Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Sáng sớm ngày thứ ba, rốt cuộc Chúc Ly trưởng lão với nét mặt ngưng trọng cũng xuất hiện trước mặt mấy người Tiêu Viêm. Thấy thế, hắn cũng hiểu được hôm nay hẳn là ngày phải bắt đầu động thủ.
"Tiêu Viêm tiểu hữu, mời theo lão phu đến đấy đi!"
Chúc Ly nói với Tiêu Viêm liền xoay người đi trước dẫn đường. Sau đó, mấy người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng theo sát.
Một đường bay theo Chúc Ly bay sâu vào bên trong Long đảo. Ở ven đường, Tiêu Viêm phát hiện không khí trên đảo hôm nay đều trở nên căng thẳng và nghiêm trang hơn rất nhiều. Cứ cách một khoảng, đôi lúc hắn lại cảm nhận được có vài ánh mắt cảnh giác quét qua hư không.
"Mặc dù chúng ta đã thực hiện rất tốt công tác bảo mật, nhưng Tử Nghiên quá mức trọng yếu với Cổ Long tộc nên vì thế không thể xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào. Cho nên, phòng ngự hôm nay trên Long đảo đã được đẩy lên bậc cao nhất!" Dọc đường đi, nghe Chúc Ly giải thích thì Tiêu Viêm mới cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi bay thẳng vào sâu trong Long đảo, Tiêu Viêm vì rất nhạy cảm nên phát hiện tựa hồ năng lượng thiên địa ở nơi này đang dần dần trở nên nóng hơn nhiều.
"Nơi này… thậm chí còn có một ngọn núi lửa!"
Cẩn thận cảm ứng một lúc, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Bút tích của Thái Hư Cổ Long tộc này quả nhiên không nhỏ, không nghĩ tới lại còn tạo nên một ngọn núi lửa chân thật trên hòn đảo này.
Phi hành mất suốt mười phần chung, Chúc Ly trưởng lão phía trước mới giảm bớt tốc độ. Theo tầm nhìn của ông ta, Tiêu Viêm cũng dõi theo về phía trước. Chỉ thấy nơi đó có một ngọn núi thật lớn, trên đỉnh có bốn cạnh. Một cột khói trắng có nhiệt độ vô cùng khủng khiếp từ bên trong lượn lờ dâng lên.
"Vù…"
Khi Tiêu Viêm và Chúc Ly đến không trung nơi này, một bóng đen chợt lướt tới từ xa, sau đó xuất hiện trước mặt hai người Tiêu Viêm.
"Ngài… Thiết Kiếm tôn giả? Ngài… ngài làm sao lại ở đây?"
Mới đầu, Tiêu Viêm chỉ tùy ý thoáng nhìn thân ảnh này. Nào ngờ vừa nhìn rõ thì ánh mắt hắn hoàn toàn như cứng lại, thất thanh nói bằng giọng có vẻ khó tin.
Bóng người trước mặt vận hắc bào, sau lưng đeo một thanh thiết kiếm. Dung mạo như vậy rõ ràng là Thiết Kiếm tôn giả lúc trước cùng theo nhóm người Tiêu Viêm đi Hồn Điện giải cứu Dược lão. Chẳng qua, tại thời điểm cuối cùng rõ ràng là ông đã đơn thân lưu lại ngăn cản Hắc Bạch thiên tôn. Vốn dĩ Tiêu Viêm nghĩ ông đã lành ít dữ nhiều, nhưng không thể ngờ được lại gặp ông ở nơi này một lần nữa.
"Ha ha…" Nhìn thấy bộ dáng kinh hỉ này của hắn, Chúc Ly trưởng lão cười vang, mà khóe miệng Thiết Kiếm tôn giả cũng giật giật giống như đang muốn nở một nụ cười.
"Vị cường giả thần bí ngày đó… chẳng lẽ là Chúc Ly trưởng lão?" Tiêu Viêm chớp mắt, chợt nhìn Chúc Ly với vẻ kinh ngạc rồi nói.
"Khi Tử Nghiên rời khỏi, ta cũng âm thầm đi theo nàng. Nàng quá mức trọng yếu đối với Thái Cổ Hư Long tộc, nên làm sao ta dám để nàng một mình xông loạn được!" Chúc Ly trưởng lão vuốt râu cười nói: "Ngày đó ta củng chỉ định nàng ổn định khe nứt không gian một chút, ngoài ra cũng không hỗ trợ gì thêm. Về phần Thiết Kiếm, lão phu thật sự thưởng thức tính tình của hắn, cho nên khi các ngươi rời khỏi thì mới cứu hắn thoát khỏi tay Hồn Điện!"
"Không nghĩ tới, trong lúc bất tri bất giác, tiểu tử đã nhờ Chúc Ly trưởng lão một phần ân tình!" Tiêu Viêm cười khổ, nói.
