Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1360: Chi Long Quả

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2128 chữ

"Chi Long Quả!" Hàn Lập trong lòng hiện ra những chữ này, thiếu nữ áo bào trắng giật mình hô ra miệng.

Lũng Đông cùng đám người thiếu phụ vẻ mặt đều hiện ra sự sợ hãi vui mừng lẫn lộn. Mọi người đều nhận ra linh vật này.

"Đây chính là chủ tài liệu của linh dược "Đằng Long Đan" mà chỉ tu sĩ Luyện Hư mới có thể dùng, ba vạn năm mới kết quả một lần, chỉ ăn không vào cũng có thể giúp tăng trưởng sáu mươi năm công lực. Nơi này có một gốc cây, xem ra vừa mới thành thục không lâu. Chúng ta nếu có thể đến lấy thì quả này thì tạo hoá quả thật rất tốt." Thiếu phụ hai mắt tỏa sáng thì thào.

Thiếu nữ áo bào trắng cùng Lũng quang mang trong mắt cũng chớp động không thôi. Hiển nhiên cũng rất động tâm.

Chủ tài liệu của đandược dùng cho tu sĩ Luyện Hư. Chỉ sợ ngay cả những tu sĩ Luyện hư bình thường cũng không có duyên mà gặp. Tại hội đấu giá bình thuờng, cũng đừng nghĩ sẽ có người bán đấu giá thiên địa linh dược này, nhiều lắm là do cao giai tu sĩ trao đổi cho nhau mà thôi. Nếu không thực thiềm linh huyết ngày đó dùng để luyện chế đan dược cho Hóa Thần hậu kỳ cũng đã không khiến cho nhiều người như vậy điên cuồng tranh đấu.

Đan dược dùng từ Hóa Thần và Luyện Hư, tuy rằng nhìn như chỉ kém một bậc mà thôi, nhưng đem so sánh thì cách biệt như trời với đất.

Nếu là có tu sĩ cầm Chi Long Quả trước mắt đi tìm tu sĩ cấp luyện hư, đối phương tuyệt đối sẽ mừng rỡ vô cùng mà xuất ra một đống lớn đan dược cấp Hóa Thần để đổi lấy linh dược này.

Dù sao thiên địa linh vật của Linh Giới tuy nhiều, nhưng những linh dược hữu dụng với Luyện Hư vẫn rất ít, phát hiện ra một gốc cây cũng cần có cơ duyên nhất định.

Ở nơi linh dược vừa mới xuất hiện hoặc mới thành thục, sẽ thu hút khá nhiều tồn tại cường đại, nên căn bản linh dựơc thành thục không thể tồn tại trong thời gian dài

Đám người Hàn Lập không phải vì tìm thiên tài địa bảo mà tiến sâu vào thế giới hoang dã, chẳng qua đụng phải Lôi Quy hiện thế, tiếp theo lại gặp Chi Long Quả, quả thực cơ duyên đã đến mức phúc duyên thâm hậu. Thường thường tu sĩ cao giai ở nơi hoang dã cả mấy chục năm còn không hề có thu hoạch gì.

"Hãy nhìn rõ tình hình phía trước đi!" Thanh niên bạch mi hừ lạnh một tiếng.

"Cự nhân này chính là cự nhân trong thiên mục tộc cự nhân, những con mắt này đều có màu ngân bạch nên chúng thuộc loại chưa trưởng thành. Con tích dịch tuy nhìn không có gì bắt mắt kia lại khiến cho thiên mục cự nhân cũng phải kiêng kỵ, hiển nhiên nó cũng không phải là loại vừa. Chỉ sợ thực lực hai quái vật này đều là luyện hư sơ cấp." Hàn Lập ở phía sau hai quái vật, chậm rãi nói.

Hắn ở Thiên Uyên Thành cũng từ trong phuờng thị mua lấy một ít điển tịch vliên quan đến thế giới hoang dã. Cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra cự nhân tộc, nên vừa rồi mới đưa ra phỏng đoán.

Nghe Hàn Lập nói vậy, thiếu phụ và Lũng Đông biết rõ là không giả, nhưng nhưng linh dược trước mặt lại là loại ngàn năm mới gặp, mấy người sao lại dễ dàng bỏ qua được, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Đúng lúc này, tiếng động vù vù từ đàng xa truyền đến, đám người Hàn Lập ngẩn ra, bắt đầu nhìn ra xa.

Chỉ thấy tiếng ông minh từ chân trời truyền lại. Bảy tám con cự trùng dài hai trượng hiện ra, toàn thân phát ra hào quang đủ màu sắc, lao cực nhanh tới bọn họ.

Xem ra bộ dáng bất thiện.

Hàn Lập nhíu mày, nhưng vẫn thả thần niệm dò xét. Thần sắc không chút hoang mang.

