Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1355: Ám lưu

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2251 chữ

Một nơi xa trong khu rừng, có một đoàn bạch quang nhàn nhạt đang bay lên không trung, bên trong ẩn ẩn một con thuyền dài cỡ hai mươi trượng.

Thuyền này chia làm hai tầng, toàn bộ than trắng noãn tựa như được luyện chế từ mỹ ngọc. Thân thuyền trạm khắc nhiều loại hoa văn cổ quái được mây mù bao bọc, đồng thời hiện lên kim ngân lưỡng sắc, có vẻ khí thế bất phàm.

Ngọc Chu rung lên, bỗng nhiên kim ngân lưỡng sắc phát ra tiếng bang bang, rồi hóa thành từng phiến Bạch Vân đem thuyền này bao vào trong đó thành một đóa trông như đám cự vân

Sau đó Ngọc Chu xoay quanh đám cự vân, liền hướng đến một hướng khác biến mất vô thanh vô tức.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Thoạt nhìn cự vân nhẹ nhàng bay, dường như phi hành rất chậm, nhưng thực ra trong nháy mắt đã đi xa hơn trăm trượng, tựa hồ tốc độ không thua so với Hoá thần tu sĩ.

"Không tồi, không hổ là Lũng gia nắm trong tay hội đấu giá của Nhân Tộc, ngay cả linh chu như thế này cũng đều có. Tuy rằng Linh Vân Chu không phải là vật hiếm lạ, nhưng là độn tốc nhanh như vậy chỉ có thể là loại hảo hạng." Tiểu Hồng đứng ở đầu thuyền, dò xét tất cả mọi nơi trên thuyền, mặt lộ vẻ hài lòng tán dương.

"Hắc hắc, tiên tử thực đã quá khen. Quý tộc - thân là một trong bảy đạiYêu Tộc, có bảo vật gì mà chưa từng gặp qua. Linh Vân Chu cũng bất quá chỉ có độn tốc coi như là được. Chẳng qua, thuyền này cũng khá lớn, có chừng hơn mười gian tĩnh thất. Ngoại trừ hàng ngày cần có một người ở bên ngoài lưu ý động tĩnh, những người còn lại cũng có thể ở trong tĩnh thất nghỉ ngơi. Nếu thuận lợi, thời gian nửa năm đối với chúng ta mà nói cũng không phải là lâu, có lẽ chỉ bằng một lần tu luyện mà thôi." Lũng Đông khách khí nói.

"Như thế cũng tốt, mười ngày mỗi người chúng ta thay phiên công việc một lần, những người còn lại ở trên thuyền tự do hành động. Trước tiên mọi người hãy chọn lựa tĩnh thất của mình đi." Thiếu phụ gật đầu.

Nghe được hai người nói như vậy, mọi người tự nhiên không có ý phản đối. Lúc này, mỗi người trên thuyền đều đi chọn một gian phòng ưng ý.

Đương nhiên nếu là nơi mình nghỉ ngơi đả tọa, tự nhiên sẽ tạo cấm chế để đề phòng người khác rình mò. Sau đó, năm người lại thương lượng một chút, để sắp xếp thay phiên công việc.

Nhắc tới cũng khéo, Hàn Lập được an bài ở vị trí cuối cùng. Thời điểm đến phiên Hàn Lập canh gác là bốn mươi ngày sau.

Tất cả đều đã an bài xong. Hàn Lập và những người khác cũng không nói thêm gì nữa, liền cùng nhau tiến vào trong tĩnh thất, mở ra cấm chế. Thiếu phụ áo đen cùng đám người kia không có biểu hiện gì khác biệt. Ngoại trừ Lũng Đông đang thực hiện công việc canh phòng, mọi người còn lại đều lập tức tiến nhập vào phòng của mình.

Lũng Đông thấy tình hình này, khóe miệng hơi mở rồi lần nữa lại đi đến đầu Linh Chu, hai tay chợt đan vào nhau rồi vung lên, bỗng nhiên xuất ra một lục sắc bồ đoàn, bồ đoàn hạ xuống mặt đất, hắn liền khoanh chân ngồi ở trên đó.

"Hừ, nửa năm.thực mong chờ đến ngày đó." Môi hắn bởi vì kích động mà hơi run lên, thì thào tự nói vài tiếng, thanh âm rất nhỏ không để người khác nghe thấy, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng trên mặt xuất hiện nụ cười cổ quái rất lâu mà không tiêu tan.

Mỗi gian tĩnh thất trong Ngọc Chu đều rộng mấy trượng, Tiểu hồng cùng thanh niên bạch mi mặt đối mặt ngồi trên một chiếc ghế. "Cái gì, ngươi nói tiểu nha đầu Diệp Tĩnh - thân mang Thiên Phượng Huyết, cũng là đệ tử chân linh thế gia." Thanh niên bạch mi tựa hồ vừa nghe thiếu phụ nói xong, vẻ mặt hoảng sợ.