"Việc nhỏ mà thôi!" Chúc Ly tùy ý khoát tay áo, sau đó chuyển mắt nhìn Thiết Kiếm tôn giả, hỏi: "Đã chuẩn bị tốt chưa?"
Thiết Kiếm tôn giả khẽ gật đầu.
Thấy thế, Chúc Ly trưởng lão cũng gật đầu, vung tay ra hiệu cho Tiêu Viêm rồi thân hình từ từ bay về phía trước rồi cuối cùng huyền phù tại cột khói màu trắng nóng rực trên đỉnh núi. Tiêu Viêm cũng theo sát đến nơi, anh mắt nhìn vào đó lại phát hiện miệng núi lửa kia giờ phút này cư nhiên lại huyền phù một chiếc cự đỉnh toàn thân xanh biếc. Ánh mắt xuyên qua cự đỉnh, chỉ thấy trong đó có một thân hình nhỏ xinh đang yên lặng trôi nổi. Rõ ràng, đó chính là Tử Nghiên!
"Tiêu Viêm tiểu hữu, năng lượng thuộc tính hỏa ở nơi này vô cùng dày đặc. Nếu thi triển Dị hỏa nơi đây thì uy lực có thể được tăng lên rất nhiều!" Chúc Ly trưởng lão lại trỏ tay vào cự đỉnh, sắc mặt có phần căng thẳng, tiếp: "Chẳng qua, Dị hỏa quá mức bá đạo nên vì vậy phải cần lực khống chế vô cùng khủng khiếp! Để sau khi luyện hóa được năng lượng tinh tầng mới không thương tổn đến Tử Nghiên. Điểm này, bằng bổn sự hiện tại của tiểu hữu hẳn là làm được a?"
"Vâng!"
Tiêu Viêm gật nhẹ đầu. Hắm sớm đã khống hỏa đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Bởi vậy, chuyện này với hắn mà nói thì cũng không là khó khăn gì lớn lắm.
Thấy thế, Chúc Ly trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào hướng xung quanh ngọn núi rồi nói: "Trong khoảng thời gian này, lão phu và rất nhiều cường giả của Cổ Long tộc sẽ tọa trấn nơi đây, tuyệt không để bất cứ chuyện gì có thể quấy nhiễu ngươi được!"
Tiêu Viêm đưa mắt theo hướng Chúc Ly đã chỉ. Bằng linh hồn lực hơn người, hắn đích thực cảm giác được có không ít khí tức mạnh mẽ cực độ đang ẩn giấu trong phạm vi ngọn núi này.
"Mặc khác, luyện hóa Long Hoàng tinh tầng cũng không dễ dàng. Vì nó chính là một quá trình rất tốn thời gian, hơn nữa tiêu hao đấu khí cũng cực kỳ khủng bố!" Nói đến đây, Chúc Ly trưởng lão siết chặt tay, một bình ngọc màu trắng sẫm lập tức xuất hiện bên trong. Ông tay khẽ vuốt ve rồi nói với Tiêu Viêm: "Đây chính là năm giọt Cổ Long Tinh Huyết mà lão phu đã luyện hóa được. Chúng không chỉ có tác dụng khôi phục đấu khí trong nháy mắt mà còn có kỳ hiệu rèn gân luyện cốt. Nếu đấu khí của ngươi không thể duy trì liên tục thì hãy phục dụng mỗi ngày một giọt!"
Thật cẩn thận nhận lấy bình ngọc, cảm thụ năng lượng như biển trong đó truyền ra, dù bằng nhãn lực và kiến thức của Tiêu Viêm cũng không nén được mà trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Đối với sự trân quý của Cổ Long Tinh Huyết, hắn tự nhiên hiểu được năm giọt máu bị luyện hóa này khi được mang ra ngoài sẽ khiến những cường giả Đấu Tôn tranh nhau đến vỡ đầu. Dù sao, thứ này không chỉ có công hiệu khôi phục đấu khí bị tiêu hao mà còn có hiệu dụng luyện thể. Nếu biết cách sử dụng hiệu quả, thì đích thực thân thể người dùng hẳn có thể so sánh với ma thú.
"Sự tình chuyện này có liên quan trọng đại, ta cũng không tiếp tục tán phét thêm nữa! Cổ Long Tinh Huyết này tuy trân quý nhưng tiểu tử ngươi cứ tạm thời nhận lấy!" Ở thời điểm này, Tiêu Viêm cũng không thể khách khí thêm nữa, lập tức ôm quyền, sau đó hít sâu một hơi rồi hóa thành một đạo lưu quang xuất hiện trên khoảng không trên miệng núi lửa. Sau đó, hắn liền xếp bằng ngồi xuống rồi chậm rãi tiến đến đối diện với cự đỉnh.