Loài cự trùng này nhìn rất đáng sợ, nhưng khí tức không mạnh nên cũng không có nhiều uy hiếp. Đám người Lũng Đông cũng không để tâm lắm, chuẩn bị chờ cho đám cự trùng này tiến đến gần mộtchút, sẽ ra tay tiêu diệt tất cả.

Nhưng thứ khiến bọn họ hoảng sợ vừa mới xuất hiện.

Loài cự trùng này khi còn cách bọn họ còn hơn trăm trượng, lúc đi qua khoảng không trên cự đại tích dịch, thì đột nhiên tích dịch mở miệng phun ra cái gì đó.

Một con cự trùng hùng hổ nhất đang lao đến, bỗng biến mất trong đàn côn trùng trên không trung. Nhất thời đàn côn trung xảy ra một trận hỗn loạn. Trong miệng cự trùng đồng thời phát ra âm thanh kinh sợ.

Nhưng hành động lần này không hiệu quả chút nào, tiếp đó lại thêm một con cự trùng biến mất mà không có dấu hiệu báo trước.

Nhìn đến cảnh này, Lũng Đông cùng bọn người thiếu phụ trong lòng run sợ.

Hàn Lập hai mắt nhíu lại, đồng tử hiện lên một tia lam mang.

Lúc một con cự trùng biến mất, do mượn thần thôngMinh Thanh Linh Mục nên hắn có thể trông thấy rõ ràng.

Nói là biến mất nhưng thực ra từ trong miệng tích dịch phun ra một cái lưỡi dài trong suốt xuyên thủng bụng cự trùng. Sau đó tích dịch cuốn lấy nuốt vào trong miệng. Nguyên nhân do cái lưỡi dài bắn ra với tốc độ cực nhanh khiến người ta khó có thể nhìn rõ, khiến mọi người mới có cảm giác cự trùng biến mất một cách quỷ dị trong hư không.

Trong nháy mắt, mấy con cự trùng còn lại cũng đều bị tích dịch tóm gọn, tiếp đó con thú này lại nằm sấp trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Hàn Lập nhìn ánh mắt con thú này, tự nhiên có một tia hoảng sợ.

"Có thể là đầu của một cổ thú biến dị, nếu không công kích của nó cũng không kinh người như vậy. Xem ra Linh Vân Chu cũng là do con thú này dùng lưỡi phá huỷ." Lũng Đông lúc trước không biết nó dùng loại bí thuật nào nhưng giờ đã thấy rõ tích dịch dùng lưỡi để công kích, bèn trưng trọng nói.

"Không hiểu vì sao tích dịch lại không công kích chúng ta mà ngược lại đem mấy con cự trùng nuốt lấy." Thiếu nữ áo bào trắng cũng gật đầu, có chút khó hiểu.

"Sao biết được? Có lẽ con thú này chê chúng ta quá nhỏ, hoặc cự trùng kia là thực vật nó thích ăn." Thiếu phụ ảm đạm trả lời.

Thiếu nữ áo bào trắng sắc mặt khẽ động, tựa hồ cảm thấy sự thực cũng có thể như thế.

"Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, mọi người không nghĩ đến việc bỏ qua Chi Long Quả chứ. Cơ duyên ở trước mặt chúng ta. Tại hạ cho dù có một mình cũng tuyệt đối không muốn buông tha đâu." Thanh niên bạch mi nhìn chằm chằm vào quả, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, hắn nói.

"Cả hai quái vật phía dưới đều có thực lực luyện hư cấp. Lý huynh thật có lá gan không nhỏ." Thiếu nữ áo bào trắng lại khanh khách cười lên.

"Hừ, nếu chỉ là một con có thực lực cấp Luyện hư, nói không chừng tathật đúng là sẽ quay đầu bỏ đi. Nhưng có hiện lại hai con thì quả thật rất khó nói." Thanh niên bạch mi không chút tức giận, mà còn lạnh lùng trả lời.

"Ồ, vậy ý của Lũng huynh là." Thiếu nữ lập tức liền phản ứng lại.

"Đúng vậy! Con cổ thú biến dị này tuy rằng khó chơi. Thiên mục cự nhân cũng không phải loại vừa. Hai bên tranh đấu, hơn phân nửa là lưỡng bại câu thương hoặc một bên chết một bên sẽ tổn hại. Khi đó nếu ra tay, tất nhiên có chút hi vọng." Lũng Đông vỗ tay khẽ nói.

"Chờ chúng nó động thủ phải đợi bao lâu. Có lẽ hai tháng mười ngày cũng không động thủ đâu!"

Thiếu phụ lại lắc đầu.

"Như vậy quả là phiền toái! Chúng ta cũng nên có tác động chứ, bởi chúng ta không thể ở lại lâu." Lũng Đông ánh mắt đảo qua thiếu nữ, rồi gật đầu.

