Đấu Phá Thương Khung

Chương 130: Diễm phân phệ lãng thước

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2534 chữ

Điều khiển thân thể nghiêng nghiêng ngả ngả, Tiêu Viêm trong lòng kinh đảm cố gắng vọt qua vực mấy chục thước, sau khi bay được đến phía đối diện còn chưa kịp đáp xuống thì đấu khí trong cơ thể đã có dấu hiện cạn kiệt, chính là Tử Vân Dực lúc đang bay nhanh lại "Xuy" một tiếng mà cấp tốc thu về.

Nhất thời giữa không trung, một đạo nhân ảnh phát ra một tiếng bi ai thảm thiết rồi rơi thẳng xuống một bãi cỏ mềm mại bên dưới.

Thân thể vốn đã tới cực hạn lại chịu thêm va chạm như vậy, Tiêu Viêm trước mắt một mảnh tối đen, rốt cuộc cũng đã hoàn toàn hôn mê.

Sau khi Tiêu Viêm hôn mê, Dược Lão lúc này mới từ trong giới chỉ phiêu đãng đi ra, nhìn Tiêu Viêm lúc này chật vật, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, chụp lấy tay Tiêu Viêm nâng lên, sau đó chậm rãi bước sâu vào ma thú sơn mạch.

"Cũng dám cường hoành sử dụng địa cấp đấu kĩ, thật sự là cái tên to gan lớn mật a..."

Trầm mê trong hắc ám, Tiêu Viêm mơ hồ cảm thấy toàn bị ngâm trong thuỷ dịch lạnh lẽo, từng đạo năng lượng ôn nhu bình thản từ vô số lỗ chân lông tiến vào thân thể, trong cơ thể lẳng lặng chảy xuôi, những nơi năng lượng đi qua, bởi vì đấu khí bị dùng quá độ mà kinh mạch có chút hư tổn, lại chậm rãi được chữa trị.

Sau khi đem kinh mạch cũng cơ thể chữa trị đến trạng thái bình ổn, năng lượng ôn nhu đo lại đi theo kinh mạch, cuối cùng quán chú vào đấu khí toàn ở tiểu phúc.

Đột nhiên có thêm sinh mạng mới gia nhập, nguyên bổn đấu khí toàn đang biếng nhác xoay tròn, lại giống như được tiếp thêm mã lực tốc độ cao, xoay tròn cực nhanh.

Mà theo tốc độ xoay chuyển của đấu khí toàn mỗi lúc một nhanh, năng lượng đang chảy trong kinh mạch lại càng bị hấp dẫn, như ong vỡ tổ dũng mãnh lao tới đấu khí toàn.

Sau khi đấu khí toàn đem tất cả năng lượng trong kinh mạch hấp thu hoàn toàn, vẫn tham lam chưa chịu dừng lại, đấu khí toàn cấp tốc xoay tròn vài vòng, sau đó phát ra hấp lực càng thêm hung mãnh, làm cho năng lượng ẩn chứa ở chất lỏng bên ngoài bị hút vào ngày càng nhiều, sau đó trải qua luyện hoá ở kinh mạch rồi từ từ quán chú vào trong đấu khí toàn.

Cứ hấp thu không ngừng như vậy, Tiêu Viêm cũng không biết đã giằng co bao lâu trong hôn mê, hắn chỉ có thể nhận thức mơ hồ. Cho đến khi năng lượng quán chú vào ngày càng yếu đi rồi hết hẳn, ý thức hắn mới có thể thoát ra khỏi hắc ám, hai mắt mông lung mở ra.

Đập vào mắt chính là một sơn động khá rộng, trên vách xung quanh có gắn Nguyệt Lượng Thạch phát sáng nhè nhẹ. Thân thể vừa cử động nhẹ đã nghe vang lên tiếng nước ào ào. Cúi đầu nhìn, Tiêu Viêm lúc này mới phát hiện chính mình đang nằm dưới một cái hốc đá nhỏ bên trong chứa đầy nước lạnh, bất quá vẫn còn lẫn vài tia lục sắc, xem ra không phải là nước bình thường. Bàn tay trong nước khoa lên vài cái, Tiêu Viêm phát giác trong chất lỏng màu lục nhạt này không ngờ lại ẩn chứa năng lượng tinh khiết không ít.

