Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1714: Giáp sĩ

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2588 chữ

Liễu Thuý Nhi thấy cảnh này thì trong mắt lộ ra ý cười nhưng cũng đồng dạng giương tay lên phóng ra một cái viên hoàn màu xanh biếc. Cái viên hoàn này kêu lên một tiếng ông minh rồi lập tức hoá thành một đoàn thuý quang hướng về phía một bên của đại điện bắn nhanh đi.

Thuý quang chớp động rồi cũng nhằm vào đám binh khí cùng khôi giáp mà cuốn vào trong. Theo đó, cả toà chủ điện ngoại trừ tấm bình phong nằm trơ trọi ra thì cũng không còn bất cứ đồ vật gì khác. Hai người vội vã dùng thần niệm quét qua cả toà đại điện nhưng sau đó cũng không phát ra cái gì thêm nữa thì đều không hề chần chờ tiến ra cửa điện đi ra ngoài.

Đối với bọn họ mà nói, việc Hàn Lập đơn thân xâm nhập vào một không gian xa lạ nói không chừng lại là một chuyện có lợi, vì dù sao bên trong cũng không nhất định là có bảo vật, thậm chí có khả năng bị cấm chế lợi hại nào đó tạm thời ngăn trở hoặc vây khốn bên trong. Mấy chỗ thiên điện còn lại cùng một số lầu các với bảo vật bên trong không có người tranh đoạt thì bọn họ khẳng định sẽ thu hoạch rất phong phú.

Trong lòng cân nhắc như thế thì Thạch Côn cũng tâm bình khí hoà lại. Lúc này cùng Liễu Thuý Nhi đứng tại cửa điện thương lượng với nhau gì đó rồi biến đổi phương hướng nhằm một chỗ thiên điện khác bước đi.

Bên trong tấm bình phong vô danh.

Hàn Lập chạy tới cạnh cánh cửa cực lớn, hai tay cùng nhau giơ lên, một cỗ ngũ sắc hàn diễm cùng một cỗ sáng mờ màu xám từ trong lòng bàn tay tuôn ra rồi liên tục trùng kích lên cánh cửa lớn trước mặt nhưng lúc này phù văn kim ngân lẫn lộn trên cửa đã hoá thành một mảnh sáng mờ diễm lệ vững vàng chống lại những đòn công kích của hai loại thần thông này.

Chỉ thấy quầng sáng mờ cùng hàn diễm liên tục chớp động đem quang hà từng tầng từng tầng xuyên thủng mà qua nhưng phù văn trên cửa toát ra phảng phất như vô cùng vô tận rồi lập tức lại hoá thành vô tận quang mà chen chúc mà tới.

Hàn Lập sau khi thôi động hai loại thần thông một lúc lâu nhưng đối với cấm chế trên cửa lại không có chút hiệu quả nào. Nhìn thấy tình hình này Hàn Lập cau mày, trên hai tay linh quang vụt tắt mà đem thần thông ngừng lại rồi đổi tư thế hai tay tụm lại mà nhằm hướng đối diện phóng ra.

"Oanh!"

Hai đạo kim hồ to bằng miệng chén từ trong lòng bàn tay đồng thời bắn ra, chỉ thấy nó hơi chợt loé qua rồi dồn dập kích lên trên quang hà của đại môn. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa thì kim hồ triệt để bạo liệt mà ra. Một đoàn điện quang chói mắt một chút đã đem phân nửa cánh cửa lớn bao phủ vào trong đó. Chỉ một lát sau, kim sắc điện quang vụt tắt, cánh cửa một lần nữa hiện ra.

Lúc này trên cánh cửa lớn vẫn có quang hà chớp động, bộ dáng như vẫn bình yên vô sự. Một kích sắc bén như thế nhưng lại không thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng. Sắc mặt Hàn Lập cũng vì đó mà trầm xuống.

Trước khi tiến vào đây, khi hắn đi vòng qua mặt sau tấm bình phong thì Phá diệt pháp mục trong cơ thể đột nhiên rục rịch, thiếu chút nữa là mất đi khống chế. Nếu không như thế thì hắn khó có thể phát hiện ra trên tấm bình phong có tồn tại không gian cấm chế lối vào. Kết quả trong lòng hắn khẽ động thi pháp thôi động Phá diệt pháp mục kích vào bình phong mà phá vỡ cấm chế và dễ dàng vào được nơi đây.

