Đấu Phá Thương Khung

Chương 779: Thu phục Cổ Hà!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2310 chữ

Nguồn: TruyenYY

Tiêu Viêm quả thực rất có hứng thú với những lời Pháp Mã kể lại, cũng có thể nói, việc thuyết phục cho Đan vương Cổ Hà gia nhập đã khiến hắn động tâm. Bởi vậy, ngay sớm hôm sau, dưới sự dẫn đường của Pháp Mã, hắn mang theo Hải Ba Đông trực tiếp đi tới nơi cư ngụ của Cổ Hà.

Khi Vân Lam Tông tan rã, Cổ Hà tự nhiên cũng rời khỏi Vân Lam Sơn, có điều lão không bỏ đế quốc Gia Mã đi nơi khác, mà lui về ẩn cư tại một vùng núi yên tĩnh gần đó, hôm nay đám người Tiêu Viêm chính là đang hướng về chỗ này.

Nơi ẩn cư của Cổ Hà cách đế đô cũng không xa mấy, lấy tốc độ của bọn Tiêu Viêm ước chừng nửa giờ là tới nơi. Mà theo chỉ dẫn của Pháp Mã, bọn họ đã rất dễ dàng tìm ra ngôi nhà tranh ẩn dấu trong rừng sâu kia.

Ở đây Tiêu Viêm gặp lại một người quen cũ, đó là Liễu Linh, người năm đó từng tranh đoạt chức quán quân tại Đại hội Luyện dược sư với hắn. Bỗng dưng xuất hiện thêm mấy người ở nơi hẻo lánh này đã khiến Liễu Linh ngẩn người, khi nhìn ra Tiêu Viêm mới ngạc nhiên nói: "Tiêu Viêm, ngươi tới đây làm gì?"

Đối với Tiêu Viêm, trong lòng Liễu Linh có một loại cảm giác vạn phần phức tạp, nhớ năm đó thực lực hai người đều không cách biệt nhiều lắm. Mà giờ đây, y chỉ là một gã Tứ phẩm Luyện dược sư đang chật vật phấn đấu lên ngũ phẩm. Còn người kia, thực lực hiện tại có thể đã ngang bằng với lão sư Cổ Hà, chênh lệch như thế làm y có cảm giác chán nản vô cùng.

"Ha ha, Liễu huynh, thỉnh huynh thông báo với Cổ Hà lão sư một tiếng, rằng có Tiêu Viêm cầu kiến." Tiêu Viêm hướng về phía Liễu Linh mỉm cười, khách khí nói.

Nghe lời lẽ của Tiêu Viêm lễ độ như vậy, Liễu Linh chần chừ một chút, nhưng cũng không cự tuyệt, hơi gật đầu liền xoay người hướng phía nhà tranh đi tới. Địa vị hiện tại của Tiêu Viêm trong Gia Mã đế quốc, y tất nhiên biết rất rõ ràng, Tiêu Viêm này đã không còn là một gã thiếu niên vô danh tiểu tốt như lúc trước nữa.

Nhìn Liễu Linh rời đi, đám người Tiêu Viêm liền đưa mắt nhìn tứ phía, rồi âm thầm gật đầu với nhau. Cổ Hà này thật cũng biết lựa chỗ ở, nơi này quá hẻo lánh, không hề có bóng người qua lại, một nơi rất ít người có thể đến, dùng để ẩn cư quả là sự lựa chọn tuyệt vời!

Tại thời điểm mấy người họ còn đang đánh giá xung quanh, cánh cửa của nhà tranh chợt mở, một người chậm rãi đi ra, ánh mắt thản nhiên nhìn đám người Tiêu Viêm nói: "Các ngươi có thể tìm được tới nơi đây, xem ra thế lực của Viêm Minh hiện giờ quả nhiên đã trải khắp đế quốc Gia Mã nhỉ? Không biết hôm nay các vị tìm tới đây gây phiền toái, hay là còn việc gì khác?"

