Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2195: Lấy Lớn Hiếp Nhỏ

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2289 chữ

"Cùng nhường nhịn nhau? Cốc đạo hữu, ngươi có ý gì đây?" Thanh niên mặc áo trắng nghe vậy liền tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ta thấy hai đạo hữu cứ tranh chấp nhau không ngớt, hay là cả hai hãy theo tình huống mà thay đổi một chút đi. Đỗ đạo hữu có thể mang theo đệ tử của Hàn huynh đi thánh đảo nhưng Hàn huynh cũng đi cùng với các vị. Nếu lúc đó có điều gì không ổn thì Hàn huynh cũng kịp can thiệp. Với thanh danh của Hàn huynh, đừng nói là Thánh Đảo của các vị không cấp một phần mặt mũi chứ?" Ông lão tóc bạc trầm ngâm cân nhắc mọi chuyện thật kỹ lưỡng rồi mới nêu ý kiến.

"Tốt lắm, nếu đúng là Hàn đạo hữu lo lắng như vậy thì có thể theo ta đi Thánh Đảo một chuyến." Hai mắt của Đỗ Vũ chớp động rồi không lưỡng lự đồng ý.

"Không cần phải phiền toái như vậy. Một khi Cốc đạo hữu đã lên tiếng thì sao ta lại không nể mặt được! Như vậy đi, chỉ cần một trong ba người các ngươi có thể đỡ được một chiêu của ta mà vẫn bình yên vô sự, ta sẽ cho học trò của ta đi theo các ngươi. Nếu đỡ không được ư, ha ha..." Hàn Lập híp mắt cười lạnh.

"Cái gì? Đỡ một chiêu? Hàn đạo hữu, đến cả lời này ngươi cũng dám nói sao?" Từ lúc sinh ra Đỗ Vũ đã là con người sâu sắc kín kẽ, nhưng khi nghe được câu này sắc mặt hắn không khỏi trở nên xám nghét.

Ả đàn bà xấu xí cùng với tên to con tóc vàng nghe vậy cũng trở nên giận dữ.

"Sao thế, ba vị không tin lời ta, muốn ta lấy ma tâm ra thề thốt sao?" Sắc mặt của Hàn Lập vẫn y nguyên như cũ.

"Không cần. Với thân phận của Hàn đạo hữu thì không thể chối bỏ rồi." Đỗ Vũ hừ lạnh lẽo, đợi cho cơn tức giận hơi nguôi đi, trong lòng hắn bắt đầu cân nhắc xem âm mưu của Hàn Lập ở đây là gì. Hắn không tin Hàn Lập làm điều này là muốn tìm cơ hội để xuống thang. Nhưng càng không thể tin cả ba người bọn mình không thể đỡ được một chiêu của đối phương.

Những tu sĩ Hợp Thể Kỳ của Thiên Uyên Thành nghe được lời này cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ đều biết Hàn Lập có thần thông rất kinh người, có thể xem như người mạnh nhất chỉ dưới Đại Thừa Kì. Nhưng nếu có ai nói ngay cả một chiêu mà đám người Đỗ Vũ cũng không đỡ được thì họ lại càng không dám tin.

Cuối cùng ông lão họ Cốc cùng với Kim Việt thiền sư nhìn nhau thật sâu sắc rồi ho nhẹ định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này Ngân Quang tiên tử ngồi ở bên cạnh liền nhúc nhích đôi môi truyền âm tới.

Ông lão họ Cốc vừa nghe xong, sắc mặt khẽ đổi nhìn qua Ngân Nguyệt đang ngồi bên Hàn Lập rồi khẽ hô "á". Sau đó liền nuốt lời nói mới vừa ra đến cổ lại.

Lúc này Đỗ Vũ vẫn đang dùng ánh mắt âm trầm nhìm chằm chằm Hàn Lập, sau đó hắn hít thật sâu, chậm chậm nói:

"Nếu Hàn đạo hữu muốn dùng tay chân để giải quyết việc này thì ta cũng chỉ có thể đón nhận thôi. Trong ba người chúng ta, cứ để Đỗ Vũ đứng ra đỡ chiêu của đạo hữu đi. Ta cũng muốn xem đạo hữu làm thế nào mà chỉ dùng một chiêu là có thể đánh bay ta đây."

Đỗ Vũ phát hiện ra các trưởng lão của thành Thiên Uyên luôn đứng ở thế trung lập, sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Sau khi cân nhắc thật kỹ lưỡng, cuối cùng hắn cũng có được quyết định.

Tuy hắn rất nghi ngờ tại sao Hàn Lập lại tự cao tự đại như vậy. Nhưng cũng rất tin tưởng vào thực lực của chính mình.

Dựa vào việc mình đã tu luyện hoàn toàn Thánh công của Nho gia, lại thêm vài món bảo vật quý báu mang theo kia thì cho dù là tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng có thể đỡ được một hai chiêu, nói gì đến tu sĩ cùng giai cùng cấp với mình.

