Đấu Phá Thương Khung

Chương 965: Khí thế ngập trời

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2277 chữ

Phía chân trời xanh thẳm, có mười mấy bóng người đang đứng trôi nổi trên không, bọn họ chia nhau phân tán ra, ánh mắt cẩn thận tra xét qua một lượt khắp nơi trong dãy núi.

"Trầm Vân, không phải ngươi nói tiểu tử kia đã trúng Huyết Lôi Ấn Ký của ngươi sao, giờ ngươi lại bị mất đi cảm ứng là sao? Hắn đang ở phương nào?" Tìm tòi mất một lúc lâu, một lão giả áo đỏ mặt vàng nhất thời không nhịn được, nghiêng đầu sang phía một lão giả áo tro, nói với giọng tức giận.

Sắc mặt Trầm Vân lúc này vô cùng âm trầm, thẳng một đường đuổi theo đến đây, hắn nhận thấy càng lúc cảm ứng giữa hắn và Huyết Lôi Ấn Ký càng trở nên yếu đi, đặc biệt khi hắn vừa tiến vào phụ cận vùng núi này, mối liên hệ đó đã triệt để bị cắt đứt, vì vậy hắn cũng chỉ lần theo lộ tuyến lúc trước của tia liên hệ mà mở rộng tìm kiếm tại đây, nhưng tìm kiếm thời gian lâu như vậy, vẫn không có kết quả gì.

"Không biết tiểu tử kia dùng phương pháp gì mà có thể khu trừ Huyết Lôi Ấn Ký mà ta lưu lại trong cơ thể hắn!" Trầm Vân âm trầm nói, thật ra trong lòng hắn cũng đang vô cùng kinh ngạc, việc khu trừ Huyết Lôi Ấn Ký khó khăn như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Không ngờ chỉ cần thời gian chưa đến nửa ngày, tiểu tử kia liền có thể làm được việc đó, việc quái dị như thế, nhiều năm qua hắn cũng chưa gặp phải bao giờ.

"Không phải ngươi rất tin tưởng vào Huyết Lôi Ấn Ký của ngươi sao? Sớm biết như thế này, lão phu đã trực tiếp đuổi theo hắn từ lúc nãy rồi!" Nghe Trầm Vân nói vậy, Hồng Thiên Khiếu nhất thời giận sôi "Nếu mất đi cảm ứng, tiểu tử kia chạy đi xa mất, còn tìm được như thế nào nữa?"

"Kêu gào cái gì? Ngươi đuổi theo hắn đó hả? Hừ, nếu không phải ngươi kiêng kị Khôi Lỗi trong tay hắn, đã sớm đuổi theo lâu rồi!" Trầm Vân cau mày, không kiên nhẫn nói.

"Ngươi… Ngươi đánh rắm thì có, lão phu mà sợ Khôi Lỗi của tiểu tử kia sao?" Hồng Thiên Khiếu nhất thời giận dữ quát.

"Hừ, đợi đến lúc tìm được hắn, ta liền để cho ngươi đối phó với Khôi Lỗi kia." Trầm Vân buông tiếng cười lạnh, chợt vung tay lên, trầm giọng nói: "Các ngươi đi tới phía trước, tìm kĩ từng tấc đất cho ta, tiểu tử kia tuyệt đối vẫn còn ở trong sơn mạch này, ta cũng không tin, hắn có thể qua mặt ta mà chạy thoát."

Nghe tiếng quát của Trầm Vân, hơn mười cường giả đang đứng trên bầu trời liền giật mình, tất cả đều tập trung ánh mắt vào Hồng Thiên Khiếu chờ đợi, bọn họ là cung phụng của Hồng gia, dĩ nhiên là muốn nghe sự phân phó của Hồng Thiên Khiếu.

"Là theo ý hắn đi!" Hồng Thiên Khiếu vung tay áo nói.