Lấy một ít thuỷ dịch đặt lên mũi ngửi, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên nhẹ giọng nói: "Đây là nước thuốc?" "Đích xác là nước thuốc. Vì sắp xếp ao linh dịch nhỏ này để chữa trị cho ngươi, ta đã mất hết ba bốn ngày." Âm thanh già nua từ bên ngoài sơn động truyền vào, bóng dáng Dược Lão hư ảo như quỷ mị phiêu đãng tiếng vào.

Đi tới cạnh hốc đá, Dược Lão nhìn trên dưới Tiêu Viêm đánh giá một chút, trong mắt toát ra một nét hài lòng, cười nói: "Vốn đang nghĩ ngươi chắc ít nhất phải nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể khôi phục, không nghĩ tới chỉ vỏn vẹn năm ngày mà ngươi đã khỏi hẳn. hơn nữa lại nhân hoạ đắc phúc mà chạm tới cánh cửa thất tinh đấu giả. Xem trạng thái của ngươi bây giờ, có lẽ chỉ cần tu luyện thêm vài ngày nữa là có thể đạt đến thất tinh đấu giả rồi."

"Ta hôn mê năm ngày?" Nghe vậy, Tiêu Viêm mở lớn con mắt, kinh ngạc nói.

"Ân." Gật gật đầu, Dược Lão liếc hắn một cái, cau mày trách mắng: "Ngươi cái tên tiểu tử này, rõ ràng có thể lập tức sử dụng Tử Vân Dực thoát đi, lại thích thể hiện mà cường hoành sử dụng địa bậc đấu kĩ. Nếu không phải ta giúp ngươi đem Tử Vân Dực kích hoạt, sợ rằng ngươi ngay cả khí lực để chạy trốn cũng không còn!"

Xấu hổ cười cười, Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ nói: "Được rồi, ta thừa nhận là vì rất muốn thử xem sử dụng địa bậc đấu kỹ có thể không đánh bại một gã đấu sư hay không, nên lúc đó mới mạo hiểm trụ lại."

"Ngươi sử dụng cái vật kia mà cũng gọi là địa bậc đấu kĩ? Đừng có doạ người thế chứ." Mắt trắng dã liếc Tiêu Viêm một cái, Dược Lão bĩu môi nói.

Ngượng ngùng cười, Tiêu Viêm cũng không dám cãi cọ, ánh mắt quét một vòng bên trong sơn động, hỏi: "Chúng ta vị trí hiện tại hẳn là đang ở bên trong ma thú sơn mạch?"

"Ân, đây là địa phương ta đã tỉ mỉ lựa chọn, cao giai ma thú ở phụ cận đều bị ta quét sạch, trong phương viên mấy trăm thước ngươi có thể tự do đi lại, bất quá phải cẩn thận một ít ma thú lẫn vào, ở chỗ này, tuỳ tiện vật gì cũng có thể giết chết ngươi." Gật gật đầu, Dược Lão nhắc nhở.

Bất đắc dĩ gật gật đầu, Tiêu Viêm từ trong hốc đá chậm rãi đứng lên, tay chân luống cuống lấy quần áo ở một bên chên lên người.

"Chúng ta phải nán lại chỗ này bao lâu a?" Từ dưới hốc đá nhảy lên, trong cơ thể tràn đầy đấu khí làm Tiêu Viêm tinh thần phấn chấn, hai tay đánh ra một bộ quyền, nghiêng đầu hỏi.

"Thẳng đến khi ngươi trở thành một gã đấu sư." Dược Lão đem giới chỉ của Tiêu Viêm vứt cho hắn, tùy ý nói.

"Đoạn thời gian này ngươi nên an tâm ở chỗ này tu luyện đi, sự tình trả thù gì thì chờ ngươi trở thành một gã đấu sư hẳn nói. Mặt khác, luyện dược thuật cũng không được để thối lùi, bên trong ma thú sơn mạch dược liệu phong phú, tuỳ tiện tìm một số thứ mà luyện chế đi, miễn cho mỗi lần đều phải là ta động thủ luyện chế đan dược cho ngươi." Nhìn Tiêu Viêm từ trong giới chỉ lấy ra huyền trọng xích đeo trên lưng, Dược Lão nói.

Nhếch miệng cười, Tiêu Viêm gật gật đầu, lưng đeo huyền trọng xích, chậm rãi ra khỏi sơn động.