Tất nhiên là tên tu sĩ có mái tóc màu vàng với ả đàn bà xấu xí ngồi bên cạnh đều rất tin tưởng vào thực lực của Đỗ Vũ. Họ nghe thấy vậy cũng không tỏ ý tứ gì khác, mà chỉ dùng con mắt hung hắng nhìn Hàn Lập chằm chằm.

Bọn họ làm sứ giả của Thánh Đảo đã lâu, cho dù đi tới nơi nào, hay như bất kỳ kẻ nào có thần thông kinh người đi nữa thì vẫn cực kỳ cung kính bọn họ. Kể cả thỉnh thoảng gặp phải những tên có tính tình cổ quái, giỏi lắm cũng chỉ dám tỏ vẻ lạnh lùng thôi, tuyệt đối không phải dạng khinh người như Hàn Lập.

Hàn Lập thấy Đỗ Vũ đáp ứng điều kiện của mình, khóe miệng lập tức ngoác đến tấn mang tai rồi cười ha ha:

"Hay, Đỗ đạo hữu đúng là người rất sảng khoái! Vậy Hàn mỗ sẽ tới điện thi đấu chờ."

Vừa dứt lời Hàn Lập liền đứng dậy, chân khẽ bước, không gian phía trước khẽ dao động, tiếp đó toàn thân mình chìm mất hút vào trong đó. Căn phòng chỉ còn văng vẳng những tiếng cười to của hắn.

Đỗ Vũ thấy Hàn Lập có thể trực tiếp xé rách không giân mà đi, hơn nữa lại làm cứ như không có chuyện gì như vậy, khuôn mắt hắn không khỏi nhăn lại, đôi mắt liền hiện lên một tia ngưng trọng.

Hắn tự thấy nếu mình thi triển toàn bộ thần thông cũng có thể xé rách không gian, nhưng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ như làm một việc cỏn con giống Hàn Lập thì tuyệt đối không thể.

Việc này làm cho lòng hắn cảnh giác nhiều hơn, có điều không phải là hắn không thể thừa nhận mà chỉ khẽ hừ một tiếng lạnh lẽo thôi.

Nhưng lúc này Giải Đạo Nhân cũng không nói lời nào, hắn đứng dậy, tay áo khẽ phất về phía Ngân Nguyệt và Chu Quả Nhi đang ngồi bên cạnh. Hai phiến hào quang màu bạc tuôn ra rồi bao bọc lấy hai người vào bên trong. Cả ba người đều biến mất sau một tiếng sét đinh tai, chỗ này chỉ còn lại vài vệt chớp điện lượn lờ.

Tất nhiên là đám người Giải Đạo Nhân cùng theo Hàn Lập đến điện thi đấu.

Đỗ Vũ thấy vậy liền rùng mình, bèn quay đầu hỏi ông lão tóc bạc một câu:

"Cốc đạo hữu, người vừa rồi là đạo hữu nào thế? Thần thông cũng không phải bình thường."

Lúc trước bọn họ đều bị Hàn Lập hấp dẫn. Hơn nữa Giải Đạo Nhân chính là một con rối, hắn đã cỗ ý thu bớt khí tức nên không mấy bắt mắt, làm cho người ta không chú ý đến hắn lắm.

"Vị đạo hữu vừa rồi có gương mặt xa lạ, đây là lần đầu tiên lão phu thấy được." Trưởng lão họ Cốc thấy tình hình như vậy trong lòng cũng rất khiếp sợ, hắn và Kim Việt thiền sư liếc nhìn lẫn nhau rồi lắc đầu trả lời.

"Mặc kệ hắn là người phương nào, chút nữa là chúng ta sẽ biết thôi. Hơn nữa cho dù thần thông của hắn có cao đến đâu nhưng chỉ có một mình Hàn đạo hữu ra tay. Cốc huynh, chúng ta đi thôi." Sắc mặt của Đỗ Vũ trầm ngâm một lúc mới khôi phục trở lại.

Tuy rằng ông lão tóc bạc cảm thấy rất khiếp sợ đối với hành động vừa rồi của Giải Đạo Nhân. Nhưng thà nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cho nên khi nghe Đỗ Vũ nói vậy hắn liền gật đầu khen phải.

Cả bọn đều lần lượt thi triển pháp thuật xé rách hư không mà biến đi.

Tầm một chén trà sau, ở một quảng trường có diện tích mấy trăm trượng bên trong cung điện. Bao bọc xung quanh hơn nửa diện tích của nó là một tấm màn sáng vừa mới được mở ra.

Ở trong tấm màn, Hàn Lập và Đỗ Vũ đứng đối mặt nhau trên không trung.

Lúc này ánh mắt của Đỗ Vũ trở nên rất ngưng trọng.

Còn Hàn Lập vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay chắp sau lưng trôi nổi giữa không trung.

"Đỗ mỗ muốn xác định rõ ràng thêm. Có đúng là chỉ cần đỡ được một chiêu của các hạ mà không hao tổn gì, lúc đó các hạ sẽ không ngăn cản ta đem đệ tử của ngươi đi?" Đỗ Vũ bỗng trầm giọng nói ra từng chữ.