"Vâng"

Nghe vậy, lúc này hơn mười cung phụng của Hồng gia mới chắp tay, sau đó phân tán riêng lẻ, mở rộng đội ngũ thành hình cánh quạt, dần hạ thấp thân mình, chậm rãi tiến sâu vào trong dãy núi tìm kiếm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Khi đám người Hồng Thiên Khiếu còn đang tìm kiếm Tiêu Viêm, ở một chỗ bí mật trong rừng cây phía sau lưng bọn hắn, có hai bóng người lặng lẽ hiện ra như thiểm điện, trong hai người có một nữ tử, rõ ràng là Hàn Tuyết, bên cạnh nàng là một lão giả áo trắng, gương mặt khắc khổ. Lão giả đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở của các nhánh cây, nhìn đám người Trầm Vân xa xa nơi chân trời, trong mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng.

"Thái gia gia, liệu bọn họ có thể tìm thấy Tiêu Viêm hay không?" Hàn Tuyết vô cùng lo lắng nhìn đám cung phụng Hồng gia đang tiến hành dò xét, lo lắng nói.

"Ai…, nha đầu, mặc dù lão nhân ta vì không chịu được sự nhũng nhiễu của ngươi mà mang ngươi đi theo đến đây, nhưng ta cũng phải nói trước, một khi phát sinh tình huống gì, ta nhất định không hiện thân ra tay đâu đó, ngươi phải thông cảm cho thái gia gia, không chỉ có mình Hồng Thiên Khiếu, mà còn có Trầm Vân kia là người của Phong Lôi Các, người của Hàn gia ta không thể chọc đến thế lực đó nổi đâu…" Lão giả áo trắng thởi dài, sắc mặt nghiêm túc nói tiếp.

"Có thể mạo hiểm mang ngươi tới đây, đây là do tiểu tử kia đã trợ giúp Hàn gia chúng ta một lần, cuộc đời lão phu xưa nay không thích thiếu nợ nhân tình của người khác, nếu không, dù ngươi có nói ngọt ngào thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không đùa giỡn với Phong Lôi Các đâu.

Hàn Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nhẹ gật gật đầu nói: "
Tuyết Nhi biết là phải có chừng mực, đến lúc đó gia gia cứ tùy theo tình huống mà ra tay, nếu không được, rút lui cũng được." Nói đến câu cuối cùng, nhất thời hai mắt nàng đỏ lên không ít.

Thấy bộ dáng nàng như vậy, lão giả áo trắng chỉ biết cười khổ, khẽ xoa đầu Hàn Tuyết, thở dài nói: "
Ôi, có thể đem đứa cháu nhỏ luôn cao ngạo của ta biến thành bộ dáng như thế này, tên tiểu tử gọi là Tiêu Viêm kia thật là có bổn sự a!"

Nhất thời, Hàn Tuyết chỉ biết nở một nụ cười ngượng ngùng trên gương mặt, vừa muốn nói chuyện thì phía xa xa nơi dãy núi bỗng vang lên một tiếng nổ lớn xen lẫn tiếng kinh hô, loáng thoáng có thể nghe thấy một số câu "
Hắn đang… đây này… #$@..."

"
Bị phát hiện rồi sao?" Hàn Tuyết lo lắng đến mức nắm chặt tay lại.

"
Tiểu tử, ta còn tưởng ngươi sẽ ẩn trốn cả đời chứ!"

Thân hình Trầm Vân trôi nổi trên không, ánh mắt thâm trầm nhìn người thanh niên đang chậm rãi đi ra từ trong một sơn động, vừa đi vừa cười châm chọc nói: "
Đã làm Trầm trưởng lão vất vả nhiều a, xem ra ngài đã hận ta đến thấu xương rồi" Tiêu Viêm đảo mắt nhìn qua một vòng xung quanh, rồi dừng tại nơi Hồng Thiên Khiếu đang đứng, cười híp mắt.

