Đấu Phá Thương Khung

Chương 314: Quán Quân Là Ta

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2358 chữ

Nghe thấy thanh âm chói tai kia, tiểu công chúa, Liễu Linh cùng với Viêm Lợi ba người, cũng thoáng sửng sốt.Toàn bộ ánh mắt, nhất thời hướng về chỗ của Tiêu Viêm. Khi nhìn từ trong dược đỉnh của hắn đổ ra tro tàn, trên khuôn mặt của mỗi người cũng lộ ra nhiều vẻ khác nhau.

"Ai." Tiểu công chúa thở dài một tiếng. Tiêu Viêm vốn là người duy nhất có thể cạnh tranh được với thiếu niên áo bào tro của Xuất Vân đế quốc, nhưng nhìn tình huống hiện tại tựa hồ...

"Nếu ngươi không làm được, vậy hãy xem ta đi. Ta sẽ đại biểu cho luyện dược sư của Gia Mã đế quốc thắng tên kia. Ta muốn cho tất cả mọi người biết, cho dù không có ngươi, tên kia cũng không thể đoạt được vị trí quán quân!" Liễu Linh gắt gao nhìn Tiêu Viêm, tay nắm chặt. Trong lòng hắn mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng phần lớn lại là vui mừng. Từ lúc gặpTiêu Viêm, cùng với thiếu niên áo bào tro thần bí nọ lên đài, không thể nghi ngờ đó là vì mục tiêu cao nhất của đại hội này, vị trí quán quân. Nhưng những lần trước, Tiêu Viêm biểu hiện quá xuất sắc, khiến mọi người đều hy vọng hắn có thể đoạt chức quán quân. Điều này đối với Liễu Linh vốn cực kỳ cao ngạo mà nói, đích xác là có chút cảm thấy phẫn nộ, bất bình.

"Hắc, tiểu tử đầu hổ đuôi rắn*, nếu ngươi đã thất bại, vậy đại hội này, không người nào có thể chiến thắng ta! Chức quán quân này, chắc chắn sẽ thuộc về ta!" Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, bàn tay Viêm Lợi vung lên. Ngọn lửa màu đen trong dược đỉnh bùng lên một cách mãnh liệt, các loại tài liệu, từ trong dược đỉnh lần lượt từ từ dung hợp vào nhau.

"Thất bại?" Trên đài cao, Hải Ba Đông sắc mặt cũng có chút thay đổi, quay đầu nhìn Pháp Mã, thấp giọng nói.

"Ân." Gật đầu, Pháp Mã thở dài một hơi, vừa tức, vừa tỉnh táo cười nói: "Bất quá, điều đó không quan hệ. Hắn vẫn còn cơ hội."

Mặc dù nói như vậy, nhưng tâm tình Pháp Mã lại là một mảng trầm thấp cùng đau khổ. Thân là một luyện dược đại sư kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hắn phi thường hiểu được, ở loại tràng cảnh này, Tiêu Viêm nếu muốn thủ thắng, sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn. Từ lúc hắn sử dụng thủ pháp chuyển đổi ngọn lửa ở lúc trước, rõ ràng là chuyển đổi sử dụng hai loại ngọn lửa khác nhau, hẳn là cảm giác có vẻ cực kỳ lạ lẫm. Nếu đó là cực hạn của hắn, vậy hai lần cơ hội ở phía sau sợ rằng kết quả cũng không khác là bao.

Một phần, bởi vì chỉ có ba lần cơ hội, cho nên áp lực mà Tiêu Viêm phải thừa nhận vốn đã không nhỏ. Hơn nữa, thất bại ngày hôm nay, áp lực ở trên lưng hắn không thể nghi ngờ lại tăng lên gấp bội. Dưới loại áp lực này, cho dù là một số ít luyện dược sư cao cấp, trong thời gian ngắn cũng khó có thể hồi phục trạng thái bình tĩnh.

