Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Tại nội cốc bây giờ, thần thức vẫn bị không ít hạn chế, nếu chỉ dùng thần niệm để tìm kiếm, chỉ sợ gặp không ít phiền toái.
Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Lập liền vỗ vào túi linh thú bên hông.
Nhất thời minh thanh đại khởi, vô số Phệ Kim Trùng từ trong túi chen chúc chui ra, lập tức hoá thành một đoàn kim sắc trùng vân xoay quanh phía trên đầu.
Hàn Lập hai tay kháp quyết, liên tiếp mấy đạo pháp quyết đánh nhan vào trùng vân, tiếp theo hắn khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Một tiếng "Phốc", Kim sắc trùng vân tự hành bạo liệt mở ra, hoá thành ngạn vạn kim hoa, hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh mà đi, trong nháy mắt đã bất kiến tung ảnh.
Lúc này Hàn Lập đang triển khai Thần Thức Hoá Thiên thần thông, bắt đầu tìm tòi tung tích tam nữ.
Theo suy nghĩ của hắn, ba người nữ tử họ Tống chỉ có Kết đan tu vi, cũng không phải là hạng người liều lĩnh, khi tiến vào nội cốc hẳn sẽ không đi quá sâu.
Do vậy, phạm vi tìm kiếm tự nhiên thu hẹp trên ngàn vạn con Phệ Kim Trùng, một khu vực lớn được rà soát qua lại nhiều lần, nhưng không có manh mối gì, Hàn Lập tiếp tục phái Phệ Kim Trùng mở rộng phạm vi ra hơn trăm lý tiếp tục tìm kiếm.
Một lúc sau, Hàn Lập phát hiện được tại một toà đại sơn có một ít dấu vết tam nữ đã từng hái linh dược. Hắn mừng rỡ trong lòng, tự mình đi tới đó để xem xét cẩn thận.
Kết quả, qua dấu vết lưu lại, hắn khẳng định tam nữ quả thật đã tiến nhập nội cốc và đã từng lưu qua tại toà đại sơn này.
Bất quá, khi mở rộng phạm vi tìm kiếm lần nữa, lại không có manh mối nào của tam nữ.
Cuối cùng Hàn Lập không thể không quay lại chỗ đỉnh núi, đứng trầm ngâm.
Sau chốc lát suy nghĩ, bỗng nhiên hắn mở miệng thét lớn, Phệ Kim Trùng đang trải dài hơn mười dặm đều bay vụt quay về, được hắn thu vào trong túi linh thú.
Nhưng lập tức, Hàn lập lại tung ra một cái túi to khác.
Lúc này từ trong túi bay ra mười hai con tuyết bạch ngô công có cánh.
Chính thị là Lục Dực Sương Công.
Hàn Lập lưỡng thủ kháp quyết, dưới sự thúc dục của thần niệm, mười hai con Tuyết bạch ngô công tản ra bốn phương, hoá thành mười cỗ hàn phong, trong nháy mắt đã bất kiến tung ảnh.
Hàn Lập lẳng lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Không biết bao lâu sau, thần sắc hắn chợt động, thân hình hoá thành một đạo thanh hồng bay đi.
Sau một khắc công phu, chỉ thấy một con Tuyết bạch ngô công đang bay quanh không ngừng tại một chỗ, trong miệng phát ra thanh âm tê minh trầm thấp.
Hàn Lập hai mắt híp lại, thân hình loé lên, độn quang đến khu vực bên dưới con rết.
Hắn cúi đầu nhìn lên mặt đất.
Một đồ vật dài nhỏ đen tuyền xuất hiện trong tầm mắt.
Vật này nằm trong một đống loạn thảo, giống như một cành cây khô bình thường, không trách được lúc trước Thần Thông Hoá Thiên không thể phát hiện được.
Hàn Lập nhướng mày, nhấc tay, vật này được hút vào trong tay.
Sau khi ngưng thần cẩn thận xem xét, Hàn Lập hơi biến sắc.
Đây không phải là cành cây khô, mà rõ ràng là một phần nhỏ của xúc tu, hơn nữa lại phát ra hàn khí, xem ra đúng là xúc tu của Lục dực Sương Công.
Mà xúc tu của Lục dực Sương Công phải là màu tuyết bạch, nhưng lứcnày lại tối đen như mực, lại pha lẫn khí tức âm trầm, đối với Hàn Lập quen thuộc dị thường.
Huyền Âm Ma Khí! Lại còn rất tinh thuần, mang hơi hướm của Cực Âm tổ sư.
Hàn Lập lấy tay khẽ vuốt mẩu xúc tu, mà trong lòng kinh đào hải lãng.
