Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Thời gian rãnh rổi, Tiêu Viêm dồn hết tinh lực vào trên cái Ma Độc Ban trong cơ thể. Cái vật quỉ quái này dây dưa với hắn đã lâu, thật như một trái bom hẹn giờ vậy, một ngày còn chưa tháo bỏ đi, là một ngày trong lòng còn lo lắng bất an. Nếu cứ để như thế mãi thì sự không thoải mái một chút nào cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà trải qua một thời gian nghiên cứu, đối với Ma Độc Ban hắn đã thêm phần thấu triệt, nhưng cũng chính vì thế càng không dám lỗ mãng ra tay. Ma Độc Ban này quả thật quá khủng bố! Năm đó nếu không phải nhờ Tiểu Y Tiên bố trí phong ấn, chỉ sợ nó sớm đã phát tác rồi. Hiện giờ tuy Tiêu Viêm đã đột phá tới Đấu Tông, nhưng phong ấn này tốt nhất là không nên chủ động bài trừ, đợi đến khi nào nắm thật chắc rồi hãy động thủ vẫn chưa muộn.
Trong căn nhà đá nóng rực như một cái hỏa lò, chính giữa một quầng lửa đang bập bùng cháy là một thùng gỗ thật lớn, Kim Thạch ngồi im không nhúc nhích bên trong làn nước thuốc chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Kim Thạch lúc này tinh thần có vẻ sảng khoái vô cùng. Bất luận là hơi thở hay là ánh mắt cũng không còn tỏ ra mệt mỏi như trước kia. Hiển nhiên trong khoảng thời gian này Tiêu Viêm trừ độc, hiệu quả phi thường khả quan.
Sương mù tràn ngập kéo dài nữa thời thần, rốt cục cũng chậm rãi giảm dần rồi tiêu tán đi. Nước thuốc trong thùng gỗ đã trở nên trong xuốt, dược lực trong đó đều đã thẩm thấu vào trong cơ thể Kim Thạch rồi.
Tiêu Viêm vung tay lên đem Lưu Ly Liên Tâm Hỏa thu vào thể nội, khẽ thở phào nhẹ nhõm. May mà hiện giờ hắn đã đạt đến Đấu Tông cấp bậc, bằng không với thực lực trước kia mà tiến hành khu độc trường kì như thế, chỉ sợ khó có thể thoải mái như thế này được.
Trong chậu gỗ Kim Thạch sau khi mặc lại quần áo bèn nhảy ra, cảm thụ được trong cơ thể tràn ngập sinh cơ bừng bừng, nét mặt già nua cũng hiện lên một chút kinh hỉ. Lão ôm quyền trịnh trọng nói với Tiêu Viêm:
- Tiêu Viêm tiểu huynh đệ. Đại ân này không chỉ nói cảm ơn mà xong được, ân tình này suốt đời lão phu nhớ kỹ!
Tiêu Viêm cười cười, lấy từ trong nạp giới ra hai cái bình ngọc đưa cho Kim Thạch:
- Ngày mai tại hạ sẽ đi, đây là nước thuốc trừ độc cùng đan dược. Trong cơ thể tiền bối đại bộ phận hỏa độc đều được khu trục, bởi vậy cũng không cần ta dùng Dị Hỏa thúc dục nữa. Phương pháp trừ độc trong thời gian qua hẳn ngài cũng đã biết, cho nên ta không giải thích thêm nữa. Cứ theo đó trong vòng hai ba tháng nữa, hỏa độc trong cơ thể nhất định hoàn toàn được trừ đi.
- Ngày mai tiểu hữu sẽ đi sao?
Nghe vậy, Kim Thạch ngẩn người vội vàng hỏi.
Tiêu Viêm gật gật đầu! Tứ phương Các đại hội chỉ sợ đã sắp diễn ra, hắn nếu muốn tìm được Phong Tôn Giả thì chỉ có thể đi Phong Lôi Các mới có thể gặp. Nếu bỏ lỡ dip này, với sự xuất quỷ nhập thần của các vị cường giả Đấu Tôn, thì biết đi đâu mà tìm họ. Lại thêm có Hồn Điện chằm chằm quan sát khiến hắn không thể đàng hoàng mà đưa việc này ra được. Đành âm thầm mà tìm thôi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm dứt khoát vậy Kim Thạch cũng chỉ có thể gật gật đầu. Lão đưa tay tiếp nhận hai cái bình ngọc rồi trầm giọng nói:
- Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, nếu sau này gặp phiền toái, có thể tới Thiên Mục Sơn tìm ta! Ở trong này, cho dù là lão gia hỏa Phí Thiên kia cũng không dám đụng đến ngươi đâu!