"
Hận ý của lão phu, chờ đến khi ngươi rơi vào trong tay ta, ngươi sẽ lập tức được hưởng thụ đãi ngộ đó." Trầm Vân oán độc nói, sự đau đớn từ cánh tay hắn vẫn mơ hồ truyền đến, giống như từng mũi dùi đâm thẳng vào tâm can, cảm giác bị sỉ nhục làm sát ý trong lòng hắn tuôn ra, không hề dấu giếm.

"
Tiểu tử kia, lúc này đây lão phu rất muốn nhìn ngươi làm cách nào để chạy trốn! Ta đã đáp ứng với thằng cháu ngoại, đem tứ chi của ngươi đánh gãy hết rồi đem ngươi đến trước mặt nó." Đôi mắt Hồng Thiên Khiếu lộ ra hung quang dữ tợn nhìn Tiêu Viêm, giọng nói của hắn thâm trầm đến nỗi tất cả cung phụng của Hàn gia cũng đều phát lạnh trong lòng.

Tiêu Viêm mỉm cười, chẳng qua ẩn giấu đằng sau nụ cười đó là hàn ý đang dâng lên trong lòng hắn: "
Xem ra hai vị nhất định phải dồn ta vào chỗ chết, không chết không thôi, một khi đã như vậy, mạng của hai vị cũng giao ra đây cho tại hạ vậy."

Nhìn nụ cười của Tiêu Viêm, Hồng Thiên Khiếu nhất thời giận quá hóa cười, trào phúng nói: "
Tiểu bối hung hăng ngang ngược, ngươi tưởng dựa vào một cái Khôi Lỗi, là có thể cứu mạng ngươi được sao?"

Nghe thế, nụ cười trên mặt Tiêu Viêm càng trở nên quỷ dị, hắn cong tay búng ra, lập tức ngân quang chợt lóe lên, Địa Yêu Khôi đã hiện ra trước người Tiêu Viêm.

Địa Yêu Khôi vừa xuất hiện, những cung phụng của Hồng gia lập tức vội vàng lui về phía sau một chút, đối với khôi lỗi đã trực tiếp vặn đứt ngón tay Trầm Vân này, bọn họ cực kỳ e ngại.

Khi Địa Yêu Khôi vừa xuất hiện, ánh mắt của Hồng Thiên Khiếu càng trở nên ngưng trọng, đối với Địa Yêu Khôi khó nuốt này, hắn cũng không còn xa lạ gì nữa. "Hồng Thiên Khiếu, ngươi lúc nãy đã nói qua, khôi lỗi này sẽ để ngươi giải quyết, tên tiểu tử kia để cho ta đối phó."

Nhìn chằm chằm vào Địa Yêu Khôi, quang mang trong mắt lóe lên, trong mơ hồ hắn hơi có chút e ngại, bèn quay đầu lại nói với Hồng Thiên Khiếu.

Nghe Trầm Vân nói vậy, gương mặt Hồng Thiên Khiếu nhất thời trở nên run rẩy, nhưng cũng đành hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "
Giao cho lão phu cũng được, nhưng tốt nhất là ngươi nên mau chóng giải quyết tên tiểu tử kia đi."

"
Yên tâm, bây giờ lão phu sẽ cho hắn biết việc đắc tội Phong Lôi Các chính là quyết định sai lầm nhất đời hắn!" Trầm Vân dữ tợn nhìn Tiêu Viêm, điềm nhiên nói.

Đưa mắt nhìn hai lão già như hai con hổ đang rình mồi, Tiêu Viêm lại cười cười, ngón tay vô thanh vô tức mơn trớn nhẹ trên nạp giới, rồi bất chợt chỉ ngón tay vào thẳng Hồng Thiên Khiếu, lạnh giọng nói: "
Giết hắn đi!"

Tiêu Viêm vừa dứt lời, Địa Yêu Khôi đang đứng trước mặt liền hung hăng đạp mạnh xuống đất làm đá núi nổ tung, thân hình như hỏa tiễn bắn thẳng lên không, hung hãn vọt tới trước mặt Hồng Thiên Khiếu. "
Hừ, để lão phu thử xem, khôi lỗi này đến tột cùng là có gì khó lường!"