Ở nơi trú ẩn ngăn cách đám người đuổi giết bên ngoài, Tiêu Viêm cũng không bị quấy rầy nữa, tĩnh tâm tu luyện, đấu khí trong cơ thể giống như rượu ngon ủ lâu càng thêm thuần đậm. Ba ngày tĩnh tâm tu luyện sau khi tỉnh lại, Tiêu Viêm cũng không ngoài dự liệu mà đột phá tới thất tinh đấu giả, lần này đích đột phá cũng không có chút lực cản nào, cơ hồ thuận lợi như nước chảy thành sông, mà đối với thực lực của bản thân tăng lên, Tiêu Viêm trong lòng cũng có chút mừng rỡ.

Sau khi đột phá tới thất tinh đấu giả, Tiêu Viêm tu luyện cũng dần dần chậm lại, mỗi một giai đoạn trong ba cấp cuối này muốn đột phá thực sự rất khó khăn, nên còn lại hai cấp cũng chỉ có thể để tự nhiên phát triển, quá mức nôn nóng có khi lại tạo thành phản hiệu quả.

Mặc dù thời gian tu luyện đấu khí trở nên ít đi rất nhiều, bất quá Tiêu Viêm dành phần lớn để tu luyện đấu kĩ. Cách sơn động hơn một trăm thước, có một thác nước đã được Dược Lão tỉ mỉ chọn lựa, sau khi đã trở thành thất tinh đấu giả, ở đây luyện tập hơn mười ngày, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng đạt tới yêu cầu cơ bản sử dụng địa bậc đấu kĩ của Dược Lão.

Từ thác nước dưới đu lên bên bờ, Tiêu Viêm lau khô người, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng đầu tiên. Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, bả vai trầm trọng cũng trở nên thư thản hơn nhiều. Tới hiện tại, Tiêu Viêm mới có thể chắc chắn sử dụng địa giai đấu kĩ, không như lúc trước thiếu chút nữa là xấu hổ bị cắn trả.

Tiêu Viêm ngồi trên tảng đá bên cạnh thác nước nhàn nhã tắm nắng, từ trong giới chỉ móc ra dược đỉnh đã mua ở Ô Thản Thành, sau đó lại lấy ra một đống lớn dược liệu chất đầy một bãi.

Nhìn dược đỉnh trước mặt, Tiêu Viêm chà chà tay. Tay trái nhẹ nhàng mở rộng, tâm thần khẽ động, một đạo đấu khí từ trong đấu khí toàn tách ra rồi di chuyển đến lòng bàn tay, theo một tiếng "phốc" vang dội, đấu khí đi qua dược đỉnh kì dị chuyển hoá thành một ngọn lửa màu vàng thâm, từ từ bùng lên trong dược đỉnh.

Nhìn ngọn lửa kia so với trước kia màu sắc càng thêm thâm thuý, Tiêu Viêm hài lòng cười cười, đợi đến khi trong dược đỉnh đã đủ độ nóng, tay phải mới bắt đầu chọn lựa các loại dược liệu trước mặt.

Lần luyện dược này Tiêu Viêm không sử dụng đến những phương thuốc của Dược Lão, phải biết rằng, mỗi một luyện dược sư chân chính đều muốn tự mình nghiên phối ra phương thuốc, luyện dược sư nếu sử dụng phương thuốc trao đổi được phần nhiều cũng xấu hổ. Cho nên mỗi luyện dược sư, đều hao tổn tâm lực cố gắng nghiên cứu dung hợp các loại dược liệu để tạo ra phương thuốc cho chính mình, đương nhiên là cấp bậc càng cao càng tốt.

Bàn tay lướt qua hơn trăm loại dược liệu trước mặt, Tiêu Viêm dừng lại bốc lấy một quả màu đỏ toả ra hương thơm kì dị.

Xà Dục Quả, chỉ sinh trưởng ở những địa phương âm ám nơi cao giai ma xà giao phối, xà tính có dâm, nên loại quả này cũng có dược lực làm thúc dục dục tính.

Sau khi lựa chọn Xà Dục Quả, Tiêu Viêm lại liên tiếp chọn thêm bảy tám loại dược liệu, không ngoại lệ đều có hiệu quả kích tình.

