Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1028: Linh bảo xuất thế

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2268 chữ

"Ồ! Có địa phương như vậy là tốt nhất rồi. Đi thôi! Lát nữa vạn nhất có đụng phải bọn người ở bên ngoài thì cũng đừng ham chiến, cứ mau tránh đi là được" Hàn Lập gật gật đầu, đem thu hồi Khôi Lỗi lại.

Hai người liền khởi giá độn quang nhằm cửa điện bay đi.

Lấy tu vi hai người, trong nháy mắt đã đi ra đến bên cạnh Bắc Cực Nguyên Quang. Cấm không cấm chế lại phát sinh hiệu lực, hai người vì không muốn hao tổn nhiều pháp lực, bất đắc dĩ phải dừng độn quang, sử dụng khinh thân thuật.

Thần thức đảo qua phía xa, bên ngoài Bắc Cực Nguyên Quang không có bóng người nào canh phòng. Điều này tuy làm cho Hàn Lập cảm thấy mừng rỡ vô cùng nhưng vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nhắc Khuê Linh một tiếng, hắn một tay thủ sẵn Nguyên Cương Thuẫn, một tay cầm lấy Tam Diễm Phiến, thần sắc bất động tiêu sái ra khỏi Bắc Cực Nguyên Quang.

Cảnh giác quan sát một lần nữa, xác định không có người khác mai phục, Hàn Lập chậm rãi ra khỏi Côn Ngô Điện.

Bên ngoài vẫn hết sức im ắng, nhưng sau khi xem xét hết thảy, Hàn Lập thần sắc khẽ biến.

Chỉ thấy trong quảng trường rộng lớn, trừ hai hàng kim từ linh mộc, cây cối ngã rạp, đất đai cày xới, đá vụn khắp nơi, dường như nơi này đã trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt dị thường. Hơn nữa kẻ xuất thủ gây ra tình cảnh này không phải chỉ hai ba người là có thể làm được.

Khuê Linh từ phía sau đi ra, thấy tình hình bên ngoài cũng sửng sốt.

"Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ những người đó phát sinh nội đấu?" Ả buồn bực tự hỏi.

"Không nhất thiết như vậy. Cũng có khả năng là họ đụng độ với nhóm tu sy thứ nhất đi đến đây. Tuy rằng chưa biết lai lịch bọn chúng ra sao nhưng có thực lực mở ra được phong ấn của Côn Ngô sơn ắt có thần thông không nhỏ." Hàn Lập khôi phục bình tĩnh trầm giọng nói.

"Đó cũng là nhóm người đầu tiên đã phá trừ cấm chế. Lúc ta theo dõi ở xa đã nhìn thấy nhân số bọn chúng có khoảng 6,7 người, nhưng có hai gã tu vi không thua kém gì ta" Khuê Linh thở dài nói.

"Ồ, ngươi còn nhớ rõ bộ dáng chúng không? Một trong 3 gã tu sỹ đi đầu, là một gã tu sĩ có gương mặt chữ điền nhưng hắn chỉ dùng một kiện bảo vật đã làm Càn lão ma khó khăn lắm mới tự bảo vệ được mình. Có thể thấy thế lực này có thực lực không nhỏ" Hàn Lập lòng hiếu kỳ nổi lên, không khỏi truy vấn.

"Hai người còn lại tu vi đều không kém. Ta không dám quá phận tiếp cận. Chỉ dám dùng thần thức quét qua một chút mà thôi." Khuê Linh lắc đầu.

Hàn Lập nghe vậy trong lòng có chút thất vọng. Hắn thật sự muốn biết rõ cổ ma có hay không xen lẫn trong nhóm tu sĩ đầu tiên nhằm có kế hoạch thu hồi hai thanh phi kiếm.

Hiện giờ đã thu phục được Khuê Linh, lại có nhân hình Khôi Lỗi bên cạnh, Hàn Lập tự tin đủ để có thể cùng đối phương tranh tài cao thấp, không cần giống như trước đây phải tránh không kịp thở.

"Đi thôi! Luận tu vi đám người này nếu muốn đánh bại đối thủ có lẽ không phải việc khó nhưng nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt đối thủ thì lại không phải việc dễ dàng. Quá nửa là bọn họ đã truy đuổi đến địa phương khác." Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái, trầm ngâm nói.

Tuy nói như thế, nhưng Hàn Lập cũng rõ ràng khẳng định chắc hẳn đã có chuyện phát sinh. Âm La Tông thì không nói chứ đám gia hoả Thiên lan tu sĩ như thế nào dễ dàng rời đi.

Bọn họ từ thảo nguyên đuổi theo mình đến tận nơi này ắt hẳn là tình thế bắt buộc.

Chẳng lẽ ba tu sĩ đầu tiên lại thật sự cường đại cường ngạnh bức lui được tất cả các tu sỹ khác?

Nhưng điều này cũng không đúng!

Nếu nhóm 3 gã tu sĩ chiếm thượng phong, hẳn đã ẩn núp ở cửa điện, chờ cơ hội tốt để cướp đoạt bảo vật.