Song, đây là trận đấu, cũng không phải chỉ là đơn thuần luyện đan, thời gian lúc này cực kỳ quý giá, căn bản khó có thể lãng phí. Cho nên, nếu như Tiêu Viêm trầm luân trong thất bại thời gian dài, vậy cũng đại biểu, hắn sẽ không còn đủ thời gian luyện đan dược, vị trí quán quân lúc đó e rằng…

Bởi vậy, trong lòng Pháp Mã cũng chỉ có thể cầu khẩn, thanh niên này có thể thể hiện ra năng lực hơn người, đả kích người xem. Nếu hắn có thể rất nhanh từ trong thất bại mà khôi phục trạng thái bình thường, vậy cơ hội của hắn cũng sẽ không hoàn toàn biến mất. Ít nhất, nếu có trời cao phù hộ, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh. Mặc dù tỷ lệ này là rất nhỏ, nhưng ít nhất có thể giống như ngọn lửa dù nhỏ nhoi yếu ớt trong đêm tối mịt mù, nhưng vẫn khiến cho người ta chờ đợi cùng hy vọng.

"Ai. Tiểu tử kia, bây giờ hoàn toàn phải phụ thuộc vào chính ngươi a. Hơn nữa, đây cũng là một bức tường trên con đường luyện đan của ngươi. Đột phá nó, đối với ngươi thì chỗ tốt ngày sau khó có thể ước lượng. Nếu như không phá được, năm tháng sau này nói không chừng ngươi sẽ vĩnh viễn dừng ở đây a." Ánh mắt nhìn thanh niên mặc hắc bào trên sàn đấu, Pháp Mã thấp giọng lẩm bẩm nói.

"Đột phá để biến đổi, hay là mãi mãi trầm luân trong vực sâu. Thiên đường địa ngục, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi a."

Ánh mắt toàn trường ở thời khắc này đều nhìn phía phía người thanh niên đang bất động. Sau một hồi lâu, hắn vẫn như cũ không có chút động tĩnh, tựa hồ vị….thanh niên này, người có hy vọng lớn nhất có thể chiến thắng thần bí nhân của Xuất Vân đế quốc, giờ phút này...đã hãm sâu vào trong thất bại. Mà bởi vậy, ở phía người xem không ít người vang lên tiếng tiếc nuối, tiếng thở dài.

"Xem ra thất bại lần này đối với hắn đả kích không nhẹ a. Ai, bất quá, cũng khó trách, người tuổi trẻ mà." Nghe được thanh âm vang lên ở xung quanh, Nạp Lan Kiệt lắc đầu, thấp giọng than thở.

Nạp Lan Yên Nhiên cau mày, một lát sau, nhẹ giọng nói: "Từ biểu hiện ngày thường của hắn mà nói, đó không giống là một người có tâm lý không ổn định. Hắn có lẽ là có ý định khác sao?" Nạp Lan Yên Nhiên lời này nói ra, rõ ràng ngay cả nàng tự mình cũng là có chút không dám xác định, bởi vậy ngay cả từ "dám chắc" cũng không dám dùng tới.

"Nếu đó là sự thật, ta cũng rất muốn hy vọng!" Nạp Lan Kiệt vuốt vuốt chòm râu, cười khổ một tiếng, nhưng cũng không nói hết lời.

Thân thể Tiêu Viêm cứng ngắc đứng ở thạch thai* trước mặt, nhìn chằm chằm đám tro tàn, trong đôi mắt vốn yên lặng bình tĩnh lúc này cũng thoáng có chút mờ mịt. Từ sau khi mất đi dược lão, đây là nan đề đầu tiên làm cho hắn ứng phó không kịp. Hắn không nghĩ tới, nguyên lai hai ngọn lửa khi chuyển đổi cư nhiên khó nắm giữ như vậy. Trước kia, hắn thực sự có chút tự cao về năng lực của chính mình, nhưng giờ này...