Tiêu Viêm cười, tuy Kim Thạch là ma thú, nhưng rất nặng tình nghĩa. Thực lực Phệ Kim Thử Tộc so với Phong Lôi Các vẫn có sự chênh lệch không nhỏ. Nhưng lão vẫn có thể nói ra lời này, xem ra lão cũng là một người đáng để kết giao.
- Đã như vậy, tại hạ xin đa tạ Kim Thạch tiền bối trước…
Trong phòng, dưới ngọn đèn nhu hòa, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên giường, nơi ngực hắn có một cái bớt đen như mực. Xung quanh cái bớt đen mơ hồ truyền ra ít mùi tanh. Vô số hắc tuyến lan tràn che kín một ít kỳ dị ký hiệu, đem cái bớt vây quanh. Những ký hiệu này là năm đó Tiểu Y Tiên phong ấn tạo thành, bất quá trải qua mấy năm bị Ma Độc Ban không ngừng ăn mòn, đã mờ nhạt đi ít nhiều, xem ra thời gian có thể kiên trì cũng không còn bao lâu.
Tiêu Viêm chăm chú nhìn cái bớt! Vốn hắn đã biết được hai biện pháp khu trừ Ma Độc Ban, một là tìm Đấu Tôn tương trợ, hai là dung hợp thêm một loại Dị Hỏa để luyện hóa Ma Độc Ban. Nhưng đáng tiếc, Tiêu Viêm bây giờ cả hai điều kiện đều không đạt thành.
Có điều tuy một trong hai loại điều kiện chưa đạt được, nhưng Tiêu Viêm mơ hồ có cảm giác, hiện giờ bản thân đối với Ma Độc Ban cũng không phải không có lực chống cự. Lần này đột phá, đã mang đến không ít ưu đãi.
Sau một lúc nhíu mày trầm tư thật lâu, Tiêu Viêm mới mạnh mẽ cắn răng một cái. Tâm thần máy động, trong cơ thể hỏa diễm xanh biếc đang ở khắp nơi chợt nhanh chóng ngưng tụ tại trước ngực, bao vây Ma Độc Ban lại
Xem độ nhạt của phong ấn thì biết là nó rõ ràng chi trì không được lâu nữa. Cho nên hắn phải mau chóng đem Ma Độc Ban này giải quyết. Tuy lấy hắn thực lực bây giờ mà luyện hóa Ma Độc Ban thì quả thật có chút khó khăn. Nhưng vẫn có thể dùng cách mài sắt thành kim, dần dần luyện hóa, giảm bớt áp lực mà phong ấn phải chịu.
Chủ ý đã quyết, tâm thần Tiêu Viêm liền khống chế một tia hỏa diễm thoát ra, chạy dọc chung quanh cái phong ấn Ma Độc Ban tạo thành một vòng tròn, sau đó mạnh mẽ đập vào.
Hỏa diễm đụng thật mạnh vào vòng ký hiệu phong ấn phía trên, nhiệt độ cực nóng lập tức làm phong ấn xuy xuy mấy tiếng rồi toát ra một làn khói trắng. Dưới sự ăn mòn của Dị Hỏa, phong ấn bắt đầu dần dần vỡ ra một ít khe hở. Năng lực khống chế Hỏa diễm của Tiêu Viêm lúc này cực kỳ hoàn mỹ, hắn chỉ mở ra một ít khe nứt nhỏ, tịnh không đủ để Ma Độc Ban phát nhưng lại có năng lực lôi kéo ra một phần nhỏ.
Khe nứt nhỏ tại phong ấn vừa xuất hiện thì Ma Độc Ban yên tĩnh trong thể nội lâu nay bỗng nhiên bộc phát, lập tức có một tia hắc tuyến theo kẽ nứt mới hình thành dữ dội lướt ra.
Nhìn thấy hắc tuyến bắn ra, tâm thần Tiêu Viêm nhất thời căng thẳng. Hỏa diễm xanh biếc ở ngoài phong ấn bùng lên thành biển lửa, đem khu vực trong ngực kín chật như nêm cối.
Hắc tuyến vừa thuận lợi xuyên qua cái khe, một mùi xú uế nồng đậm nhất thời khuếch tán ra theo, thậm chí còn ẩn chứa chất ăn mòn cực mạnh. Bất quá đã có Dị Hỏa thủ hộ, mùi hôi tanh đó vừa mới vừa xuất hiện, liền vang lên một trận xuy xuy rồi hóa thành hư vô.