"Lý đạo hữu đâu cần kinh ngạc như thế? Huyền Ưng tộc cũng là chủng tộc thiên cầm hiếm thấy, ta không tin nha đầu đó than mang Thiên Phượng Huyết mà ngươi lại không có chút cảm ứng. Về phần chúng ta, Hắc Phượng tộc tuy là bàng chi của Phượng tộc, nhưng nếu so về độ tinh thuần của Thiên Phượng Huyết thì cũng không thể bằng với tiểu nha đầu này. Ta chắc chắn không hề cảm ứng nhầm về Thiên Phượng huyết trên người tiểu nha đầu này." Thiếu phụ nghiêm nghị nói.

"Thì ra là thế! Không hiểu sao vừa thấy nha đầu, tâm thần ta cảm thấy không yên, ẩn ý vài phần kiêng kị. Lúc nãy ở trong rừng cây, cử chỉ có chút thất thố. Nhưng Hồng tiên tử nói cho Lý mỗ việc này, chẳng lẽ có ý gì sao?" Thanh niên bạch mi thở nhẹ một hơi, trên mặt cũng lộ ra nét kỳ quái.

"Không có gì. Nếu trên người nàng ta chỉ có chân linh huyết thì thôi. Nhưng nếu là Thiên Phượng Huyết được xưng là vạn cầm chi vương thì sẽ khác, Lý huynh thật sự không rõ sao." Thiếu phụ thản nhiên cười, nhưng hai mắt lại trở lên âm hàn.

"Hừ, ta đương nhiên hiểu ý ngươi. Nhưng chớ quên, trước khi xuất phát trưởng lão trong tộc có nói cho chúng ta biết nhiệm vụ lần này đối với Yêu Tộc rất trọng yếu. Nếu là vì việc riêng mà ảnh hưởng đại sự trong tộc, ta và ngươi cho dù có được Thiên Phượng Huyết, cũng không còn mạng mà hưởng thụ" Thanh niên bạch mi trầm tư trong chốc lát, mới cười lạnh một tiếng.

"Khanh khách! Tiểu muội khi nào thì nói qua sẽ xuất thủ bây giờ. Nhiệm vụ đương nhiên là phải ưu tiên trước hết. Nhưng sau khi hoàn thành, chúng ta sẽ ra tay cũng không muộn." Tiểu Hồng cười khẽ nói.

"Xong việc, sẽ ra tay sau? Ừm, không được để ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nhưng hai người còn lại sẽ không ra tay giúp cho nàng ta sao, cho dù thực sự lấy được Thiên Phượng Huyết, ta và ngươi chia như thế nào. Huyết này không thể phân thành hai." Thanh niên bạch mi ánh mắt chợt lóe, suy nghĩ một chút lại lắc đầu.

"Thiên Phượng Huyết mặc dù đối với các ngươi cũng hữu dụng, nhưng đối với Hắc Phượng tộc chúng ta mà nói lại là trọng yếu hơn. Như vậy đi, chỉ cần Lý huynh trợ giúp ta lấy được Linh Huyết, ta nguyện ý dùng ba khỏa Hắc viêm đan làm thù lao. Về phần hai người còn lại, hai người ta tự nhiên sẽ nghĩ cách điều bọn họ đi trước. Huống hồ Hắc Thạch Sơn Lâm hung hiểm, bọn họ có bình yên thoát thân hay không còn chưa rõ." Thiếu phụ cắn răng một cái, nêu ra một điều kiện đầy hấp dẫn. "Ba khỏa Hắc viêm đan. Thật sao?" Thanh niên bạch mi cả kinh, lập tức mừng rỡ.

"Tiểu muội ở Hắc Phượng tộc cũng coi như có chút địa vị, ba khỏa Hắc viêm đan này ở bên ngoài đều là thứ vô giá, nhưng là do tiểu muội nhiều năm tích luỹ nên cũng có thể luyện chế ra ba khỏa. Vốn là định tính dùng để đánh sâu vào luyện Hư Hư cảnh giới." Thiếu phụ lộ ra một nụ cười gượng.

"Cứ như vậy đi. Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, rồi trên đường trở về ta sẽ giúp ngươi một tay. Chẳng qua, Chân Linh Huyết lấy cũng không dễ dàng lấy đi. Đặc biệt loại chân huyết của chân linh thế gia đã lưu truyền nhiều năm, có lẽ đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong thân thể nhân tộc, khó có thể tách ra được." Thanh niên bạch mi lại nhớ ra cái gì đó, nhíu mày nói.

"Yên tâm. Hắc Phượng tộc chúng ta nếu đối với chân huyết khác đúng là sẽ không có gì biện pháp. Nhưng là việc tách ra Thiên Phượng Huyết, sớm đã nghiên cứu không biết đã bao lâu. Ta ít nhất có bảy tám phần nắm chắc." Thiếu phụ ngạo nghễ nói. "Tiên tử có tự tin như vậy là tốt rồi." Thanh niên bạch mi nghe được lời ấy, vừa lòng gật đầu.

