy vẻ không cam lòng, nó liền đập mạnh bốn cánh, lập tức một lần nữa đã bay thẳng về phía cô nàng.

Nhìn thấy Tứ Dực Thiên Ma Hạt lại đang đánh tới, Tử Nghiên không hề tức giận mà còn có vẻ vui mừng vô cùng, hai cánh đấu khí sau lưng vỗ tít, hưng phấn đón đỡ công kích của con Bò cạp. Nhìn vẻ mặt đầy vẻ khoái chí và ham muốn của nàng ta, không ít cường giả của Độc tông xung quanh lắc đầu cười khổ, ném cho Tứ Dực Thiên Ma Hạt những ánh mắt thương hại. Đại gia hỏa này nói thế nào cũng thịnh danh là hung thú đệ nhất của Xuất Vân quốc, từng tàn sát hàng loạt nhân mạng, phá hỏng không biết bao nhiêu thành trì của họ, ai dè hôm nay lại thê thảm tàn tạ như vậy dưới tay của tiểu mĩ nhân kia.

Nhìn lên hai thân ảnh lớn nhỏ hoàn toàn đối nghịch trên trời cao kia, Tiêu Viêm cũng nhịn không được mà phì cười. Bất chợt hắn chuyển mắt đến bộ mặt vì trông thấy Tứ Dực Thiên Ma Hạt bị đánh cho tơi tả mà âm trầm dị thường của Hạt Sơn, cười khẩy: "Hạt Sơn môn chủ à, xem ra Trấn tông ma thú của các người có chút yếu đuối à nha!"

Nghe giọng điệu trào phúng của Tiêu Viêm, khóe miệng Hạt Sơn hơi giật giật, nham hiểm nói: "
Tiểu tử thối, đừng có mà đắc ý quá vội, đợi xem, ai là người có thể cười cuối cùng, bây giờ ngươi cứ việc hoa ngôn xảo ngữ mà đắc ý đi, rồi chút nữa coi ngươi thê thảm như thế nào!"

Tiêu Viêm chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn quanh, nửa cười nửa không nói: "
Đáng tiếc nhỉ, tình thế bây giờ, có vẻ như bên ta đã nắm thế thượng phong, Vạn Hạt môn ngươi chắc không thể duy trì kháng cự được bao lâu nữa rồi."

Nghe hắn nói, Hạt Sơn cũng đảo mắt nhìn quanh, trong lòng có chút nao nao, vốn dĩ Độc tông mạnh mẽ hơn so với Vạn Hạt môn, cho dù năm tên trưởng lão làm phản khiến cho thực lực hai bên cân bằng lại một ít. Nhưng không nghĩ giữa đường lại tòi ra một kẻ phá bĩnh như Tiêu Viêm đây, bằng sức một người mà đánh chết mất hai gã Đấu Hoàng, hơn nữa còn cầm chân được hắn ở đây, khiến chút lợi thế duy nhất này cũng bị phá vỡ. Độc tông bây giờ thuận gió bẻ măng, đoạt lại thế trận. Hiện tại dù những cường giả Vạn Hạt môn đang đại chiến trên trời hay những đệ tử liều mạng chém giết nhau dưới đất, đều có chỗ không ổn rồi.

Mà hết thảy những chuyển biến này, đều do tên chết tiệt trước mắt gây ra.

Hạt Sơn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hỏi: "Tên này cuối cùng là ở đâu chui ra đây? Vì sao trong đế quốc chưa từng nghe nói đến Đấu Hoàng trẻ tuổi như vậy chứ?"

Trong đầu vô số suy nghĩ quay cuồng, Hạt Sơn cũng ngước nhìn lên trên trời nơi Tiểu Y Tiên và Hạt Tất Nham đang dần tiến vào tử chiến kịch liệt, từng luồng năng lượng đáng sợ va chạm vào nhau khiến cho không gian rung lên bần bật. Thỉnh thoảng lại lọt ra vài luồng năng lượng khiến cho cường giả song phương đang đánh nhau gần đó cũng phải kinh hãi mà né tránh.

"
Không nghĩ Độc nữ ngày đó bây giờ lại mạnh mẽ như thế, cư nhiên lại có thể giao đấu ngang tay với Hạt lão a. Tình thế này, Vạn Hạt môn càng lúc càng rơi vào thế hạ phong, tổn thất trầm trọng như vậy, làm sao mà chiếm đoạt Độc tông cho được chứ?"

Trong khi Hạt Sơn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một đạo kình phong nóng bỏng chớp mắt đã bắn xẹt tới, khiến y hoảng hồn, lật đật vung lam côn lên chống đỡ, sau đó liền nghe thấy tiếng Tiêu Viêm cười nhạt ở đằng trước.

"
Hạt Sơn môn chủ, lúc này là lúc nào mà ngươi lại phân thần mất tập trung thế nhỉ, vạn nhất xui bước theo Ngô Nhai làm bạn với hắn, hẳn là Hạt Tất Nham sẽ càng đau đớn điên cuồng ấy nhỉ!"

"
Ai cần ngươi chỉ bảo, tên tiểu tử kia?" hàn quang trong mắt lóe lên, lam côn trên tay Hạt Sơn bừng lên đấu khí trùng trùng, ngay sau đó côn ảnh rợp trời, phô thiên cái địa bao trùm lấy toàn bộ thân thể của Tiêu Viêm.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn thế công của Hạt Sơn, Trọng xích trong tay Tiêu Viêm cũng không nhân nhượng gì hóa thành một tấm màn đen bóng ập tới. Trọng xích nặng nề là vậy, mà Tiêu Viêm lại có thể múa may nhẹ nhàng như trường kiếm, cứ một đòn đỡ chính xác một đòn, không hề chậm trễ, trùng trùng điệp điệp giao kích với đoản côn, mà mỗi lần như thế là mỗi lần cự lực lại gia tăng, khiến cho Hạt Sơn cánh tay dần tê bại đi.