Nhìn hắc thuyến có chút âm trầm, ánh mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua một chút hàn ý. Nếu hắn giờ này chưa đột phá Đấu Tông, chỉ sợ này hắc tuyến Ma Độc Ban, sẽ tàn phá cơ thể hắn nát bét. May thay, hắn hôm nay đã chân chính đạt đến cấp bậc Đấu Tông.
Tâm thần vừa động, ngọn lửa xanh biếc trước ngực lượn lờ, lập tức hóa thành một con Hỏa Long, mang theo trầm thấp tiếng ngâm, hướng về hắc tuyến mà bùng phát.
Dưới quy mô vây giết Lưu Ly Liên Tâm Hỏa lớn như vậy, hắc tuyến Ma Độc Ban dường như cũng nhận điều gì đó bất an. Thực lực Tiêu Viêm tăng cường khiến cho uy lực Lưu Ly Liên Tâm Hỏa cũng gia tăng.Nhớ năm đó chỉ luyện hóa hắc tuyến Ma Độc Ban cực nhỏ thôi cũng đã tiêu hao không ít thời gian của Tiêu Viêm. Còn bây giờ mà nói, Tiêu Viêm có tin tưởng, tốc độ luyện hóa sẽ tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Ngay tại thời điểm hắc tuyến Ma Độc Ban đang do dự, Hỏa Long nháy mắt đã tới. Hỏa diễm đảo qua, liền bao quanh hắc tuyến thật chắc chắn, sau đó xoayt tròn một chỗ, hóa thành Lục Hỏa hừng hực, bắt đầu luyện hóa hắc tuyến bên trong.
Bị Lưu Ly Liên Tâm Hỏa luyện hóa, hắc tuyến Ma Độc Ban cũng kịch liệt phản kháng. Từng luồng hắc vụ đậm đặc chất ăn mòn liên tục trào ra không ngừng, điên cuồng va chạm dữ dội với hỏa diễm bốn phía.
Xuy xuy!
Hắc vụ đụng vào hỏa diễm, nhất thời bạo xuất hàng loạt tiếng xuy xuy. Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hiện tại xác thật khó mà luyện hóa Ma Độc Ban hoàn toàn, nhưng một luồng hắc tuyền nho nhỏ như vậy lại không thành vấn đề.
Dị Hỏa dưới sự không chế của tâm thần Tiêu Viêm bắt đầu co rút. Thanh âm xuy xuy lại vang vọng, màu sắc của hắc tuyến Ma Độc Ban đã nhạt đi dần. Cứ như thế gần một giờ sau, độc tố màu đen đã bị Lưu Ly Liên Tâm Hỏa luyện hóa sạch sẽ.
Độc tố vừa bị diệt hết, ngay sau đó là một luồng đấu khí cực độ hùng hồn.
Cỗ Đấu khí này không có một chút ý thức nào, cứ như vậy dừng lại trong ngọn lửa, im lìm không nhúc nhích.
Cảm thụ được sự hùng hồn tinh thuần của luồng đấu khí đó, trên khuôn mặt Tiêu Viêm cũng hiện lên sắc thái vừa lòng. Ma Độc Ban mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng có thể xem nó là một khối thuốc đại bổ. Nếu hắn có thể luyện hóa nó hoàn toàn thì Tiêu Viêm đoán chắc, thực lực của hắn ít nhất có thể vọt tới Đấu Tông cao giai.
Chuyện thế gian, quả nhiên nguy hiểm cùng lợi ích luôn luôn song hành.
Tâm thần Tiêu Viêm bèn lập tức khống chế luồng đấu khí đó, dọc theo lộ tuyến vận chuyển của công pháp Phần Quyết mà đem nó hóa thành của mình.
Cảm ứng Đấu khí trong cơ thể hơi có chút tăng cường, Tiêu Viêm trong lòng âm thầm cười hắc hắc. Tâm thần một lần nữa tập trung đến phía trên Ma Độc Ban, tiếp tục dẫn ra một ít độc tố của nó.
Hắn mặc dù không thể một lần luyện hóa toàn bộ, nhưng cứ tuần từ đem rút từng sợi một ra luyện hóa, thì dần dà Ma Độc Ban bởi thiếu đi Đấu khí duy trì nhất định sẽ tự động tiêu tan. Đến lúc đó, mối đại nguy hiểm trong cơ thể này cũng theo đó mà cởi bỏ.
- Thứ này thật hiệu quả nha, cho dù một ít thất phẩm đan dược cũng khó mà so sánh! Hắc hắc, Hạt Tất Nham lão gia hỏa, lão tặng cho ta một lễ vật thật là tốt đó!