Thấy Tiêu Viêm luyện dược, Dược Lão cũng len lén từ trong giới chỉ nhẹ nhàng đi ra, bất quá sau khi nhìn Tiêu Viêm chọn lựa dược liệu, Dược Lão nhíu mày, trầm mặc không nói đứng ở phía sau hắn.

Lựa xong dược liệu, Tiêu Viêm trước tiên đem hồng quả bỏ vào trong dược đỉnh, khống chế hỏa diễm, nhanh chóng đốt khô hồng quả, lúc này hồng quả liền chuyển thành bột phấn.

Toàn bộ tinh thần chăm chú qua sát dược đỉnh, Tiêu Viêm quăng thêm vào một gốc Thất Diệp Hoa màu phấn hồng, còn có tên là dục vọng hoa, bởi mùi hương nó phát ra thường xuyên làm cho ma thú ở phụ cận lăn lộn hí rống.

Sau khi đem dục vọng hoa đốt thành bột phấn, Tiêu Viêm lại đem tất cả dược liệu còn lại quăng vào, cuối cùng trộn lẫn bảy tám loại bột phấn màu sắc bất đồng lại với nhau, lại cho thêm một ít chất lỏng đốt ra từ dục vọng hoa, hỗn hợp bột phấn liền dung hợp hoàn toàn tạo thành một loại chất lỏng đỏ hồng.

Lại dùng hoả diễm nhiệt độ cao đem chất lỏng đốt khô đi, chuyển thành một nắm bột phấn màu trắng nhạt trôi nổi trong dược đỉnh.

Nhìn nắm bột trắng được tạo ra, Tiêu Viêm nhếch miệng cười, đem dược đỉnh xốc lên, thủ chưởng phát ra hấp lực, tất cả dược phấn đều bị thu vào bình ngọc trong tay. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nhìn thứ mà bản thân lầu đầu tiên tự mình phối chế ra, Tiêu Viêm có chút không thể chờ đợi bèn lấy tay chấm nhẹ đưa lên đầu lưỡi liếm liếm.

"Hô... Hắc hắc, thành công." Dược phấn vào miệng, Tiêu Viêm cả người liền cảm thấy có chút khô nóng, vận dụng đấu khí đem điểm khô nóng ấy đè xuống, Tiêu Viêm khuôn mặt tươi cười, nhìn qua tựa hồ lộ ra vẻ bỉ ổi khó gặp.

"Khụ..." Tiếng ho khan già nua vang lên phía sau, làm cho Tiêu Viêm khuôn mặt đỏ lên, vội vã đem bình ngọc trong suốt thu lại rồi đứng lên.

"Đừng giấu diếm, không phải chỉ là luyện một bình xuân dược sao, rất nhiều nam luyện dược sư lần đầu tiên phối chế phương thuốc đều là luyện thứ này, hắc hắc... nam nhân mà..." Ngoài sự mong đợi, Dược Lão không có mở miệng răn dạy, ngược lại trêu tức cười nói.

"Ách?" Hơi hơi sửng sốt, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Dược Lão, hắc hắc cười nói: "Sư phụ lúc đầu chẳng lẽ cũng là luyện chế thứ này?"

Nghe vậy, Dược Lão nét mặt già nua đỏ lên, có chút thẹn quá hoá giận mà vẫy vẫy tay áo: "Ngươi nghĩ rằng ta cũng như ngươi không làm thứ gì đàng hoàng sao?"

Nhìn bộ dáng Dược Lão, Tiêu Viêm trong lòng rõ ràng, khóe miệng nhếch lên, vừa đứng dậy muốn thu thập đồ vật, một đạo năng lượng ba động kịch liệt cùng tiếng sư ngâm cuồng bạo đột ngột vang lên như sấm rền trên trời.

Nghe tiếng sư ngâm ẩn chứa sự cuồng bạo, Dược Lão nét mặt già nua khẽ biến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời xa xa, chính là nơi truyền ra năng lượng cuồng bạo, mà nhờ ánh mắt lợi hại, Dược Lão dường như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nữ tử uyển chuyển ung dung...

"Đây chính là tiếng gầm của lục giai ma thú tử tinh dực sư vương, người nào lại dám đánh động nó?"

"Lục giai ma thú?"

Nhãn đồng hơi co lại, Tiêu Viêm nuốt một miếng nước bọt: "Đây chính là tương đương với cường giả cấp đấu hoàng của nhân loại a, ai lại có dũng khí vuốt râu hùm như vậy?"