Giữa không trung, Trọng xích to lớn cùng với đoản côn giống như thiểm điện đan vào nhau, song phương xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một mục tiêu công đến, đều nhắm vào bộ vị yếu hại trên người đối phương, muốn một đòn kết thúc địch thủ. Tình huống đã đến mức độ này, kẻ nào yếu bóng vía, kẻ đó hiển nhiên hứng lấy đả kích không nhỏ mà bại lui a.

Càng đánh Hạt Sơn càng thêm âm trầm, cho tới bây giờ, chân chính giao thủ với Tiêu Viêm, y mới thực sự cảm giác được địch thủ này khó chịu như thế nào. Trọng thước nhìn nặng nề thế, mà trong tay hắn lanh lẹ phi thường, ngăn đón toàn bộ công kích của y. Lại như trường giang đại hải trả đòn liên miên không ngớt, không để y kịp có một chút nghỉ tay mà thở. Mà càng làm y khiếp hãi vô cùng, chính là nhiệt khí bên trong đấu khí của Tiêu Viêm. Cái loại nhiệt khí quỉ dị này, mỗi lần chạm vào đoản côn đều lặng lẽ xâm nhập tới cơ thể của y, làm cho Hạt Sơn không thể nào không phân thần điều khiển đấu khí tới mà khu trục nó ra ngoài.

Mà dưới nhiệt khí nóng bức này, âm hàn độc khí bên trong Đấu khí của Hạt Sơn cũng không có đất mà diễn, khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền não. Loại chiến đấu này gây cho y một cảm giác uất nghẹn vô cùng ủy khuất.

"Oành!"

Trọng xích và Lam côn lại thêm một lần nữa đụng thẳng vào nhau, phát ra khí lãng chấn lùi cả Tiêu Viêm lẫn Hạt Sơn. Hạt Sơn liền nhân cơ hội này, âm thầm lui lại một khoảng, cấp tốc vận lên Độc đấu khí, đem tàn dư nhiệt khí nóng bỏng của Tiêu Viêm trong cơ thể mạnh mẽ bức ra.

"
Hạt Sơn, mau đem tín hiệu triệu hoán người kia ra mau!"

Trong khi Hạt Sơn đang ổn định lại thân hình thì một đạo âm thanh già nua lạnh lùng quát lên.

Nghe vậy, Hạt Sơn chợt ngẩn ra. Thanh âm đó rõ ràng phát ra từ nơi Tiểu Y Tiên đang chiến đấu kịch liệt với Hạt Tất Nham, người bên ngoài nghe được âm thanh ngưng trọng đó lại càng ngạc nhiên, vì tựa hồ như thực lực của Tiểu Y Tiên đã có chỗ ngoài dự liệu của lão.

Mà nghe được những lời này của Hạt Tất Nham, Hạt Sơn bất đắc dĩ thở dài một hơi, tình huống hôm nay, nếu không mời người kia ra, sợ rằng kết cục sẽ còn nhiều khó khăn ngoài dự liệu a.

"Tiểu tử, mặc kệ ngươi hôm nay ngông cuồng thế nào, Vạn Hạt môn ta, phần thắng đã định rồi!" nghĩ tới thực lực của người kia, Hạt Sơn trên mặt liền lộ ra một nụ cười nanh nọc, âm trầm hướng về Tiêu Viêm mà nói.

Tiêu Viêm chỉ nắm chặt Trọng xích đứng đó, dửng dưng nhìn chăm chú vào Hạt Sơn, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy vẻ khinh thường.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Hạt Sơn trong lòng bỗng bùng phát lên một nỗi giận dữ vô cớ, lập tức không hề chần chừ, từ trong nạp giới cấp tốc xuất ra một đoàn hắc vụ, rồi hung hăng bóp mạnh, một đạo âm thanh kì dị phát ra từ bàn tay y, lan truyền ra bên ngoài.

"Sau khi bắt được ngươi rồi, bản môn chủ hứa sẽ chiêu đãi ngươi tận tình a, ta có nuôi một con độc Hạt, nó rất thích được nhấm nháp máu huyết của các Đấu Hoàng lắm nga." Nhìn đoàn hắc vụ nổ tung, Hạt Sơn khuôn mặt càng thêm tàn nhẫn, dữ tợn, nhìn về Tiêu Viêm cười nham hiểm.

Tiêu Viêm cũng không để ý tới y, mà ngay khi đạo sóng âm kia truyền ra, linh hồn của hắn đã rung lên khe khẽ, không biết đối phương lại triệu hoán ra cái gì nữa đây.

Trong khi trong đầu còn đang lởn vởn những suy nghĩ kì lạ, thì sâu trong Vạn Hạt môn, một cỗ khí tức khiến cho tất cả mọi người đều phải biến sắc, chậm rãi lan tràn, bàng bạc bao phủ khắp Vạn Hạt Sơn.

Cảm giác được cỗ khí tức này có chút vị đạo gì đó khá quen thuộc, sát ý lạnh lẽo trong mắt Tiêu Viêm bỗng phút chốc tăng vọt.

"Rốt cuộc cũng chịu hiện thân rồi sao!"