Trong một gian tĩnh thất khác,thiếu nữ áo bào trắng Diệp Dĩnh, hai tay đang bấm quyết niệm chú, hai mắt khép hờ, toạ trên một chiếc giường. Phía sau đầu lại có một vầng sáng màu xanh đường kính vài thước đang chuyển động,

Nhìn kỹ, vầng sáng này chẳng những huyền diệu vô cùng, bên cạnh còn có Bạch Sắc Hỏa Diễm cao hơn một xích đang chớp động, mà ở phía giữa vầng sáng lại có một đạo hư ảnh hình người đang tĩnh tọa.

Hư ảnh đó có chút giống với thiếu nữ, chỉ là thân hình nhỏ hơn mấy lần, nhưng đồng dạng hai mắt cũng khép hờ, hai tay đang bấm quyết.

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên khóe miệng thiếu nữ khẽ động, lộ ra một tia như có như không, mà cơ hồ cùng lúc đó hư ảnh trong vầng sang cũng lộ ra nét mặt giống y hệt thiếu nữ. Chuyện tình như vậy quả là quỷ dị.

Hàn lập lại đang bước đi bước lại trong mật thất của mình, sắc mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt lại đang chớp động, tựa hồ đang cân nhắc sự tình gì. Tại một góc tĩnh thất, trên bàn có hai con vật.

Một con mèo loại lớn trông như một con báo nhỏ, tứ chi xoãi ra, nằm sấp, bộ dạng lười biếng.

Ở khóm lông xù của con báo, có một con tiểu hầu cao mấy tấc, bộ lông đen thùi, hai mắt quay tròn nhìn chằm chằm Hàn Lập, có vẻ đầy linh tính. Bỗng nhiên bước chân Hàn Lập dừng lại, bàn tay khẽ lật, trong tay xuất hiện một cái bình nhỏ cùng một khối Ngọc Giản mầu trắng.

Trên bình có in khắc hoa văn phong cách cổ xưa, minh ấn ba văn tự cổ đại, nhìn kỹ thì đó là ba chữ "Diệt Trần Đan".

Hàn Lập dùng ngón tay vuốt ve dược bình trong chốc lát, khẽ thở dài một cái, sau đó dược bình liền biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại có khối Ngọc Giản kia. Ngọc Giản này đúng là vật trước khi hắn rời đi Thiên Uyên Thành được vài tên tu sĩ thần bí đến bái phỏng lưu lại.

Hàn Lập nhìn ngắm Ngọc Giản trong chốc lát, bỗng nhiên đem Ngọc Giản áp lên trên trán, đem thần thức trầm vào trong đó.

Trong Ngọc Giản đúng là một bộ bản đồ cực lớn, nhưng bản đồ này tựa hồ khuyết thiếu hơn phân nửa, mà ở bên cạnh chỗ khuyết thiếu, có một đốm chớp động hào quang nhàn nhạt.

Tuy rằng đã xem qua không ít lần, Hàn Lập vẫn cẩn thận xem xét, tựa hồ muốn tìm ra thứ gì đó.

Ở một gian mật thất bí ẩn trong Thiên Uyên Thành cách xa đây không biết bao nhiêu ngàn dặm, một tăng một đạo đang ngồi quanh một tảng đá, hai mặt đối nhau. Đạo nhân tuổi chừng bốn mươi mấy tuổi, mặt to mày rậm, sắc mặt có màu vàng nhạt.

Tăng nhân cũng là một lão tăng râu bạc trắng dài nửa thước, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt lại híp lại. "Tính theo thời gian, mấy người được phái đi chắc đã hội họp với nhau" Lão tặng nói với chất giọng hữu khí vô lực.

"Ừm, quả thật thời gian không sai biệt lắm. Ta thật sự có chút không biết rõ, vì sao Kim Việt huynh sau khi xuất quan, bỗng nhiên thay đổi kế hoạch ban đầu, nhất định phải đem mấy tên vãn bối phái đến dị tộc. Mấy người kia đều là tu sĩ mới phi thăng gần đây, hơn nữa còn là mấy người xuất sắc nhất. Người khác không biết, nhưng đạo hữu hẳn là rất rõ ràng, nhiệm vụ thu thập tình báo dị tộc trên thực tế cực kỳ nguy hiểm. Yêu Tộc cũng có phái người phối hợp, nhưng trên thực tế có thể đang mưu tính một kế hoạch khác." Đạo sĩ sau khi trả lời một câu, bỗng tỏ vẻ nghi ngờ."Lần này các tộc có dị động, ngươi hẳn là biết rất rõ ràng mà." Lão tăng không có trực tiếp hồi đáp đạo sĩ mà lại từ từ hỏi ngược lại.

"Điểm này bần đạo sao lại không biết. Không phải là trên hỗn độn vạn linh bảng mới xuất hiện một kiện Huyền Thiên Chi Bảo, hơn nữa là bài danh thứ ba trong Huyền Thiên Chi Bảo. Nghe nói gọi là 'Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm" Đạo sĩ vừa nghe lão tăng này hỏi, trong lòng rùng mình, thần sắc bất giác ngưng trọng vài phần.