Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1031: Bát linh thước

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2108 chữ

Bản thân ta quả thật đã bị trọng thương. Vì cự địch đã phải mang bản mệnh phi kiếm cùng huyền băng hàn khí thả ra. Lúc ấy thật hỗn loạn, những người khác cùng với những kẻ đả thương ta bởi vì muốn mau chóng tiến vào tầng tiếp theo cho nên ta mới may mắn tránh được một kiếp.

Bạch Dao Di vội nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ồ, vậy sao. Nghe đạo hữu nói thì dường như ngươi cũng không biết người xuất thủ!

Hàn Lập nhíu mày, hỏi một câu.

Người nọ chắc hẳn phải thuộc nhóm tu sĩ kia. Lúc ấy ta đang cùng một tên khác đối chiến bất phân thắng bại thì bị người nọ âm thầm đánh lén. Huyền băng này biến thành cự băng. Trừ phi là hậu kỳ tu sĩ tự mình ra tay phá đi, nếu không trong nhất thời nửa khắc không thể phá vỡ. Tuy nhiên ta lại bị trọng thương, cũng không cách nào phá vây mà ra. Thật may mắn gặp được Hàn đạo hữu xuất thủ cứu giúp. Nếu không để một lúc nữa hậu quả hẳn không chịu nổi. Hàn huynh ra tay thật lợi hại, chỉ giơ chân nhấc tay đã đem hàn khí này phá vỡ.

Trên mặt Bạch Dao Di hiện lên một tia dị sắc.

Không có gì, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi. Không biết Bạch đạo hữu đến đây như thế nào?

Hàn Lập lơ đãng hỏi.

Lúc ấy ta cùng Phú đạo hữu chia tay Hàn huynh. Chúng ta đi tìm kiếm một số chỗ ở Côn Ngô sơn, cũng thu hoạch được một ít. Bọn ta đã muốn rời đi nhưng tuyệt đối không ngờ ở bên trong Trấn Ma tháp lại đột nhiên xuất hiện thiên tượng dị bảo kinh người như vậy. Cũng bởi vì lòng tham của hai người chúng ta xuất hiện, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đi tham gia. Kết quả nửa đường gặp phải rất nhiều tu sĩ cùng nhau chạy tới Trấn Ma tháp. Bên trong lại có Âm La Tông chờ sẵn, cũng có một tu sĩ khác mở ra phong ấn, còn có Ngân Sí Dạ Xoa cùng vài tên tán tu. Kì thật lúc đó nhìn thấy nhiều tu sĩ đại thần thông ở giữa sân như vậy, hai người chúng ta đã thấy hối hận, muốn rời đi. Nhưng lúc ấy có người công kích hai chúng ta. Cứ như vậy chúng ta bị quấn vào trong đó. Ta bị người đuổi giết, phải chạy tới nơi này. Nhưng không thấy bóng dáng Phú đạo hữu ở trên đường, xem ra đã tìm được cơ hội thoát khỏi trận hỗn loạn này.

Bạch Dao Di vô cùng thức thời, đem những gì mình đã trải qua nói với Hàn Lập. Đồng thời ánh mắt dừng lại trên người Xấu phụ, đánh giá vài lần. Sắc mặt có chút bất an.

Hiển nhiên nàng cảm ứng được yêu khí đáng sợ trên người Khuê yêu thú.

Bạch đạo hữu không cần băn khoan. Khuê Linh đã đáp ứng cùng ta liên thủ. Nếu không Hàn mỗ chỉ có một mình, làm sao dám đến đây.

Hàn Lập nhìn thấy vẻ kinh nghi của nàng, mỉm cười nói.

Khuê Linh lúc này cũng mỉm cười.

Hóa ra là như vậy. Tài trí của Hàn huynh thật hơn hai kẻ hồ đồ chúng ta!

Bạch Dao Di tuy không tin xấu phụ cùng Hàn Lập có quan hệ như bọn họ nói nhưng trong lòng cũng buông lỏng.

Tuy nhiên trên đường tới đây ta đã thấy Phú đạo hữu. Hắn đã ngã xuống.

Hàn Lập nghiêm sắc mặt, nói ra tin tức lão giả họ Phú ngộ hại.

Phú đạo hữu đã bỏ mình?

Bạch Dao Di chấn động. Trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ta đã đem thân thể xử lý một chút. Ngay cả nguyên anh cũng không có chạy thoát. Đúng rồi, vừa rồi ngươi ở trong băng, có cảm ứng được người nào đi qua nơi này không.

Hàn Lập đột nhiên nhớ tới người trong tay cầm đao kia, hàn quang trong mắt chợt lóe lên.

Những người khác?

Không cảm ứng được. Sao thế, chẳng lẽ có tu sĩ khác vào được sao?