"Không sai. Chỉ cần đỡ được một chiêu của Hàn mỗ mà không việc gì, cho dù các hạ có muốn đưa học trò của ta đến Thánh Đảo thì ta cũng không phiền lòng. Nhưng nếu ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ được, lúc đó ba vị tới đây sao thì cứ trở về như vậy đi." Hàn Lập cười khuẩy rồi lạnh nhạt trả lời.

"Vậy đạo hữu ra tay đi." Đỗ Vũ vẫn giữ vẻ mặt âm trầm thốt lên.

Hàn Lập nghe vậy, gương mặt vẫn cười cợt. Sau khi hắn quát khẽ một tiếng "tốt", cả người vẫn đứng im nhưng sau lưng bỗng tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt. Tiếp đó là một cái pháp tướng ba đầu sáu tay rực rỡ xuất hiện.

"Lớn". Hàn Lập quát khẽ.

"Phốc véo", một cơn lốc phóng vọt lên từ trên thân của pháp tướng.

Mà sáu cánh tay vàng rực của pháp tướng cũng chắp lại niệm thần chú. Trên người nó vang lên những tiếng sấm, từng tia sét màu vàng lượn lờ khắp toàn thân, đồng thời cơ thể của nó cũng mau chóng lớn lên.

Mới chớp mắt nó đã hóa thành một quái vật cao đến bảy tám mươi trượng.

Những con mắt trên ba cái đầu đồng loạt trợn ngược, một bàn tay to như cả gian phòng của nó chậm chạp quạt về hư không trước mặt. Nhìn bàn tay không lồ chậm chạp lạ thường, thế nhưng khí tức khủng bố mà nó tỏa ra làm cho không gian phía trước trở nên nát vụn.

Đỗ Vũ vẫn lẳng lặng đứng ở phía trước. Khi thần niệm của hắn chạm phải làn khí tức khủng khiếp này sắc mắt mặt liền trở nên méo mó. Hắn không nói hai lời, một tay đưa lên vỗ nhẹ ra sau gáy, há miệng phun ra một vật được bao phủ trong làn hào quang màu trắng. Hóa ra đây là quyển sách bằng ngọc lớn cỡ một tấc.

Mà tay khác lại run lên thả làn sương mù màu trắng cuồn cuộn. Một lúc sau, làn sương liền hóa thành một cái nghiên mực trắng noãn như ngọc.

Bên trong nó còn có hào quang màu bạc sền sệt, thật giống như một loại chất lỏng không biết tên tô điểm thêm cho cái nghiên vậy.

Hai vật này vừa được thả ra đã bay lượn lờ quanh đầu của người thanh niên áo trắng. Một cái tỏa ra hào quang năm màu, cái còn lại thì phun ra vô số ký hiều màu bạc lờ mờ.

Cả hai vật này, một cái nhất định không phải loại Thông Thiên Linh Bảo tầm thường, mà cái kia chính là một mảnh vỡ của Huyền Thiên Chi Bảo vô cùng quý hiếm.

Hàn Lập đứng phía xa thấy hai kiện đồ vật liền tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại khẽ hừ lạnh.

Chỉ khác là bàn tay khổng lồ màu vàng khẽ run lên, trên từng tấc da thịt hiện ra từng đốm linh văn màu bạc. Tiếp đó trên bề mặt ngoài của nó liền biến hóa thành hơn mười cái pháp trận bằng linh văn có lớn có nhỏ.

Ngay sau đó bàn tay phát ra những âm thanh vù vù, năm ngón tay đồng thời hóa lớn, từng vệt hào quang lượn lờ, sau cùng nó lại chuyển thành màu tím vàng.

Trong nháy mắt, một cỗ linh áp mạnh mẽ hơn so với trước đó đến ba bốn lần theo lòng bàn tay truyền ra rồi hùng hổ áp về phía dưới.

Lúc này, Đỗ Vũ đang muốn điều khiển hai bảo vật đang lơ lửng trên đỉnh đầu. Nhưng khi thần niệm vừa cảm ứng được cỗ linh áp đang bức đến, thân hình hắn run lên, hai chân không tự chủ được mà lảo đảo bước lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt, cặp mắt ánh lên nỗi sợ hãi cực kì.

Cho dù hắn có tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ Đại Thành, nhưng cỗ linh áp này khiến hắn có cảm giác quỷ quái là chỉ cần vừa mới giao đấu đã bị cỗ áp lực ép cho nổ tung.

"Không, đây không phải là thần thông của tu sĩ Hợp Thể Hậu Kỳ. Là Đại Thừa! Chỉ có tu sĩ Đại Thừa mới có thể có thần thông đáng sợ như vậy." Dường như đúng lúc này gã thanh niên áo trắng mới kinh hãi hiểu được. Hắn hoảng sợ kêu to, có điều dưới sự áp chế của linh áp mà Hàn Lập tỏa ra thì chỉ thấy cái miệng hắn nhúc nhích nhưng không hề nghe được âm thanh nào.