Đấu Phá Thương Khung

Chương 760: Thân pháp so đấu

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2056 chữ

Nguồn: TruyenYY

Bạch phát nữ tử đột nhiên có chút thất thần khiến Lạc Nhạn Thiên chú ý, hắn cũng ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy nữ nhân lạnh lùng này thất thố như vậy.

"Độc Tông chủ, làm sao vậy?" Thoáng chần chờ một chút, Lạc Nhạn Thiên mở miệng hỏi.

Không để ý đến lời Lạc Nhạn Thiên nói, bạch phát nữ tử dường như đắm chìm trong một ký ức nào đó ở sâu trong lòng, trong mắt quang mang chớp động, tựa hồ như đang đấu tranh giãy dụa với thứ gì đó. Một lát sau, quang mang trong mắt từ từ tiêu tán, hít sâu một hơi, cặp hôi tử mâu (mục) lại lần nữa hồi phục sự hờ hững, và cũng không tiếp tục dừng lại trên gương mặt của Tiêu Viêm nữa.

"Hắn giao cho ngươi." Khẽ phất phất tay, bạch phát nữ tử rốt cục cũng nói dứt câu.

Lạc Nhạn Thiên nghe vậy liền gật đầu cười, hung dữ nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cho hắn chết được thống khoái." Vừa nói hắn vừa hạ xuống nhưng đột nhiên một đạo hàn ý đột nhiên phủ lên hắn, vội vàng quay đầu lại thì phát hiện đó là ánh mắt lạnh như băng của bạch phát nữ tử kia.

Bị nàng nhìn chằm chằm như thế, da tay của Lạc Nhạn Thiên không khỏi nổi da gà, trong lòng mặc dù khó hiểu nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nhớ kỹ, ta muốn người sống!" Bạch phát nữ tử lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời này, Lạc Nhạn Thiên nhất thời sửng sốt, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Từ khi biết vị Đôc Tông chủ này tới nay, hắn chỉ thấy ở nàng lúc nào cũng là sự hờ hững vô tình, cho nên hắn rất kiêng kỵ nàng. Nhưng hôm nay hắn lại lần đầu tiên nghe nàng nói ra một yêu cầu như thế này.

"Ha hả, nếu Độc Tông chủ có yêu cầu thì tự nhiên không vấn đề gì, đợi lát nữa chúng ta khai chiến thì đại quân có nên trực tiếp tấn công luôn không? Công phá căn cứ của bọn chúng, khiến tinh thần bọn chúng suy sụp mà liên luỵ đám cường giả của Gia Mã đế quốc nản ý thối lui, như vậy thì chúng ta cũng bớt đi rất nhiều phiền toái." Ý niệm vừa chuyển, Lạc Nhạn Thiên vội vàng cười nói.

Mắt bạch phát nữ tử chợt loé lên, đây vốn là ý của nàng, nhưng không biết sao, lúc này nàng lại có chút kháng cự cách làm này, bởi vì nàng biết, nếu thật sự hành động như vậy thì Gia Mã đế quốc sẽ tử thương vô số, mà hắn …

Đôi hàm răng trắng khẽ cắn cắn, nàng lãnh liệt nói: "Không cần, chỉ cần giải quyết hai người này là xong, Gia Mã đế quốc tự nhiên sẽ sụp đổ."

Dứt lời, bạch phát nữ tử liền thu hồi ánh mắt lạnh như băng kia lại, mũi chân điểm một cái lên đầu cự ưng, thân thể liền lơ lửng trên không trung, đầu cự ưng kia cũng đập mạnh hai cánh bay vút đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn bạch phát nữ tử bay đi, Lạc Nhạn Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói như thế thì hắn chẳng phải là bị mệt nhọc nhiều hơn sao chứ?!

Thân hình mềm mại đứng giữa không trung, bạch phát nữ tử dùng đôi hôi tử mâu lạnh lùng liếc nhìn Mỹ Đỗ Toa, chậm rãi nói: "Mỹ Đỗ Toa, đầu hàng đi, ta sẽ dành cho Xà Nhân tộc một địa phương mãn ý mà an cư."

"Nằm mơ!?" Mỹ Đỗ Toa cười châm chọc, người cao ngạo như nàng làm sao có thể tiếp nhận loại bố thí này.

"Ngươi đã muốn như vậy thì bổn tông chủ cũng chỉ có thể đem Xà Nhân tộc của ngươi huỷ diệt." Bạch phát nữ tử cũng không giận, ngữ khí vẫn bình thản, chẳng qua lời nói lại toát lên sự tàn nhẫn khiến người khác rét lạnh.