Tâm niệm xoay chuyển như điện vòng vo hồi lâu mà Hàn Lập vẫn chưa nghĩ ra được điều gì, hắn quyết định không nghĩ nữa.

Mặc kệ chuyện gì xảy ra, mục đích của hắn theo tính toán đã gần đạt toàn bộ, quan trọng nhất là cần an ổn thoát khỏi cơn đại lốc xoáy này.

Việc cổ ma giữ hai phi kiếm cứ rời khỏi đây sẽ tính tiếp.

Sau khi cân nhắc lợi hai, Hàn Lập lúc này đã có quyết định

"Đi thôi, Khuê đạo hữu! Trước mắt ngươi nên nói tiếp về vị trí bí ẩn, không cần quản chuyện khác. Sau mấy ngày nữa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ tràn vào đâu." Hàn Lập cười lạnh hướng về phía trên thạch thai hạ xuống.

Khuê Linh cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể theo Hàn Lập hạ xuống.

Dọc theo đường đi có thể mơ hồ thấy không ít dấu vết đánh nhau, vết kiếm, dấu gỗ cháy ở khắp nơi.

Những tu sỹ đó quả thật đã truy đuổi ra ngoài

"Đây là …."

Phía trước đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn. Hàn Lập tiến lên vài bước, đứng bên cạnh nhìn vài lần, sau đó chau mày.

Vết nứt này nhất định là do loại bảo vật như đao kiếm một kích đem thềm đá trảm thành hai đoạn tạo thành, khe này dài hơn trăm trượng, sâu hơn ba mươi trượng, khiến chúng nhân thật sự kinh hãi!

Tối thiểu thì Hàn Lập tự hỏi cho dù thi triển ra cự kiếm thuật, cũng vô pháp làm được như vậy.

"Xem ra đám tu sĩ này đã xuất ra chân hoả, ngay cả loại thần thông uy lực cỡ này cũng mang ra thi triển, phỏng chừng trận tranh đấu còn kịch liệt hơn so với dự đoán" trong đầu Hàn Lập truyền đến thanh âm của Ngân Nguyệt.

"Có lẽ vậy. Nhưng dù sao cũng chẳng quan hệ đến ta" Hàn Lập lơ đễnh truyền âm nói. Mũi chân khẽ điểm xuông đất, thân hình nhân đó trực tiếp bay qua vết nứt.

Khuê Linh theo sát phía sau.

Hai chân vừa rơi xuống đất, Hàn Lập thần sắc chợt động, quay người nhìn về một cự thạch, trong mắt hàn quang chớp động.

"Vị đạo hữu ở nơi đó có thể đi ra được rồi!" Hàn Lập khuôn mắt trầm xuống lớn tiếng quát.

Không nói một lời, một đạo hắc khí phía sau cự thạch bắn nhanh ra, bên trong ẩn hiện một bóng người.

"A!"

Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng lại như thế nào lại để cho đối phương không coi ra gì chuồn mất. Dù sao tu sĩ vào trong này cơ hồ đều đối địch với hắn nên hắn không cần phải khách khí.

Sau lưng tiến sấm vang lên, thân hình tại chỗ chợt biến mất. Ngay sau đó, một đạo ngân hình cung hiện ra, Hàn Lập đã xuất hiện ở phía trước hắc khí, thân hình huyền phù trên không, một tay hướng về hư không nhấn một cái.

"Tư lạp" một tiếng, một thanh sắc đại thủ trong không trung đột nhiên hiện ra lao xuống.

Bên dưới thì ra là một Nguyên Anh đang kinh hãi, hắc khí trên thân thể đại trướng, định thuấn di đào thoát.

Nguyên Anh của gã này ắt hẳn trước đó khi tranh đấu đã bị thương quá nặng nêu không ngay từ đầu đã dùng thuật thuấn di rồi.

Mà Hàn Lập đã trải qua nhiều lần giết tu sĩ Nguyên Anh, nên đã sớm có đối sách thuần thục vây khốn đối phương.

Đối phương mới vừa thi triển pháp thuật, khoé miệng hắn hơi lộ ra một tia cười châm chọc.

Tiếng sấm rền vang, ngũ chỉ của thanh sắc đại thủ kim quang chớp động,

Năm đạo kim hình cung thô to đột nhiên bắn ra, trong sát na bạo liệt, trương thành một kim sắc đại võng đem mọi vật phía dưới trói lại.

Mà gần như cùng lúc, thân hình mơ hồ của Nguyên Anh cũng đã chạm vào Ích Tà Thần Lôi.

"Oanh!" một tiếng vang thật lớn, kim hồ chợt nổ mạnh, đem hắc khí hộ thân của Nguyên Anh đánh tan hơn phân nửa.

Nguyên Anh thân hình hoảng loạn, trở nên lung lay sắp ngã.

Dưới tình hình này, thanh sắc đại thủ chớp động chộp Nguyên Anh vào trong bay trở về trước người Hàn Lập.

Hàn Lập hướng về Nguyên Anh đánh giá. Trong ánh mắt kinh sợ của đối phương, mắt hắn lộ vẻ mỉm cười, thân hình hoá thành một đạo thanh hồng bắn nhanh xuống đất.