Phải biết rằng Huyền Âm Ma Khí xuất thân từ Huyền Âm đại pháp ma công, tuy luyện công pháp này trước sau chỉ có hai người là Cực Âm tổ sư và Ô Sửu mà bọn này đã bị hắn diệt sát, đệ tử Cực Âm tổ sư hơn phân nửa đều không được chân truyền ma công này, nên cũng không thể tu luyện ma khí tinh thuần tới mức này mà chạy đến Thiên Nam.
Hàn Lập thần sắc âm tình bất định, trầm ngâm suy nghĩ.
"Không đúng, còn có một thứ biết toàn bộ khẩu quyết Huyền Âm đại pháp, cũng từng tu luyện qua Huyền Âm Ma Khí, tựa hồ cũng có năng lực tu luyện ma khí tinh thuần tới mức này"
Hàn Lập trong đầu linh quang chợt loé, nhớ tới một chuyện, thần sắc trở nên cổ quái.
"Chẳng lẽ Mộc Linh Anh cũng đã quay lại Thiên Nam rồi sao!" Hàn Lập ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Đối với đệ nhị Nguyên Anh đã bị lạc mất này, trong tâm hắn vẫn đau đáu.
Sau khi trở lại Thiên Nam, hắn đã lập tức muốn đi tìm kiếm đệ nhị Nguyên anh này, nhưng bởi Nam Cung Uyển vẫn chưa thể phá băng thoát ra, hắn lo lắng cho nàng nên không muốn rời xa lần nữa.
Hơn nữa nhiều năm đã trôi qua, đệ nhị Nguyên anh này nếu có thể sinh ra thần thức, cũng đã sớm sinh ra. Ngược lại thì cũng phải tốn thêm vài năm công phu nữa.
Cho nên hắn tạm thời để việc này lại, chuẩn bị sau vài năm sẽ đi lại Mộ Lan thảo nguyên một chuyến. Nhưng xem tình hình hiện giờ, đệ nhị nguyên anh Mộc Linh Anh này lại chủ động về tới Thiên Nam, còn trốn trong Trụy Ma Cốc.
Nói như vậy, tam nữ bọn Mộ Phái Linh mất tích đa phần là có liên quan tới nó, hơn nữa chắc hẳn chưa gặp chuyện gì không may.
Dù sao trí nhớ tình cảm của Nguyên anh này được phục chế từ hắn, cho dù trải qua nhiều năm, tâm tính có một số biến hoá khác, nhưng có thể ra tay tàn độc đối với tam nữ thì vẫn chưa có khả năng.
Hàn Lập trong lòng ngưng trọng cân nhắc các khả năng có thể xảy ra.
Chẳng qua, đã nhiều năm trôi qua, đệ nhị Nguyên anh chỉ sợ cũng đã có thân thể chính mình. Mà từ khi hắn tiến vào nội cốc cũng không có cảm ứng được sự tồn tại của Thiên Sát Ma Thi. Xem ra Ma Thi không phải bị đệ nhị Nguyên anh thu phục mà rõ ràng bị đoạt xá.
Hàn Lập tâm niệm như điện, cân nhắc các tình huống ngược lại, nhưng trong chốc lát đem chân tướng sự việc suy đoán bảy tám phần.
Hắn sờ sờ cằm, thở dài một hơi.
Đúng lúc này, các con rết khác cũng bay về, bộ dáng cũng không có phát hiện gì mới.
Hàn Lập thấy vậy, cũng không thấy ngạc nhiên.
Sở dĩ hắn thu hồi Phệ Kim Trùng, thả ra mười hai con Lục Dực Sương Công, tự nhiên là do Liễu Ngọc cũng mang theo Lục Dực Sương Công ấu trùng trên người. Tuy linh trùng của nàng còn thua xa cấp bậc linh trùng của hắn, nhưng dựa vào sự cảm ứng đồng loại hẳn có thể tìm được tung tích tam nữ.
Nhưng nếu người xuống tay là đệ nhị Nguyên anh của mình thì chắc hẳn đã đề phòng phương pháp này.
Hàn Lập mặt tĩnh như nước, thu các con rết lại, đứng tại chỗ yên lặng cân nhắc.
"Xem ra chỉ còn cách sử dụng phương pháp nọ truy tung tung tích các nàng. Phương pháp này là bí thuật sau này mới thu lấy được, hắn tự nhiên không thể nào biết để mà phòng bị được, chỉ có điều phải mất một chút tinh huyết đây."
Hàn Lập khẽ thở dài, thì thào, tực hồ có chút không quá tình nguyện.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vỗ vào túi trữ vật bên hông, một Ngọc bàn màu trắng huyền ảo cùng một Xích Hồng Tiểu Kỳ xuất hiện trong tay. Hướng không trung tung ra, hai vật hoá thành hai đoàn bạch hồng quang, xoay quanh một cái liền huyền phù bất động phía trước người.