Tuy rằng không biết nơi đây là chỗ nào, lại càng không rõ ràng phía sau cánh cửa kia có bảo vật gì hay không nhưng chỉ bằng vào bản thân cái Tu di động thiên này cũng đã là một kiện dị bảo hiếm thấy ở Linh giới. Nghĩ đến những nơi mà tiên nhân muốn dùng để cất giấu đồ vật hoặc là che dấu bí mật gì đó, đều tuyệt đối không thể coi thường.

Vì vậy biết rõ cấm chế này không tầm thường, thậm chí là Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn lưu lại bên ngoài có thể sẽ có hành động khác nhưng hắn vẫn muốn ở lại đây, không có chút thối ý nào.

Bất quá lúc trước Nguyên từ thần quang đến ngũ sắc hàn diễm, Ích Tà Thần Lôi và các loại thần thông luân phiên khác kích lên đại môn mà vẫn không làm gì được cấm chế làm cho hắn rất là đau đầu.

Sau khi hơi cân nhắc một chút thì cuối cùng hắn hé miệng phun ra một đoàn ngân diễm. Hoả diễm này sau khi quay cuồng một cái rồi biến thành một đầu ngân sắc hoả điểu. Sau đó Hàn Lập hai tay bấm quyết nhằm vào hoả điểu liên tiếp bắn ra hơn mười đạo pháp quyết. Chỉ thấy các loại pháp quyết linh quang chợt loé rồi dồn dập tiến vào trong cơ thể hoả điểu không thấy tung tích.

Nhất thời hoả điểu này giương cổ khẽ hót một tiếng rồi thể hình bắt đầu cuồng trướng khoảng một trượng, sau đó vỗ mạnh hai cánh nhắm thẳng đại môn lao tới. Chưa thật sự va chạm với đại môn mà bên ngoài thân hoả điểu ngân quang đã loé lên rồi, vô số hoả vũ trong suốt phô thiên cái địa kích bắn đi, đem quang hà trên đại môn đánh cho tán loạn.

"Oanh" một tiếng thật lớn, ngân điểu sau khi đâm đầu vào trong quang hà thì trên người ngân diễm đột nhiên tăng vọt lên. Kim ngân phù văn vừa tiếp xúc với Phệ linh thiên hoả thì giống như nước bị đun sôi mà trào lên. Chỗ nào hoả diễm đi qua thì quang hà dồn dập tán loạn mà tan rã. Cho dù phù văn từ trên cửa vẫn không ngừng toát ra nhưng rõ ràng là không còn sức chống đỡ nữa.

Hàn Lập thấy cái này thì nét mặt tự nhiên vui mừng, tiếp theo trong miệng quát khẽ một tiếng, bên ngoài thân có một trận ô quang lưu chuyển rồi bỗng chốc thân hình tăng vọt mấy lần, cả người sinh ra một tầng lông màu vàng nhạt rồi trực tiếp hoá thành một đầu cự viên răng nanh bén nhọn, dữ tợn dị thường. Đây chính là biến thân cự viên mà Hàn Lập không lâu trước đã thi triển ra.

Cự viên vừa hiện thân đã vung nắm đấm lên, chợt thấy Nguyên từ thần sơn biến thành ngọn núi màu đen một chút hiện ra trong lòng bàn tay đầy lông, đồng thời trong mắt cự viên lam mang chợt loé, cánh tay vòng một vòng xuống phía dưới lấy đà rồi ném ngọn tiểu sơn phá không mà bay đi. Trên đường đi, ngọn núi tạo thành một cơn lốc nhỏ rồi gào thét mà cuốn theo, lấy bản thân trọng lượng của Nguyên từ thần sơn cộng thêm thần lực của cự viên ở trong đó nên một cái ném này có uy năng to lớn đến mức nào có thể nghĩ được.