"Lần này phiền toái khá lớn, lại không có sư phụ, ta nên làm như thế nào bây giờ?" Môi run rẩy một chút, thanh âm trầm thấp mang theo sự mờ mịt từ trong miệng Tiêu Viêm đang cúi đầu vang lên.

Đáng tiếc, dược lão lúc này đang lâm vào ngủ say, Tiêu Viêm lại phải gặp…mấy cái nan đề mà hắn cũng không biết cách làm thế nào. Cho nên, hết thảy cũng đều giống như lời của Pháp Mã, đó chính là Tiêu Viêm buộc phải dựa vào chính mình.

Thuế biến? Hay là trầm luân?

Mặc dù khoảng thời gian Tiêu Viêm trầm mặc có thể kéo dài vài tiếng đồng hồ, nhưng cũng không vì hắn mà cuộc thì bị hoãn lại.

Ở chỗ không xa, sự tranh đoạn giữa Viêm Lợi, tiểu công chúa, và Liễu Linh ba người cũng từ từ tiến vào giai đoạn gay cấn. Từ trong dược đỉnh, một mùi hương thơm kéo tới cũng làm những ánh mắt của người xem vốn đang nhìn Tiêu Viêm, quay về phía đó.

Đương khi thời gian trận đấu đã đi qua được hơn phân nửa, là lúc bên trong dược đỉnh của tiểu công chúa, Liễu Linh và Viêm Lợi ba người, hình thái đan dược đã từ từ cô đọng lại. Qua một hồi lâu, một cỗ dược hương… từ trong dược đỉnh của tiểu công chúa phát tán ra. Mà khi ngửi được mùi hương nồng nặc này, công hội luyện dược sư ở phía sau sân rộng nhất thời xuất ra một trận kinh hô: "Tứ phẩm đan dược?"

Nghe được tiếng kinh hô vang lên ở xung quanh, trên mặt cười của tiểu công chúa nhịn không được có chút đắc ý. Đan dược ở trong lô là loại tứ phẩm duy nhất mà nàng nắm chắc luyện chế được, nhưng bình thường cũng thất bại khá nhiều lần. Bất quá, cũng may nàng hôm nay vận khí không tồi, cũng có được một lần thành công. Luận về may mắn, nàng tựa hồ so với Tiêu Viêm tốt hơn không ít. Nguồn: http://truyenfull.vn

Song, tiếng kinh hô vẫn chưa duy trì được bao lâu, ở bên cạnh, trong dược đỉnh Liễu Linh, ngay sau đó đã truyền ra một cổ đan hương mê người càng thêm nồng nặc hơn một bậc. Hai cổ đan hương đều từ trong dược đỉnh bốc ra, cuối cùng ở trên sân rộng dung hòa, khó phân lẫn nhau.

Song, một ít luyện dược sư có cảm giác lực không kém, liếc mắt một cái liền có thể phân biệt ra hai loại đan hương. Đan dược mà Liễu Linh luyện chế, trên phẩm giai tựa hồ so với đan dược của tiểu công chúa cao hơn một chút.

"Người này..." Tiểu công chúa cảm giác lực không thấp, đồng dạng cũng nhận ra cao thấp giữa hai loại đan dược, lập tức nhíu mày liễu, hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Linh đang mỉm cười với nàng.

"A a, Nguyệt nhi, thật có lỗi, hôm nay để cho ta vượt lên dẫn đầu đi." Đối với ánh mắt buồn bực của tiểu công chúa, Liễu Linh chắp tay, cười tủm tỉm nói.

"Hai người đều làm ra tứ phẩm đan dược, tiểu tử kia cũng không tệ lắm a." Trên đài cao, cảm thụ đan hương từ dược đỉnh của tiểu công chúa và Liễu Linh tỏa ra, Pháp Mã vốn đang trầm trọng, lúc này mới thoáng khởi sắc hơn một chút, khẽ gật gật đầu nói.