"Cho dù sự tình cấp thiết, chút thời gian đó chúng ta vẫn có thể, đây chính là Long Chi Quả! Vì thế trì hoãn chút thời gian, thì có đánglà gì." Thanh niên bạch mi lại hoàn toàn không hề sốt ruột.

"Không thể nói như vậy! Cho dù hai Luyện hư cấp này thật sự nếu thân bị trọng thương, nhưng liều chết phản ứng, cũng không phải chúng ta có thể dễ dàng chịu đựng được. Nói không chừng còn có đạo hữu ngã xuống.

Theo ý kiến ta, hay là không cần để ý, cứ tiếp tục lên đường."


Lũng Đông tuy rằng đối với Chi Long Quả cực kỳ động tâm, nhưng trong lòng vẫn có ẩn giấu. Chuyện này so với đại sự của hắn không đáng là gì nên đương nhiên không muốn phiêu lưu mà gặp phải ngoài ý muốnlúc này, cho nên mới có thể cố gắng kiềm chế mà nói như vậy.

"Lời này có chút đạo lý. Thiếp thân nghĩ rằng chúng ta ra tay đoạt bảo thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt. Chớ quên, bộ tộc cự nhân đều luôn sống quần cư, linh quả đã muốn thành thục, cự nhân vẫn cùng con tích dịch này giằng conhư thế, nói không chừng là ở chờ các cự nhân khác tới viện thủ. Con tích dịch kia cũng không có chủ động công kích, hẳn là cũng có những tính toán khác. Mà chúng ta chờ đợi như vậy, không chừng lại đem chính mình cuốn vào trong đó." Thiếu phụ nhíu chặt lông mày cân nhắc một lúc lâu cũng lên tiếng phản đối.

"Mặc kệ các ngươi nói ra sao, ta nhất định phải lấy được linh quả."

Nghe Lũng Đông và thiếu phụ nói vậy. Thiếu nữ áo bào trắng bên cạnh khẽ động bờ môi đỏ mọng đứng tới bên cạnh thanh niên bạch mi.

Nàng vừa dứt lời, chẳng những thiếu phụ và Lũng Đông ngẩn ra, thanh niên bạch mi cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Lúc này, hai người đồng ý, hai người phản đối, nhất thời ánh mắt bốn người đều nhìn vào Hàn Lập.

Hàn Lập trong lòng thở dài, không nhìn bốn người, mặt trầm ngâm suy nghĩ.

"Vì linh quả, mạo hiểm một chút cũng đáng giá, nhưng theo lời Hồng tiên tử, cũng không thể vì việc này mà mất nhiều thời gian. Cho dù chúng nó không có giúp đỡ, linh quả cũng có có thể hấp dẫn các tồn tạicường đại khác. Trong khoảng 3 ngày ra tay, nếu quá thì sẽ bỏ đi." Hàn Lập nhàn nhạt nói.

Bốn người còn lại không khỏi nhìn nhau.

"Trong vòng 3 ngày sẽ ra tay, điều này không có khả năng." Tiểu Hồng liếc nhìn Hàn Lập một cái, chậm rãi lắc đầu.

Thanh niên bạch mi cùng thiếu nữ mặc dù không nói gì. Nhưng hiển nhiên cũng hiểu được rất không có khả năng.

"Trong thời gian ngắn mà khiến bọn chúng tranh đấu với nhau thì không có khả năng. Nhưng nếu chúng ta ở một bên nghĩ cách khác cũng không phải không có cơ hội thành công. Nói ví dụ như dẫn dắt chúng rời đi, hoặc là chọc giận chúng." Hàn Lập khẽ nở nụ cười.

"Ý của Hàn huynh là." Lũng Đông thần sắc vừa động, có chút hiểu được ý tứ Hàn Lập.

"Đúng vậy, nếu làm như vậy thì không cần thời gian dài." Thanh niên bạch mi mừng rỡ.

"Dẫn dắt chúng rời đi cũng không quá dễ. Nhưng là chọc giận chúng, khiến chúng nó lập tức chém giết nhau thì cũng không khó khăn lắm." Thiếu nữ áo bào trắng thản nhiên cười.

"Nếu thật không có gì phiêu lưu, thiếp thân có thể đồng ý." Thiếu phụ nhìn Hàn Lập hình như đã có sự cải biến suy nghĩ.

Lũng Đông lại cân nhắc một lúc lâu, rồi mới hơi miễn cưỡng gật đầu.

"Được rồi, nếu vài vị đạo hữu đều quyết định xuất thủ, Lũng mỗ cũng không sẽ không đứng ngoài. Nhưng kế hoạch nhất định phải thật sự hoàn hảo"