Chỉ thấy tầng quang hà mỏng manh kia trong nháy mắt đã bị ngọn núi xé rách mà qua rồi cường hoành đập lên trên cánh đại môn. Một tiếng kinh thiên động địa truyền ra, một tầng hôi sắc khí lãng từ trên cánh cửa bạo phát ra.

Lúc này hư không xung quanh đều bị vặn vẹo biến hình, từ trong đó xuất hiện một làn khí lãng màu bạc bằng mắt thường có thể thấy được đang lan ra nhưng sau lại lập tức bị khí lãng màu đen từ phía sau lan tới cắn nuốt mà triệt để tiêu thất trong bóng tối.

Lấy thần thông của Hàn Lập mà vừa thấy uy thế một kích này trong lòng cũng rùng mình không thôi, vội vàng thối lui lại vài bước, trên người hắc khí loé lên rồi một kiện hắc giáp hiện lên, chính là Thiên ngoại ma giáp.

Khí lãng màu đen cuối cùng cũng tan đi. Hàn Lập cũng vươn tay ra đem Nguyên từ thần sơn thu lại trong tay, sau đó hai mắt khẽ nhíu lại ngưng thần nhìn về phía trước. Kết quả làm hắn giật mình.

Chỉ thấy trên đại môn chỉ có thêm một vết lõm lớn, giống như một cái nồi sâu chừng một trượng, hình dáng giống y như một góc của Nguyên từ thần sơn. Tuy nhiên cánh cửa này đã bị mãnh kích biến dạng như thế mà vẫn chưa vỡ vụn ra, chỉ thấy trên cánh cửa phù văn kim ngân lưỡng sắc chớp động không ngừng mà bắt đầu khôi phục lại hình thái ban đầu.

Cái đại môn này không biết làm bằng tài liệu gì mà dẻo dai kinh người. Xem ra cũng có thể dùng đến chiêu kia mà thôi. Hàn Lập thở dài một hơi, không khỏi cười khổ một tiếng nhưng hắn cũng không hề chần chờ, trên người hắc quang chớp động rồi giải trừ trạng thái biến thân hiện tại, một lần nữa khôi phục lại nhân hình sau đó hai tay bấm quyết, trên người kim quang đại phóng mà ra.

Mặt ngoài thân từng khối lân phiến hoàng kim hiện lên, trên mặt cũng bị một tầng kim hà mơ hồ bao phủ lấy. Một tay bỗng nhiên hướng ra sau đầu vỗ nhẹ một cái, nhất thời một đạo kim ảnh chợt hiện lên, chính là kim thân pháp tướng ba đầu sáu tay.

Sáu cánh tay của pháp tướng này đồng thời khẽ động mà bấm quyết, mặt ngoài lập tức trở thành kim quang sáng rực mà ngưng tụ thành kim thân thực thể. Sau một khắc, cái kim thân này bỗng nhiên vươn một cánh tay ra phía trước người mà đánh ra một trảo, nhất thời một thanh kim sắc tàn nhận quỷ dị hiện ra trong tay.

Đúng là thanh Huyền Thiên tàn nhận!

Hàn Lập trong miệng lầm bầm niệm chú, một lúc sau trên kim thân có thêm một tầng quang mang kỳ lại lưu chuyển rồi hiện ra vô số phù văn cùng nhau hướng về phía tàn nhận trong tay pháp tướng điên cuồng chui vào trong.

Mặt ngoài tàn nhận có một trân kim quang chớp động nhưng hơi mơ hồ, một lát sau đoạn tàn nhận nguyên bản bị khuyết được biến oả mà ra. Lúc đầu thì còn có chút mơ hồ không rõ nhưng theo thời gian kim sắc phù văn rót vào thì trở nên chân thật vô cùng, không khác gì các bộ phận khác.

Kim thân đem cái tàn nhận này nhẹ nhàng run lên, nhất thời một vòng kim sắc quang lãng từ trên tàn nhận nhộn nhạo mà ra, trong nháy mắt đã tràn ngập không gian phụ cận. Chỉ thấy nơi nào kim quang đi qua thì thiên địa nguyên khí đều bị chấn động sôi trào quay cuồng.