"Dát dát. Hai tên tiểu tử còn hỉ mũi chưa sạch đó cũng xứng đáng sao? Có đúng hay không còn quá sớm?" Một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên ở một bên, nhanh chóng làm ánh mắt tức giận của tiểu công chúa cùng Liễu Linh lôi kéo qua. Chỉ thấy, trong đỉnh lô của Viêm Lợi, ngọn lửa đang hùng hùng thiêu đốt. Qua một lúc lâu sau, một cổ hương thơm màu tím giống như sương khói, lặng yên bốc lên.

"Hữu sắc đan hương?" Nhìn đan hương màu tím nọ, trên sân rộng cơ hồ tất cả luyện dược sư biết thứ này đại biểu ý tứ gì, đều thất thanh kêu lên.

"Không ngờ cũng có thể luyện chế ra đan dược có hữu sắc đan hương. Tên hỗn đản, quả nhiên là đã có chuẩn bị a." Khuôn mặt Pháp Mã vừa mới hiện lên một chút tươi cười, khi đan hương mang màu tím bay ra, trong nháy mắt lại trở nên âm trầm.

"Cái gì là hữu sắc đan hương?" Trên đài cao, Hải Ba Đông nhìn Pháp Mã sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, vội vàng hỏi.

"Chính là đan dược vừa có sắc vừa có hương, bình thường chỉ có ngũ phẩm đan dược mới có thể sinh ra. Đương nhiên, một ít tứ phẩm đan dược cao cấp nhất cũng có thể có. Nhìn độ dày đan hương của hắn, ta nghĩ đan dược mà hắn luyện chế, hẳn là cái thứ hai." Pháp Mã âm trầm nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Cùng hắn so sánh, tứ phẩm đan dược mà Nguyệt nhi cùng Liễu Linh luyện chế, không thể nghi ngờ là kém hơn một bậc."

"Lần này, sợ rằng là sẽ thua. "

Trên sân rộng, tiểu công chúa cùng Liễu Linh ngốc trệ nhìn chằm chằm hữu sắc đan hương từ trong dược đỉnh của Viêm Lợi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cười khổ. Trước mặt ưu thế tuyệt đối, giải thích gì cũng vô dụng.

"Kia cũng không nhất định!" Một tiếng cười nhàn nhạt, trong trẻo của một thanh niên vang lên.

Tiếng cười lãnh đạm thình lình xảy ra, làm tiểu công chúa cùng Liễu Linh sửng sờ, lập tức quay đầu. Chỉ thấy, Tiêu Viêm giống như cọc gỗ bình thường, chẳng biết khi nào đã lần thứ hai ngảng đầu lên. Khuôn mặt vốn ngày thường có vẻ có chút lạnh lùng, giờ phút này cực kì hiếm hoi lộ ra một nụ cười.

Tiểu công chúa hai người nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Không biết vì sao, họ cảm giác được Tiêu Viêm vốn lúc trước có chút hoảng hốt, tựa hồ bây giờ đã hoàn toàn biến thành một người khác, phải chăng là khí chất cùng sự tự tin?

"Thật xin lỗi." Pháp Mã hội trường xoay người lại, Tiêu Viêm nhìn về phía Pháp Mã đang ở trên đài cao, có chút khom người, môi nhúc nhích. Với thực lực của lão, tất nhiên đã biết hắn nói cái gì.

"A a. Hồi phục lại là tốt rồi a." Nhìn nụ cười ôn hòa của thanh niên ở phía dưới, Pháp Mã thoáng sửng sốt, sau đó vui mừng gật đầu.

Cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của Viêm Lợi, mỉm cười giơ ngón tay cái lên. Sau đó, dưới sự chứng kiến của mọi người, ngón cái quay 180 độ, chỉ xuống dưới đất!

"Quán quân, là của ta!"

--------------------

*đầu hổ đuôi rắn: trước thì thành công, sau thì thất bại.

*thạch thai: bãi đá