"Ngươi thử xem!" Trên mặt Mỹ Đỗ Toa cũng toát lên vẻ âm hàn, đối với bạch phát nữ tử này nàng rất tức giận.

"Ngươi là Độc Tông tông chủ?" Tiêu Viêm đứng một bên lướt mắt qua bạch phát nữ tử, nhíu mày, trầm giọng nói.

Nghe thanh âm của Tiêu Viêm, đôi mắt của bạch phát nữ tử loé lên chút quang mạng, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Ngươi là ai?"

"Minh chủ Viêm Minh - Tiêu Viêm." Tiêu Viêm chắp tay cười nhạt nói.

Nghe được thanh âm và cái tên mà nàng luôn trân quý giấu ở trong tâm, bàn tay giấu trong tay áo của bạch phát nữ tử khẽ run lên, thanh âm hơi chút dao động nói: "Để cho Viêm Minh đầu hàng, bổn tông chủ đảm bảo một người cũng không bị đả thương."

Lạc Nhạn Thiên đi theo phía sau bạch phát nữ tử nghe được lời này, ánh mắt càng trở nên cổ quái, một người cũng không đả thương? Lời này được phát ra từ miệng của nữ ma đầu giết người như ngoé này sao, có phải là một trò đùa không đây? Bất quá, hôm nay nàng ta thật sự có chút kỳ quái.

Ý niệm trong lòng chớp động, Lạc Nhạn Thiên liền hướng ánh mắt lên người hắc bào thanh niên kia, tựa hồ như vừa thấy người này, vị Độc Tông tông chủ kia liền có chút bất thường, chẳng lẽ nàng ta coi trọng tiểu tử này?

"Nếu đầu hàng thì ta thật không có mặt mũi nào mà gặp tộc nhân, hảo ý của tông chủ hay là quên đi." Tiêu Viêm cười cười nói, trong tiếng cười có chút trào phúng, ánh mắt lại lần nữa đảo qua trên người bạch phát nữ tử. Chẳng biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không có ấn tượng nào. Dù sao nàng hiện giờ so với năm đó, cho dù là tính tình, dung mạo, hay ngoại hình đều đã xảy ra biến hoá long trời lở đất.

Nghe Tiêu Viêm nói, Lạc Nhạn Thiên cũng trở nên lạnh lùng, vừa định mở miệng nói thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền liếc mắt nhìn bạch phát nữ tử ở bên, chần chờ một chút rồi cũng nuốt lời định nói lại xuống bụng.

Bạch phát nữ tử nghe vậy nhất thời thấp giọng thở dài một hơi, cặp hôi tử song mâu chuyển hướng nhìn Mỹ Đỗ Toa, thản nhiên nói: "Điểm tựa cho ngươi cậy vào chính là nàng đúng không? Vậy ta liền đánh bại nàng, đến lúc đó xem ngươi còn có thể kiên trì như thế hay không."

"Khẩu khí thật lớn, một chưởng lần trước của ta xem ra cũng không làm cho ngươi thu liễm chút nào!" Mỹ Đỗ Toa cười lạnh một tiếng, đấu khí từ trong cơ thể đột nhiên bùng phát ra, cỗ đấu khí đáng sợ này khiến cho không gian chung quanh đều chấn động.

Đấu khí bàng bạc tới cách bạch phát nữ tử mấy trượng thì giống như đụng phải một vật cản vô hình liền trì trệ lại không tiến được nữa, một ít thất thải đấu khí mạnh mẽ xông vào thì dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bị phân giải thành hư vô.

Nhìn hai người đã bắt đầu âm thầm khai chiến, Lạc Nhạn Thiên cười hắc hắc, thân hình vừa động liền hướng Tiêu Viêm phi tới, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ta thật không ngờ là ngươi có thể phá vỡ "Tam Thú Man Hoang Quyết" của Mộ Lan Tam Lão, đối với thân pháp đấu kỹ của ngươi ta cũng có chút hứng thú, đợi sau khi bắt được ngươi ta sẽ hảo hảo nghiên cứu, tập luyện một phen."

Nhíu nhíu mắt nhìn Lạc Nhạn Thiên đang áp tới, hoả dực sau lưng Tiêu Viêm liền chớp động lui về phía sau. So với Mộ Lan tam lão thì người này rõ ràng là khó giải quyết hơn một chút, dù sao hắn cũng là cường giả Đấu Tông hàng thật giá thật, cỗ lực lượng kia thật sự thuộc về hắn, có thể tuỳ tâm sở dụng.