Tiếp theo Hàn Lập hé miệng, một đoàn thanh mông tinh khí bay ra gắn vào phía trên trận bàn. Một ngón tay hướng cổ tay kia nhẹ nhàng vẽ một cái, thanh quang chợt loé, một đạo thanh ti bay ra, liền trên cổ tay xuất hiện một lổ tinh tế, vài giọt tinh huyết theo chổ này rơi ra.
Hàn Lập há mồm thổi một cái, các giọt tinh huyết liền bay nhập vào bạch sắc ngọc bàn không còn thấy đâu.
Hàn Lập hướng Xích hồng tiểu kỳ điểm nhẹ, nhất thời tiểu kỳ bay lên đến phía trên trận bàn, khẽ run lên, đột nhiên hoá thành một cỗ huyết sắc vụ khí đem ngọc bàn bao vào trong.
Nhưng cùng lúc trong tiếng khẩu quyết của Hàn Lập, ngọc bàn cũng nổi lên huyết quang, đồng dạng có một cỗ tinh huyết biến thành huyết vụ xông ra, sau đó hai bên dung hợp lại thành một.
Bỗng nhiên Hàn Lập khẽ quát một tiếng, thanh khí trên mặt loé lên, hướng ngọc bàn điểm một chỉ.
Nhất thời trong nháy mắt Bạch sắc ngọc bàn huyết quang đại phóng, vòng huyết sắc như trăng tròn biến đổi, sau khi chớp động vài cái liền đem tất cả huyết vụ hút vào trong.
Nhân cơ hội này, Hàn Lập trong miệng quát khẽ một tiếng, một tay hướng ngọc bàn vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Nhất thời một đạo bích lục như một quang trụ theo tay bắn nhanh ra, loé vào trung tâm ngọc bàn biến mất không thấy tăm hơi.
Nhất thời Huyết Nguyệt âm thanh vù vù cộng hưởng, không ngừng rung rẩy, bộ dáng muốn bay vút lên.
Hàn Lập hai mắt thần quang ảm đạm ba phần, khoé miệng hiện ra một tia cười khổ.
"Đây là Huyết Nguyệt Mịch Linh bí thuật trong Đại Diễn Bảo Kinh, mới sử dụng lần đầu nên cũng không biết chân tướng thần kỳ ra sao. Hiện giờ, thử qua một chút. Chẳng qua nếu không phải khi xưa đã từng cấp cho Mộ Phái Linh một loại cấm thần cấm chế, lưu lại vài giọt tinh huyết của nàng, thì cũng không thể thi triển được loại bí thuật này."
Hàn Lập thì thào, sau đó liền ăn vào một viên đan dược, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập giương mắt hai mắt lên, thần quang sung túc trở lại.
Hắn không nói hai lời, hướng về ngọc bàn đang biến thành Huyết Nguyệt đánh một đạo pháp quyết, nhất thời Huyết Nguyệt hoá thành một đoàn huyết mang chói mắt, hướng về hướng xa xa bắn nhanh.
Hàn Lập thân hình nhoáng lên, đồng dạng hoá thành một đạo thanh sắc độn quang, đuổi sát theo sau.
Hai bóng ảnh theo sát nhau liền theo phụ cận thanh sơn biến mất vô tung vô ảnh.
Huyết sắc quang đoàn thủy chung vẫn duy trì độn tốc cực nhanh mà Hàn Lập sắc mặt không đổi theo sát một tấc cũng không rời.
Sau khi phi hành được tầm nửa ngày, Hàn Lập được huyết đoàn dẫn đến trong một cự đại bồn địa phi thường hoang vắng.
Một luồng hơi nóng bất thình lình phả thẳng tới chính diện.
Hàn Lập thần sắc hơi động, lúc này mới phát hiện trong bồn địa hết thảy đều chỉ có hai màu đen hồng. Hai bên bồn địa đều là đá tảng tròn đen thui, mà tại trung tâm là một hồ xích hồng dung nham, phát ra luồng hơi cực nóng, thậm chí làm cho không khí phía trên bồn địa vặn vẹo, lộ ra một vẻ diễm lệ mông lung.
Mà đoàn huyết quang lại đứng phía trên mặt hồ xoay quanh bất định, phát ra tiếng nga minh chói tai, vẻ muốn đi xuống nhưng lại không dám thật là quỷ dị.
Hàn lập sờ cằm, đánh giá dung nham phái dưới vài lần, trên mặt chợt cười lạnh.
"Hắc, hắc. Nó thật đã tìm đúng địa phương để giấu người. Nếu không có bí thuật chỉ dẫn, ta thật không thể phát hiện ra nơi này. Nhưng nếu đã biết rồi, chút ít dung nham này đừng hòng cản được ta"