Trong khoảng khắc, vô số ngũ sắc quang diễm từ trên không trung rậm rạp hiện lên sau đó nhưu con thiêu thân lao về phía kim nhận bay đi rồi dồn dập tiến vào trong kim nhận không thấy bóng dáng. Kim nhận liền phát ra một tiếng thanh minh dễ nghe.

"Trảm!"

Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Hàn Lập phun ra, trong chốc lát một cỗ sát tinh chi khí trùng thiên xông ra. Kim thân pháp tướng lập tức cầm kim nhận trong tay xoay ngang rồi hướng về phìa đại môn cách đó không xa trảm xuống. Một đạo quang mang sáng rực từ tàn nhận chợt loé lên mà chém ra.

Quang mang này ngay từ đầu chỉ dài bất quá khoảng vài xích nhưng sau khi bay ra mấy trượng thì phình lên khoảng một trượng mà tiếp tục bay đi. Từ xa nhìn lại quang mang này tạo thành cảm giác như ánh trăng trong mộng ảo im lìm vọt tới đại môn.

Chỉ thấy đại môn thoạt nhìn cứng cỏi vô bì nhưng dưới một kích này lại không một chút kháng cực mà bị chém thành hai phần rồi hướng vào trong mà rơi xuống. Hàn Lập mừng rỡ, không do dự liền thu lại kim thân pháp tướng cùng tàn nhận rồi thân hình khẽ động mà tiến vào bên trong đại môn. Tàn ảnh chợt loé lên, Hàn Lập đã xuyên qua đại môn mà tiến nhập vào trong.

Hắn vừa hiện thân ra đã đưa mắt nhìn quét tới mọi nơi, đồng thời cũng phóng ra thần niệm dò xét. Kết quả Hàn Lập trở nên cực kỳ kinh ngạc. Thế giới phía sau đại môn chỉ là một khoảng không gian tràn ngập thanh quang, bốn phía tất cả đều là những bức vách màu xám tạo thành một cái sân rộng. Ngoại trừ đại môn kia thì không còn bất cứ cánh cửa nào khác nữa.

Mà khắp nơi trên sân rộng đều trống không, duy chỉ có tại chỗ trung tâm thì có một cái đài cao hình tròn cổ quáy, trên mặt mơ hồ có một đồ vật gì đó. Hàn Lập thu thần niệm lại, con ngươi nhìn lên phía đài cao hơi co rụt lại rồi cất bước đi lên. Một lát sau hắn đã tới phụ cận đài cao, thân hình nhoáng lên một cái đã tới chỗ bên cạnh đài để quan sát mà hướng lên mặt trên đảo qua.

Cái đài này diện tích không tính là quá nhỏ, rộng chừng khoảng hơn ba mươi trượng. Trên mặt đất ẩn hiện một bộ đồ án tinh mỹ vẽ ra hình ảnh của nhật nguyệt tinh không với vô số ngôi sao lớn nhỏ không đồng nhất nhưng trông có vẻ rất sống động. Bức hoạ này cơ hồ trải rộng khắp cả đài cao mà ở trung tâm đồ án lai có đặt một cái ghế bành màu xanh biếc, thoạt nhìn khí phái dị thường.

Ngoại trừ cái đó ra thì trên đài cao còn có chín con khôi lỗi nhân hình cao bằng bằng người thường đứng tại chỗ không nhúc nhích. Rõ ràng là chín gã ngân sắc giáp sĩ, tay cầm ngân thương, cả người mặc đỉnh khôi quan giáp. Chúng ngoại trừ lộ ra một đôi mắt màu đen thì cả người không lộ ra chút da thịt nào. Thoạt nhìn không phải khôi lỗi mà chính là những pho tượng.

Tuy nhiên tư thế của mấy tên giáp sĩ này tựa hồ có chút quái dị. Không phải hai tay cầm giáo thì một tay cầm ngân thương, một tay đặt ở trước ngực làm thành động tác bấm quyết, một tay kia nắm chặt giữa ngân thương rồi hướng mũi thương nhằm thẳng hướng lên trên cao mà chín ngân sắc giáp sĩ này đều có loại động tác này.