Thân hình vừa lui lại, sau lưng Lạc Nhạn Thiên đột nhiên kim quang đại phóng, một đôi kim nhạn linh dực khổng lồ nhanh chóng mở ra, hơi quẫy động một chút khiến tốc độ hắn đột nhiên bạo tăng như cuồng phong gào thét, chỉ chớp mắt đã hiện ra trước mặt Tiêu Viêm. Đôi nhạn linh dực khổng lồ rung mạnh lên, vô số kim quang bạo xuất mang theo khí thế cường hãn như kình phong trực tiếp xé rách không gian làm vang lên tiếng ô ô chói tai quanh quẩn ở cuối chân trời không ngớt.

Cảm thụ được mỗi phương vụ đều bao phủ bởi kình phong dày đặc, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ biến, tâm thần liền động, một ngọn hoả diễm xanh biếc từ trong cơ thể trào ra khiến nhiệt độ nơi này đột nhiên tăng vọt, mà những điểm kim quang kia dưới nhiệt độ nóng cháy này liền hoá thành từng doá kim sắc hoả diễm, nhanh chóng tiêu tán.

"Dị Hỏa?"

Nhìn hoả diễm xanh biếc trên thân thể Tiêu Viêm, Lạc Nhạn Thiên phát ra một tiếng kinh dị, thân hình không lùi mà tiến tới, tay biến thành đao hình, kim quang bạo phát dữ dội hung hắn bổ tới Tiêu Viêm.

Cảm nhận được đao thủ của Lạc Nhạn Thiên ẩn chứa kình phong sắc bén, ngân mang dưới chân Tiêu Viêm cấp tốc lóe lên, thân hình liền nhanh chóng thối lui một cách quỷ dị.

"Muốn chạy?" Thấy Tiêu Viêm lui lại, Lạc Nhạn Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình quỷ dị xoay chuyển, bước tới một bước, thân hình như điện xẹt qua hư không đuổi tới Tiêu Viêm.

Lạc Nhạn Thiên nhanh chóng đuổi tới như vậy khiến đồng tử Tiêu Viêm thoáng co rút, thân pháp đấu kỹ của đối phương tựa hồ cũng cực kỳ kỳ diệu, từ lúc tu luyện Tam Thiên Lôi Động tới nay, hắn lần đầu tiên bị người khác đuổi theo sát như vậy.

Ngân mang dưới chân lại lần nữa bùng nổ lưu lại tại chỗ một đạo tàn ảnh, mà thân hình Tiêu Viêm như thuấn di cách đó mấy chục thước.

Mà khi thân hình Tiêu Viêm vừa hiện ra thì trước mặt kình phong lại áp tới, chỉ thấy Lạc Nhạn Thiên hai tay dang rộng, hai chân hơi cong về phía sau, trông như tư thế của một con nhạn đang phi hành lướt qua không trung, một lần nữa đuổi kịp Tiêu Viêm.

"Hắc hắc, thân pháp của tiểu tử ngươi không rồi, quả thực có thể so sánh với "Nhạn Thiên Hành" của Kim Nhạn tông chúng ta, nếu ta có thể có được, chỉ cần nghiên cứu và tập luyện một chút là tốc độ có thể viễn siêu Đấu Tông cường giả bình thường, hắc hắc." Lạc Nhạn Thiên the thé cười, trên mặt không giấu được sự tham lam, hiển nhiên, thân pháp Tiêu Viêm thi triển đã gợi lên lòng tham của hắn.

"Sao? Không chạy nữa à?" Nhìn thấy Tiêu Viêm bị đuổi kịp lần nữa nhưng lại không có ý tiếp tục chạy trốn, chân mày Lạc Nhạn Thiên cau lại, kim quang trên tay càng thêm nồng đậm, kình khí sắc bén làm chấn động không gian.

Đôi nhạn linh dực sau lưng đột nhiên rung lên, thân hình Lạc Nhạn Thiên như quỷ mị áp tới cách Tiêu Viêm không đến nửa thước, âm lãnh cười, đao thủ bao phủ kim quang hung hăng bổ vào phía sau vai Tiêu Viêm.

Kim quang đao thủ hoa phá không gian, nhưng ngay thời điểm bổ trúng bả vai của Tiêu Viêm thì trên khuôn mặt Tiêu Viêm cũng hiện lên một nụ cười lạnh, thủ ấn vẫn giữ vững nãy giờ trong tay trong lúc này liền bị đẩy ra, cực kỳ nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực của Lạc Nhạn Thiên.

"Khai Sơn Ấn!"