Thanh sắc đại thủ giam cầm Nguyên Anh theo sát bay xuống. dừng bên cạnh Hàn Lập.

"Là người này?" Khuê Linh ánh mắt đảo qua, lộ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù không có thân thể, nhưng mặt mày Nguyên Anh rõ ràng đúng là một trong hai vị hắc sam lão giả của Âm La Tông. Lúc trước không biết trúng phải độc thủ của ai, chì còn biết độn xuất Nguyên Anh bỏ chạy trốn ẩn nấp sau cự thạch.

"Hàn đạo hữu muốn như thế nào, lão phu cùng ngươi cũng không có cái gì là thù hận, chuyện đuổi giết ngươi ta một chút cũng không tham dự" Nguyên Anh sắc mặt trắng bệch, hạ giọng cầu xin.

" Hắc, hắc, đạo hữu làm gì kinh hoảng? Hàn mỗ đã nói khi nào động thủ với đạo hữu. Hiện ta muốn hỏi ngươi bên ngoài rốt cục đã cảy ra chuyện gì? Các ngươi cùng đám tu sĩ Thiên Lan đấu pháp với ai, vì sao không phòng thủ ngoài cửa điện. Đúng rồi, theo ra ngoài còn có hai nử tữ và hai yêu vật ngân sí quỷ dạ xoa, ngươi cũng có thể thấy rồi." Hàn Lập thần sắc bất động, thong dong hỏi.

Nhìn thấy bộ dáng Hàn Lập có vẻ ôn hoà, Nguyên Anh trong lòng hơi buông lỏng, không dám tức giận vội vàng trả lời "Sau khi bọn ngưoi tiến vào một lúc không lâu, tu sĩ Diệp gia đột nhiên chạy đến. Diệp gia đại trưởng lão nhìn thấy chúng ta đã lập tức ra tay công kích. Chúng ta dưới sự thống lĩnh của Từ đạo hữu đành phải vội vàng đối phó với địch. Đang lúc miễn cưởng ngăn cản thì trấn ma tháp bên kia đột nhiên chấn động, hơn phân nửa ngọn núi sụp xuống. Cơ hồ cả toà tháp lớn đều chìm vào trong, hơn nữa…" nói tới đây, Nguyên Anh trong miệng thanh âm trì xuống, nhưng nhìn mục quang của Hàn Lập, trong lòng phát lạnh lập tức mở miệng nói tiếp.

"Hơn nữa từ trấn ma tháp bắn ra một phiến bảo quang, phát ra phạn âm Phật minh. Thanh âm này cực lớn, ngay cả chúng ta ở bên này cũng nhất thanh nhị sở (nghe được rõ ràng). Kết quả không biết ai hô một tiếng "Thông Thiên Linh Bảo", mọi người đều bất chấp tất cả, hướng trấn ma tháp phóng tới. Hai nữ tử Hoá Âm Tông (NB: đoạn chắc convert bị nhầm, các chương trước đều thấy dịch là Hoá Tiên Tông cơ mà) cùng Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa hai yêu vật vừa lúc ra đến nơi cũng gặp được dị tượng, cũng chạy đến. Về phần ta, cố y lưu lại để báo cho đại trưởng lão biết được sự tình".

"Thông Thiên Linh Bảo! Thật sự là bảo vật này xuất thế? Thân thể ngươi như thế nào bị hủy?" Hàn Lập kinh hãi.

"Có phải làThông Thiên Linh Bảo hay không, ta cũng không rõ. Nhưng dị tượng này thì không phải là bảo vật bình thường có thể có. Hơn nữa nếu Từ đạo hữu cùng Diệp gia đại trưởng lão đều là hậu kỳ tu sĩ cũng đã khẳng định thì làm sao là giả được. Về phần thân thể ta, là bị tên khốn Tứ tán chân nhân đánh lén. Tặc tử này không biết khi nào tiềm nhập gần ta, dùng một khẩu huyết hồng trường đao đột nhiên trảm lên người ta, kết quả máu huyết trên người toàn bộ bị đao này hấp thu. Khẩu ma đao kia thật đáng sợ! Nếu không phải ta quyết đoán lập tức rời bỏ thân thể thuấn di đi, chỉ sợ Nguyên Anh cũng vô pháp tránh được." Nguyên Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cái gì, đao này lợi hại như vậy sao?" Hàn Lập nhướng mày, kinh ngạc hỏi, tự hồ có chút không tin.

"Không biết, ta cũng là lần đầu gặp loại bảo vật này. Bất quá, trừ màu sắc bất đồng, hình dáng đao này tựa hồ có bảy tám phần tương tự với Ma Long Nhận trong truyền thuyết, hơn nưa uy năng tựa hồ cũng có chút tương tự. Nhưng nếu thật sự là Ma Long Nhận, ta nào có cơ hội đào tẩu." Nguyên Anh chép miệng, có chút không quá khẳng định trả lời.

Ma Long Nhận!

Hàn Lập nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến.