Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Thanh Long thượng nhân thấy tình hình này, lầm bầm một tiếng, bàn tay giơ lên, ngọc thư trong tay kêu lảnh lót một tiếng rồi ngay sau đó hóa thành một vầng sáng năm màu chắn trước người, hai tay lại lật một lần nữa, hai cây bút lớn một vàng một bạc dài hơn thước bỗng nhiên hiện ra huyền phù trong không trung.
Mặc dù hắn nói có vẻ ung dung như vậy nhưng trên thực tế hắn cũng không dám khinh thường mà lập tức dụng tới bổn mạng pháp bảo của mình.
Hàn Lập nghe thấy đối phương nói như vậy, trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhưng hai tay áo lại run lên, tức thì bảy mươi hai thanh kiếm nhỏ màu xanh uốn lượn bay ra, dưới sự thúc giục của kiếm quyết bỗng nhiên kêu vang một tiếng rồi dung hợp thành một thể, rồi huyễn hóa thành một thanh kiếm lớn dài hơn mười trượng, thanh quang dập dờn, linh quang gai mắt vô cùng.
Lúc này hắn lại khoát tay khẽ điểm về phía hai con điện mãng màu vàng kim đang ở xa xa trong không trung.
Sau một tiếng nổ vang ra, hai con điện mãng đột nhiên lắc đầu vẫy đuôi rồi bổ nhào về phía thanh kiếm khổng lồ màu xanh ở trước mặt, chợt lóe một cái đã chui vào đó biến mất không thấy đâu.
Một tiếng sấm rền vang!
Thanh sắc cự kiếm trong nháy mắt cuồng trướng lên gấp mười lần đạt tới hơn trăm trượng, đồng thời phía ngoài thân kiếm hiện lên kim quang lập lòe, đồng thời có vô số điện hồ điên cuồng tuôn ra!
Nhưng Hàn Lập không những không dừng lại mà sau khi nhìn qua thanh kiếm lớn trong không trung một cái lại há miệng phun ra một quả cầu lửa màu bạc. Hỏa cầu này vừa mới rời khỏi miệng lập tức từ phát ra một tiếng hót lảnh lót, tiếp đó chợt lóe một cái lại huyễn hóa thành một đầu ngân điểu. Ngân điểu vừa hiện liền dang rộng hai cánh ra, thân thể phát ra một tiếng "phanh" rồi phóng lớn lên tới hơn một trượng, rồi lại giống như một tên bắn bổ nhào lên thanh kiếm lớn. Một khắc sau đó, bên ngoài thanh cự kiếm toát ra một tầng ngân diễm, sóng lửa rào rạt trong phút chốc đã bao lấy toàn bộ thanh cự kiếm.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ nhếch lên, trong miệng đột nhiên phun ra một chữ "trảm!".
Vừa dứt lời, thanh cự kiếm dài hơn trăm trượng kia lập tức chém xuống Thanh Long thượng nhân một nhát, một âm thanh thật lớn vang lên!
Thế lao xuống của thanh kiếm khổng lồ không tính là nhanh, nhưng nơi nó đi qua, hư không phát ra từng trận "vù vù" không dứt.
Cự kiếm còn chưa thực sự hạ xuống thì một cỗ khí nóng đã phủ xuống bọc lấy thạch thai phía dưới trước. Không gian phía dưới theo đó trong nháy mắt chuyển thành một màu lửa đỏ cuồng nhiệt, phảng phất như tất cả sắp bị nấu chín đến nơi.
Thanh Long thượng nhân thấy cảnh này sắc mặt đại biến, hai tay khẽ run lên, hai ngọn bút vàng, bạc trong tay tỏa sáng hào quang, vô số cổ văn từ đó chi chít tuôn ra, mỗi một cái đều lấp lánh linh quang huyền diệu vô cùng, sau khi tất cả dung hợp làm một lại biến thành một vầng sáng màu vàng bạc cuộn lên phía trên.
Một tiếng như sấm động giữa trời quang!
Thanh kiếm khổng lồ cùng với vầng sáng màu vàng bạc đâm đầu vào nhau, vầng sáng của hồ quang màu vàng cùng hỏa diễm màu bạc cũng đan vào nhau thành một rồi hóa thành một vầng sáng khổng lồ bao lấy cơ hồ hơn phân nửa thạch thai vào trong.
Những vầng sáng nổ tung vô cùng chói mắt khiến cho người ta gần như không tài nào nhìn thẳng vào đó, từng đợt sóng va chạm lại càng cuồn cuộn tản rộng về bốn phương tám hướng. Theo đó, thạch thai đung đưa một trận kịch liệt, vầng sáng màu bạc ở trên đỉnh đầu lại càng nhộn nhạo hơn. Ở đó nổi lên tầng tầng gợn sóng phảng phất như không gian có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào vậy.
Một đám tu sĩ phía ngoài thấy vậy tất cả không hẹn mà đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Chiêu thứ nhất giữa Hàn Lập và Thanh Long thượng nhân không ngờ lại có thanh thế lớn đến như vậy, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của bọn hắn.
Sắc mặt lão giả họ Cố khẽ đổi, hai bàn tay mười ngón liền hướng tới cột đá bốn phía liên tiếp bắn ra từng đạo pháp quyết. Những pháp quyết này hóa thành các tia sáng đủ màu ồ ạt lao về phía các cây cột rồi lóe lên biến mất không thấy đâu. Tức thì, luồng sáng phun ra từ đỉnh cột đá lập tức trở nên đậm hơn gấp bội so với lúc trước, mà vầng sáng màu bạc kia thì lóe một cái lại trở nên vững vàng như lúc ban đầu.
Dường như cũng ăn ý với biến đổi này, thạch thai vốn đang bất ổn cũng khôi phục bình ổn trong nháy mắt.
Chỉ sau chốc lát, vầng sáng khổng lồ bao phủ thạch thai rốt cục cũng tan ra, thân ảnh của Hàn Lập cùng với Thanh Long thượng nhân một cao một thấp lại một lần nữa hiện ra.
Hai tay Hàn Lập chắp sau lưng, trên mặt không có biểu hiện gì khác, đồng thời vẫn lơ lửng ở chỗ cũ, bộ dáng giống như chưa từng nhúc nhích chút nào mà Thanh Long thượng nhân không biết tự khi nào đã rớt từ không trung xuống thạch thai, vầng sáng năm màu trên người đã sớm không thấy tăm hơi mà chỉ còn lại một cuốn ngọc thư bề mặt chi chít vết nứt đang lơ lửng ở gần đó, còn linh quang trên hai cây bút vàng và bạc cũng ảm đạm, có vẻ như đã mất đi không ít linh tính. Ngay cả thần sắc của Thanh Long thượng nhân kia thoạt nhìn thì có vẻ như không tổn hại tới một sợi lông nhưng sắc mặt thì mơ hồ có hơi chút tái nhợt.
Một kích mới vừa rồi của Hàn Lập rõ ràng là chiếm thượng phong rất nhiều.
Kim Việt thiền sư cùng lão giả họ Cố thấy tình cảnh này không khỏi nhìn nhau một cái, từ trong mắt của đối phương đều thấy được nét hoảng sợ.
Mặc dù họ đã sớm nghe nói thực lực Hàn Lập hẳn là cao hơn Thanh Long thượng nhân nhưng nếu chỉ một cú đánh mà đã có thể cứng rắn đánh cho Thanh Long thượng nhân rớt từ trên không trung xuống thì lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn hắn. Mà cũng không biết là do bản thân Thanh Long thượng nhân quá yếu hay là do thực lực của Hàn Lập quả thật là sâu không lường được nữa.
Hàn Lập nhìn thấy Thanh Long thượng nhân mặc dù có đôi chút chật vật nhưng cũng không có bất kỳ tổn thương thực sự nào thì cười lạnh một tiếng, bàn tay đánh ra một chiêu, không gian gần đó bắt đầu dao động, đồng thời vô số thanh kiếm nhỏ màu xanh liền phá nát hư không mà bắn trở về, lóe một cái đã ồ ạt biến mất vào trong thân thể.
Một đòn mới vừa rồi của hắn mặc dù chiếm thượng phong, nhưng thanh kiếm khổng lồ màu xanh cũng đồng thời bị chấn động mà vỡ ra, đòn thứ hai hắn cũng không có ý lại dùng phi kiếm nữa, lúc này đương nhiên là thu lại toàn bộ hết.
Nhưng, cùng với Hàn Lập một tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng vàng kim bên ngoài thân thể hắn cũng lưu chuyển, thân thể đột nhiên biến thành khổng lồ, đồng thời một tầng lông vàng óng trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thân thể. Hắn lại thi triển ra Kinh Chập quyết, hóa thân thành một con đầu kim mao cự viên.
Hai mắt cự viên lóe lên ánh sáng màu lam, khuôn mặt dữ tợn vô cùng, sau khi giương cao tay hú dài một tiếng xông thẳng trời cao, hai quả đấm đột nhiên giáng vào lồng ngực mình, tức thì thân thể lại một lần nữa phóng lớn, lại càng lúc càng trở lên khổng lồ. Trong nháy mắt nó liền hóa lớn chừng mười trượng, nhìn lướt về phía Thanh Long thượng nhân, ánh mắt băng hàn thấu xương.
Thanh Long thượng nhân thấy Hàn Lập biến thân, sắc mặt biến đổi, trong miệng tức giận quát khẽ một tiếng:
"Hừ, ngươi cho là chỉ có ngươi mới có phép biến hóa hay sao? Để cho ngươi cũng nếm thử lợi hại của Thanh Long chân thân của bổn tọa!"
Vừa dứt lời, vị Thanh Long thượng nhân này vỗ một tay lên thiên linh cái của chính mình, tức thì một cột sáng màu xanh từ trong đầu hắn bắn ra, thoáng một cái đã biến ảo thành một hư ảnh Ngũ trảo thanh long đang giương nanh múa vuốt. Mà lúc này tay áo Thanh Long thượng nhân lại run lên, tiếp tục có bảy thanh kiếm nhỏ màu đen từ đó bay ra.
"Phốc phốc" mấy tiếng, bảy lưỡi kiếm nhỏ lại bị hắn nhanh như chớp cắm vào các nơi trên thân thể, hắn lại há miệng một lần nữa, phun ra bảy cỗ tinh huyết nhập vào trong bảo vật.
Sau một khắc, bảy lưỡi kiếm nhỏ vô thanh vô tức biến mất không thấy mà từ các nơi trên thân thể hắn bỗng nhiên có vô số tia máu phun ra, trong chớp mắt đã đem hư ảnh Thanh Long trong không trung quấn lấy gắt gao, đột nhiên kéo xuống phía dưới.
"Phốc xuy" một tiếng, Thanh Long thượng nhân vậy mà lại hợp lại làm một với hư ảnh Thanh Long kia.
Tiếp đó, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, khắp tứ chi, khuôn mặt liền hiện ra từng mảng vảy xanh, trên đỉnh đầu lóe sáng bạch quang rồi ở đó cũng hiện ra một đôi sừng nhung xanh biếc mượt mà, ở phía sau lại xuất hiện thêm một cái đuôi lớn màu xanh to lớn vô cùng.
Thanh Long thượng nhân này trong nháy mắt đã bán yêu hóa thành một con quái vật nửa rồng nửa người!
"Bản thân ta cũng đã sớm nghe qua Thanh Long đạo hữu có thân thể bán yêu, nên có thể có được biến hóa trước mắt này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng cự viên mà Hàn đạo hữu biến hóa ra kia nhìn qua cũng không hề tầm thường, không biết là thuật biến hóa nào đây."
Kim Việt thiền sư thấp giọng nói một câu, trên mặt lộ ra nét ngưng trọng.
"Không quá giống với thuật biến hóa bình thường, chẳng lẽ bản thân Hàn đạo hữu có được loại Chân linh chi huyết nào đó!"
Lão giả họ Cố sờ sờ cằm, có chút suy đoán thầm nghĩ.
"Cái này không thể nào! Hàn đạo hữu là tu sĩ phi thăng từ hạ giới, Chân linh hạ giới đã sớm diệt tuyệt không biết bao nhiêu năm, không thể nào còn có huyết mạch tồn tại lại."
Ngân Quang tiên tử lắc đầu nói.
"Có lẽ là Hàn đạo hữu sau khi tới Linh giới mới lấy được Linh huyết. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, một đòn tiếp theo đây khẳng định còn hơn xa mới vừa rồi. Cố đạo hữu, cấm chế không có vấn đề gì chứ."
Kim Việt thiền sư lại đoán được bảy, tám phần chân tướng, cũng có chút bận tâm hỏi một câu.
"Đại sư cứ việc yên tâm, có ta tự mình nắm giữ cấm chế nơi này sẽ không thể có vấn đề gì được."
Lão giả họ Cố cũng trả lời có vẻ rất tự tin.
"Hi vọng là như thế đi!"
Kim Việt thiền sư cũng không có bao nhiêu lòng tin, sau khi cười khổ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Hàn Lập biến thành cự viên bắt đầu ra tay.
Chỉ thấy, hai bàn tay lông lá nhọn hoắt của hắn đột nhiên bổ một trảo bào trong hư không. Hai luồng linh quang một xanh một đen bỗng nhiên lóe lên từ trong lòng bàn tay, sau khi ngưng tụ lại liền hóa thành hai tòa núi nhỏ cao hơn mười trượng, vầng sáng xung quanh quay cuồng, vừa nhìn là biết không phải bảo vật bình thường.
Cự viên sau khi rống to một tiếng như sấm động giữa trời quang, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn bỗng đem hai tòa núi nhỏ hung hăng quăng xuống phía dưới.
Những tiếng nổ lớn bắt đầu vang lên!
Hai ngọn núi bỗng chốc hóa thành hai luồng sáng hai màu một xanh một đen như đạn bắn ra, nơi chúng đi qua chẳng những không gian vặn vẹo dao động mà lại phát ra từng trận thanh âm chói tai, trong chớp mắt đã xuất hiện gần Thanh Long thượng nhân chỉ trong gang tấc.
Thanh Long thượng nhân chỉ cảm thấy một áp lực lớn như có hai lưỡi dao sắc bén đang dần tiến tới trước mặt hắn, không khí bốn phía căng thẳng, thân thể lại bị một cỗ lực lượng vô hình cầm giữ gắt gao, tứ chi nhất thời không cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hắn vô cùng kinh hãi, không lưỡng lự quát to một tiếng, thân thể bán yêu lập tức bùng lên thanh quang, lân phiến khắp người trong nháy mắt cũng dựng đứng cả lên, một cỗ lực lượng to lớn vô cùng từ trong thân thể bộc phát ra, mà một khắc sau đó cũng mạnh mẽ tránh thoát khỏi trói buộc. Hai bàn tay đã biến thành trảo lại càng nhanh như tia chớp, hung hăng đảo về phía ngọn núi đang đến ngay trước mặt hắn.
Thanh Long thượng nhân dám làm như thế, tự nhiên là có đạo lý của hắn.
Vốn dĩ Thanh long chi thể được xếp vào hạng đệ tam trong tất cả Chân long chân linh, mặc dù Chân Long chi thể do hắn biến hóa ra không thể nào so được với Thanh long chi thể chân chính nhưng bởi vì có Thanh long chi huyết cho nên độ mạnh của thân thể cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được. Chẳng những cả người hắn cứng rắn tựa như đỉnh giai pháp bảo, mà sau khi kích phát Chân long chi huyết hắn lại có khả năng khu sử một bộ phận Thanh long chi lực, đủ để có thể khai sơn liệt bảo.
Nhưng, ngay khi hai trảo của Thanh Long thượng nhân vừa tiếp xúc với hai ngọn núi, trong nháy mắt, trong lòng hắn lại lập tức hối hận!
Bởi vì hai trảo kia chẳng những không giống như hắn tưởng tượng, có thể một trảo phá nát hai ngọn núi nọ mà ngược lại mười ngón tay hắn nóng ran lên, sau một tiếng "két băng" giòn vang, dưới cự lực mà ngọn núi mang theo đã mạnh mẽ chấn gãy đôi song trảo của hắn!
Thanh Long thượng nhân kinh hãi, hai cánh tay nhanh như chớp rụt về phía sau, lại một lần nữa há lớn miệng phun ra một đoàn thanh quang vừa lúc đánh trúng một ngọn núi trong đó, đồng thời cái đuôi lớn sau lưng bỗng mơ hồ đi, ngay lập tức quét trúng một ngọn núi khác.
"Ùng ùng!"
Sau khi hai tiếng nổ mạnh cùng một tiếng kêu đau đớn truyền ra, Thanh Long thượng nhân loạng choạng ngã dúi dụi, thân thể như bao cát bắn ngược ra ngoài, sau khi liên tiếp giật lùi vài chục bước mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
Nhưng lúc này, trên mặt Thanh Long thượng nhân đã tràn ngập sự sợ hãi, hắn định nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng liền phun ra một ngụm máu đen.