Nhìn thấy Tiêu Viêm chuẩn bị động thủ, sắc mặt Chúc Ly trưởng lão cũng dần trở nên trang trọng. Ông ta đứng lên thấp giọng thì thầm: "Chuyện kế tiếp liền trông vào ngươi a!"
Ngồi xếp bằng trước cự đỉnh, Tiêu Viêm nhìn thân ảnh nhỏ xinh bằng ánh mắt nghiêm trang. Hắn hít sâu vài hơi, đợi đến khi tâm cảnh hoàn toàn yên lặng thì chợt mở miệng quát khẽ.
"Thiếp!"
Cùng lúc Tiêu Viêm mở miệng, một ngọn lửa màu tím bên trong ẩn ẩn một sắc trắng sẫm cũng từ trong miệng hắn phun ra. Nó chợt đón gió rồi hóa thành một biển lửa ngập trời, cuồn cuộn không ngừng quán chú vào bên trong cự đỉnh.
Theo sự xuất hiện của Dị hỏa, độ nóng của không gian xung quanh cũng trở nên cháy bỏng. Một số đại thụ che trời xung quanh ngọn núi cũng chợt khô héo cành lá…
Ngọn lửa gào thét tiến vào trong cự đỉnh, sau đó dưới sự khống chế hoàn mỹ của Tiêu Viêm đều hội tụ vào một chỗ. Trong sát na ngăn ngủi, nó đã hóa thành hình một cự long bên trong chiếc đỉnh lớn này.
"Grào…"
Hỏa long thành hình liền ngửa mặt lên trời gào lên tức giận dữ. Tiếng rống của nó làm cho chiếc đỉnh khổng lồ cũng phải run lên. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Luyện!"
Bên ngoài cự đỉnh, thủ ấn của Tiêu Viêm lặng yên biến hóa. Một tiếng quát cũng vang ra từ miệng hắn.
Cùng lúc tiếng quát vừa dứt, hỏa long cự đại nhất thời bay vút ra, sau đó dưới vô vàn ánh mắt khẩn trương đang theo dõi chăm chú đã lướt đến thân thể Tử Nghiên một cách dữ dội. Ngay khi sắp va chạm với nàng, thân hình khổng lồ của nó chợt lượn một vòng hoàn mỹ rồi quấn quanh người cô bé. Song song lúc này, nhiệt độ trong cự đỉnh cũng tăng lên đến một trạng thái đáng sợ.
"Vù… Vù… Vù…"
Khi nhiệt độ nơi này đột nhiên tăng vọt, từng thân ảnh như lưu quang khắp các nơi trên Long đảo liền bay vút đến. Sau đó tất cả đều dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn lên ngọn núi trên bầu trời. Đây chính là những tộc nhân của Thái Cổ Hư Long tộc. Họ biết được chuyện ngày hôm nay, bởi vậy không một ai dám tạo ra tiếng động quấy nhiễu Tiêu Viêm đang ngưng thần.
Đối những người vây xem khắp thiên địa, Tiêu Viêm cũng không hề để ý. Giờ khắc này, tất cả tâm trí của hắn đều hội tụ vào bên trong cự đỉnh, linh hồn lực tại mi tâm cũng phát ra che trời rợp đất chuyên tâm khống chế nhiệt độ của ngọn lửa.
Bên trong cự đỉnh đã được ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. Tuy nói có ngọn lửa ngăn cản tầm nhìn, nhưng cảnh tượng nơi đó vẫn được Chúc Ly trưởng lão và những cường giả khác quan sát rõ ràng.
Hỏa long chiếm cứ. Từng cột lửa khổng lồ từ trong miệng nó phun ra liên tục, cuối cùng mới quấn quanh cơ thể Tử Nghiên đang phiêu phù bên trong.
Mà dưới nhiệt độ khủng khiếp ăn mòn, Long Hoàng tinh tầng trên cơ thể Tử Nghiên cũng phát ra từng mũi nhọn ánh sáng tản mát ra sự lãnh lẽo kỳ dị. Lúc tinh tầng lóe lên hào quang thì tựa như có một dao động tràn ngập năng lượng đáng sợ, làm người phải kinh tâm táng đởm.
Dị hỏa không ngừng phụt lên thân thể của Tử Nghiên, nhưng Long Hoàng tinh tầng vẫn không có dấu hiệu hòa tan nửa phần như trước nay. Chẳng qua, đối với tình huống này Tiêu Viêm cũng không có gì bối rối. Nếu thứ này có thể tan ra một cách dễ dàng như vậy thì Chúc Ly trưởng lão cũng không cần thỉnh hắn phải ra tay.
Sắc mặt Tiêu Viêm lãnh đạm, từ từ nhắm mắt lại. Mà trong đôi mắt khép hờ của hắn lại lóe lên những ánh lửa sắc nhọn và kỳ dị.
"Dưới Dị hỏa, vạn vật đều bị thiêu đốt! Vạn vật đã thế, Long Hoàng tinh tầng này cũng giống như thế!"