Nhìn Địa Yêu Khôi hùng hổ lao đến, Hồng Thiên Khiếu buông tiếng cười lạnh, đấu khí rừng rực như ngọn lửa đỏ ùn ùn từ trong cơ thể bùng phát ra, bàn tay hắn nắm chặt, một thanh đại đao chừng hai thước liền xuất hiện trong tay. Đại đao vung lên, mang theo lực đạo nóng cháy hung hăng bổ về phía Địa Yêu Khôi.

"
Đang!"

Đại đao chém lên bả vai của Địa Yêu Khôi chỉ để lại chút hoa lửa bùng lên, tạo thành một vệt mờ màu trắng.

"
Thân thể Khôi lỗi này quá cứng a!"

Hồng Thiên Khiếu cả kinh, một lần nữa nắm chặt đại đao trong tay, hung hăng va chạm với Địa Yêu Khôi, một hồi đại chiến thảm thiết tiếp tục diễn ra.

Lúc Hồng Thiên Khiếu cuốn lấy Địa Yêu Khôi thì Trầm Vân bên này cũng chậm rãi hạ thấp thân hình, trôi nổi trên không trung trước mặt Tiêu Viêm, gương mặt khô cằn hướng về phía Tiêu Viêm nở ra một nụ cười khiến người ta sợ hãi, thanh âm lành lạnh chậm rãi truyền ra: "Tiểu tử, ngươi dứt đứt một đốt ngón tay của ta, ta sẽ đem mười ngón tay của ngươi hoàn toàn phế bỏ!"

Tiêu Viêm ảm đạm cười, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân hình đột ngột phóng thẳng lên, nhẹ nhàng đứng trên một thân cây cự thụ.

Quan sát hành động của Tiêu Viêm, Trầm Vân nhàn tản chắp hai tay sau lưng, đưa ánh mắt châm chọc nhìn Tiêu Viêm, hắn cho rằng với cục diện hiện tại, Tiêu Viêm chẳng khác nào một con chuột đang dãy chết, mà hắn chính là một con mèo đang vờn chuột. Đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ thuần khiết của hắn a.

Đối với ánh mắt châm chọc của Trầm Vân, Tiêu Viêm lại tảng lờ như không nhìn thấy, hai tay hắn chậm rãi mở ra, đôi mắt dần dần nhắm lại, khẽ cúi đầu lẩm nhẩm trong tâm thức "Diệu lão tiên sinh, cho ta mượn tạm lực lượng của tiên sinh…"

Sau lời lẩm nhẩm ấy, nạp giới trắng như tuyết trên ngón tay Tiêu Viêm đột nhiên khẽ run lên, một luồng lực lượng linh hồn bàng bạc mênh mông như thủy triều, điên cuồng chạy dọc theo cánh tay Tiêu Viêm, dũng mãnh trút vào cơ thể hắn.

Theo lực lượng linh hồn bàng bạc tràn vào cơ thể, không gian xung quanh thân thể Tiêu Viêm đột nhiên trở nên chậm rãi vặn vẹo, một luồng khí thế ngập trời giống như đế vương thức tỉnh, Quân Lâm Thiên Hạ tràn ngập ra khắp không gian.

Lúc cổ khí thế ngập trời đó xuất hiện, từ Trầm Vân cho đến những cung phụng của Hồng gia đang đứng xung quanh, thậm chí Hồng Thiên Khiếu đang kịch chiến với Địa Yêu Khôi, trong đại não đều trở nên ngốc trệ, cảm giác kinh hãi không gì sánh nổi bỗng nhiên bùng phát trong sâu thẳm linh hồn.

Cách đám người Tiêu Viêm ở rất xa, lão giả áo trắng lúc này cũng trợn mắt há mồm đứng sững người, một lát sau mới khó nhọc quay đầu lại, nhìn gương mặt đang nghi hoặc của Hàn Tuyết, thanh âm khô khốc nói:

"Nha đầu! Xem ra việc chúng ta đến đây lần này là không cần thiết rồi!"