Người vừa nói, chính là kẻ đã mai danh ẩn tích bấy lâu, Đan vương Cổ Hà, ở phía sau lão, Liễu Linh đang khom người đứng, ánh mắt khẽ liếc qua bọn Tiêu Viêm, giống như đang nghi hoặc mục đích chuyến viếng thăm này của bọn hắn vậy.

"Cái lão già này, vẫn giữ cái bộ dạng cao ngạo đáng ghét đó sao." Nghe vậy, Pháp Mã không khỏi lắc đầu cười mắng.

"Nhất định là lão gia hỏa ngươi dẫn bọn họ tới đây." Cổ Hà trừng mắt với Pháp Mã, rồi nhìn Tiêu Viêm, bình thản: "Minh Chủ Viêm Minh, có việc gì thì nói lẹ đi, bây giờ lão phu còn có một mẻ thuốc đang cần trông coi! Nếu không có việc gì quan trọng, thì đừng làm mất thời gian của ta!"

"Pháp Mã trưởng lão từng nói, Cổ Hà lão sư không phải là một người bụng dạ hẹp hòi, một khi đã vậy, Tiêu Viêm cũng không dài dòng nữa! Lần này tới đây, chủ yếu là muốn mời đại sư gia nhập Đan Đường của Viêm Minh." Tiêu Viêm cười cười, không rườm rà, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn biết, đối với loại người như Cổ Hà, nói chuyện mà cứ úp úp mở mở, hoa ngôn xảo ngữ, ngược lại sẽ làm lão mất kiên nhẫn.

"Gia nhập Viêm Minh?" Nghe vậy, sắc mặt Cổ Hà liền hiện lên vẻ cổ quái, chợt uể oải phất phất tay nói: "Quên đi, lão phu bây giờ rất thích cuộc sống hiện tại, không muốn gia nhập vào thế lực nào cả, chỉ toàn là tranh chấp với bon chen khiến người ta phiền toái mệt mỏi mà thôi. "

"Ơ, lão già này, không phải lão luôn muốn được vào "Đan tháp" tu luyện hay sao? Hiên giờ, Đan Đường so với Luyện dược sư công hội trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, nếu lão gia nhập, thì nguyện vọng đó không còn là khó khăn nữa rồi!" Thấy vậy, Pháp Mã không khỏi bất đắc dĩ nói.

"Lão gia hỏa, ngươi không cần dùng cách này để dụ dỗ ta, ngươi cho rằng ta không có cách nào để vào "Đan tháp" à? Nếu không phải lão phu còn nghĩ mình là người của Gia Mã đế quốc, thì với khả năng luyện dược bây giờ, chỉ cần rời khỏi đây, ngươi tưởng là không có những tổ chức Luyện Dược cường đại khác mời ta vào sao?" Cổ Hà bĩu môi, cười lạnh.

"Ơ…!" Nghe vậy, Pháp Mã không khỏi tức cười, hơi xấu hổ nhìn phía Tiêu Viêm, hắn quá biết, với khả năng luyện dược của Cổ Hà, tùy tiện tới nơi đâu trên Đấu Khí Đại Lục này, cũng có người mời chào, dù sao Lục phẩm Luyện dược sư cũng không phải loại tầm thường.

Pháp Mã đã đưa ra điều kiện hết sức hấp dẫn này, mà kết quả lại không hề lay động được Cổ Hà tí nào khiến Tiêu Viêm cũng ngớ người ra. Lão gia hỏa này, quả nhiên không dễ lừa gạt...

Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Pháp Mã càng xấu hổ hơn.

"Cổ Hà đại sư, nói như vậy, ngươi đối với những tổ chức Luyện Dược Sư bên ngoài đế quốc cũng không ưa thích gì, một khi như thế, tại sao không suy nghĩ đến việc gia nhập Viêm Minh? Chẳng lẽ là vì có kẻ này ở giữa?" Tiêu Viêm chăm chú nhìn Cổ Hà, chậm rãi nói.

Nheo mắt nhìn Tiêu Viêm, Cổ Hà đột nhiên nói: "Ngươi rất muốn lão phu gia nhập Viêm Minh phải không?"

"Lấy khả năng luyện dược của Cổ Hà đại sư, ta nghĩ bất kỳ một thế lực nào cũng không thể bỏ qua." Tiêu Viêm giang tay cười.

"Muốn ta đi cùng ngươi, chưa hẳn là không được, nhưng, ngươi phải đáp ứng một điều kiện của lão phu trước đã!" Ánh mắt chậm rãi lướt trên người Tiêu Viêm, một lát sau, Cổ Hà nhíu mày lại, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Điều kiện gì?" Tiêu Viêm khẽ nhăn trán, vẫn chưa đáp ứng vội mà cẩn thận hỏi lại.

"Tỷ thí với ta một trận về khả năng luyện dược. Nếu ngươi thắng, lão đây liền gia nhập Viêm Minh. Thế nào?" Cổ Hà ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Viêm, lời nói đã có hơi hướm cuồng nhiệt. Đối với thất bại trước Tiêu Viêm trong lần tỷ thí năm xưa, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hôm nay, hắn rất muốn dùng thuật Luyện dược mà bản thân hắn am hiểu nhất, tỷ thí với Tiêu Viêm một trận.

Nghe những lời này của Cổ Hà, ngoại trừ Tiêu Viêm, vẻ mặt ai nấy đều biến đổi, thuật luyện dược của Cổ Hà, trên đế quốc Gia Mã không người nào không biết, cùng với hắn so tài, dù là Pháp Mã cũng không nắm chắc bao nhiêu.

"Lão già này, ngươi đổi cái điều kiện khác đi. Bối phận của ngươi như thế nào mà lại cùng Tiêu Viêm tỷ thí, thật ép người ta quá." Pháp Mã nhíu nhíu mày.

Đối với lời nói của lão, Cổ Hà tựa như không nghe thấy, ánh mắt sáng quắc vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm không rời, hắc hắc cười nói: "Khi dễ hắn? Từ lần thất bại trước đến nay, ta chưa một lần dám xem hắn là tiểu bối. Lão gia hỏa, nói cho ta nghe, ngươi có thể đối xử với tiểu tử này như hậu bối không. Theo ta biết, chỉ sợ thuật luyện dược của hắn không thấp hơn ngươi đâu."

Nghe vậy, Pháp Mã cắn môi, lão không ít lần được nhìn Tiêu Viêm ra tay luyện chế đan dược, tự nhiên phi thường rõ ràng, thuật luyện dược của hắn đã đạt tới trình độ nào, ít nhất, bên ngoài nhìn vào, thuật luyện dược của Tiêu Viêm sẽ không thấp hơn so với hắn.

"Tiêu Viêm, như thế nào? Cùng lão phu tỷ thí một trận, nếu ngươi thắng ta liền gia nhập Viêm Minh, nhưng nếu ngươi thua, từ nay về sau không cần tới đây làm phiền lão phu nữa?" Lãnh đạm nhìn Tiêu Viêm, Cổ Hà thản nhiên nói.

Dưới những ánh mắt soi mói xung quanh, Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, chợt mỉm cười, khẽ gật đầu nói: "Nếu Cổ Hà đại sư có ý muốn này, Tiêu Viêm đành phụng bồi vậy, chỉ là, nếu lỡ như thua, không được dùng cớ khác để thoái thác nữa nhé."

"Tốt! Không hổ là người đứng đầu của Viêm Minh! Đã nhiều năm nay, ở Gia Mã đế quốc không có luyện dược sư nào dám nói với ta như vậy." Nghe Tiêu Viêm nói, Cổ Hà không những không tức giận, ngược lại còn cười to, đưa tay dẫn đường: "Một khi đã như vậy, chúng ta liền vào phòng. Pháp Mã lão đầu, phiền các ngươi ở bên ngoài chờ vậy, Liễu Linh ngươi ở đó chờ cùng bọn họ đi."

Nói xong, hắn liền quay người về phía nhà tranh, đi trước dẫn đường. Tiêu Viêm cũng không chút chần chừ đi theo.

Nhìn hai người đi vào nhà tranh, sau đó đem cửa lớn đóng lại, Pháp Mã và Hải Ba Đông bất đắc dĩ nhìn nhau. Hải Ba Đông ngồi xuống thạch đôn trước nhà lẩm bẩm nói: "Lão gia hỏa, ngươi nói xem, hai người bọn họ, ai có phần thắng lớn hơn?"

Nghe vậy, Pháp Mã lắc đầu, cười khổ nói: "Ta cũng không rõ. Cổ Hà được xưng Đan vương là có cái lý của nó, mà vẻ bề ngoài cho thấy tiểu tử Tiêu Viêm hẳn không phải tên vô dụng, trong khoảng thời gian được xem hắn luyện chế đan dược gần đây, trình độ có lẽ đã đạt tới Lục phẩm Luyện dược sư. Kết cục này, thật khó đoán được."

Liễu Linh bên cạnh đang cẩn thận dâng trà cho hai người, nghe được những lời này của Pháp Mã, ấm trà trong tay nhất thời run lên, khiến nước sánh cả ra ngoài bàn đá, y quay đầu lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia. Dù thế nào y cũng không nghĩ đến, mới qua vài năm thôi, người thiếu niên lúc trước kia chỉ là một Luyện dược sư nho nhỏ, hôm nay lại đạt được cấp bậc có thể so sánh với lão sư.

"Không biết lão sư có thể thắng hắn hay không?"

Trận tỷ thí thuật luyện dược này, ước chừng kéo dài hai ngày, người bên ngoài cũng không thể biết trong khoảng thời gian này, Tiêu viêm cùng Cổ Hà đã tỷ thí kịch liệt thế nào, chỉ nghe, từ trong căn nhà tranh kia, hương đan dược không ngừng truyền ra ngoài. Có thể đoán, lần này tỷ thí không dễ dàng như mọi người tưởng tượng.

Chạng vạng ngày thứ hai, khi ba người đang chờ đợi, cánh cửa vốn đóng kín rốt cuộc cũng mở ra, có hai bóng người dáng vẻ mệt mỏi chậm rãi đi ra.

Khi vừa thấy hai người này xuất hiện, ba người Pháp Mã liền vội vàng chạy đến, khẩn cấp nói: "Ai thắng?"

Kết quả của cuộc tỷ thí này, Tiêu Viêm cùng Cổ Hà đều không có nói, nhưng tới ngày thứ hai khi ba người Tiêu Viêm trở về, Cổ Hà đem theo Liễu Linh rời khỏi nơi ẩn cư, thẳng một đường tiến về đế đô.

Khi Cổ Hà tuyên bố gia nhập Viêm Minh, Pháp Mã cùng Hải Ba Đông trong lòng liền cảm thấy chấn động, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn về phía gã thanh niên áo đen đang mỉm cười kia, vậy ra, trận so tài luyện dược đó, quả nhiên là hắn đã chiếm được thượng phong!

Cùng với sự gia nhập của Cổ Hà, thực lực của Đan Đường tự nhiên sẽ càng mạnh hơn, mà theo gương Cổ Hà, một số luyện dược sư tự do trong đế quốc, đã bắt đầu lựa chọn gia nhập Đan Đường. Trong nhất thời, đã khiến quy mô của Đan Đường nhanh chóng mở rộng.

Khoảng một tháng sau khi Cổ Hà tuyên bố gia nhập Đan đường, trong lúc rảnh rỗi, bỗng một cánh chim câu từ đế quốc Xuất Vân bay lại, khi Tiêu Viêm đọc tín thư xong, vẻ mặt hắn đầy chấn động.

"Người của Hồn Điện xuất hiện, mau tới."