Bạch Dao Di ngẩn người ra, không biết vì sao Hàn Lập lại hỏi như vậy.

Nếu như vậy không có việc gì. Bạch đạo hữu nguyên khí bị hao tổn không nhỏ. Hiện tại không biết có tính toán gì? Không biết xuất phát từ lo lắng gì, Hàn Lập trầm ngâm một, cũng không có đem việc Tứ Tán chân nhân nói ra, mà quay đầu nhìn tầng cửa, hỏi nàng một câu.

Mặc kệ nơi này còn có bảo vật như thế nào, ta cũng không có vọng tưởng nữa. Ta chuẩn bị lập tức rời đi. Ở bên ngoài chờ khe hở một lần nữa mở ra.

Bạch Dao Di nói không chút lưỡng lự.

Như vậy cũng tốt. Ta cùng Bạch đạo hữu chia tay ở đây. Tại hạ đối với bảo vật này còn có chút hứng thú.

Đối với việc Bạch Dao Di muốn rời đi, Hàn Lập không cảm thấy ngạc nhiên, cũng nói lời cáo từ.

Nếu Hàn huynh tin tưởng như vậy, thiếp thân cũng không khuyên nhiều. Bảo trọng.

Bạch Dao Di nghe xong Hàn Lập nói như vậy, cười khổ một tiếng nói.

Bạch đạo hữu cũng bảo trọng! Hai tay Hàn Lập ôm quyền, thân hình nhoáng một cái đã thấp thoáng ở phía xa.

Khuê Linh không nói gì, đi theo phía sau. Bạch Dao Di nhìn theo, khẽ thở dài một tiếng, lập tức lấy trong túi trữ vật ra một bình thuốc, đổ ra một viên đan dược màu đỏ để dùng.

Đi xa hơn 20 trượng, Hàn Lập dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu hỏi lại một câu từ phía xa xa.

Bạch đạo hữu. Hàn mỗ từ lâu đã nghe thanh danh Tiểu Cực Cung. Nếu may mắn muốn đi bái phỏng một lần.

Hàn huynh trêu cười rồi. Bổn cung đương nhiên hoan nghênh Hàn đạo hữu tới.

Bạch Dao Di ngẩn người một lát rồi lập tức mỉm cười trả lời.

Có những lời này của Bạch đạo hữu, Hàn mỗ yên tâm rồi.

Hàn Lập cười, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Bạch Dao Di chờ thân hình Hàn Lập biến mất ở lối vào, khuôn mặt tươi cười dần thu liễm lại, trên khuôn mặt xuất hiện sự trầm ngâm.

Nàng tuy rằng sảng khoái đáp ứng như vậy nhưng cũng ngạc nhiên không biết vì sao Hàn Lập lại muốn đến Tiểu Cực Cung.

Tầng thứ bảy chính là chỗ lúc lúc trước mấy người đại chiến Lệ quỷ. Lúc này trống rỗng không một bóng người.

Hàn Lập cùng Khuê Linh tìm được một thạch thất nhỏ thông lên tầng 8. Hắc bạch hai tiểu hình truyền tống trận rõ ràng ở chỗ này.

Nhìn truyền tống trận trước mắt, Hàn Lập sờ sờ cằm, mắt lộ ra vẻ cân nhắc.

Ngân Nguyệt. Ngươi phải làm gì? Hai truyền tống trận này đều là truyền tống trận cự ly ngắn, có thể là đi tới tầng tiếp theo. Không phải có đồ vật gì gọi ngươi sao. Ngươi có thể cảm ứng được gì hả.

Hàn Lập dùng thần thức hỏi Ngân Nguyệt.

Thật kì quái. Ta thấy hai truyền tống trận này có gì đó rất quen thuộc. Chẳng qua cái màu trắng kia có cảm giác mạnh hơn một chút.

Ngân Nguyệt chậm rãi trả lời.

Như vậy là đủ. Chúng ta sử dụng truyền tống trận này. Cái màu đen kia ẩn chứa một cỗ tà khí, làm cho ta không thoải mái.

Im lặng trong chốc lát, Ngân Nguyệt bình tĩnh nói.

Tiếp theo, Hàn Lập không nói lời nào, đi vào trong truyền tống trận màu trắng. Khuê Linh thấy Hàn Lập làm như vậy, cũng không hỏi nhiều, đi vào.

Một đạo pháp quyết đánh vào pháp trận, quang mang lóe lên, bọn họ biến mất trong bạch quang.

Thần hình vừa xuất hiện ở tầng thứ 8, Hàn Lập cùng Khuê Linh đồng thời hình thành một cương thuẫn phía trước, một người trong nháy mắt hiện ra chiến giáp màu đỏ.

Dù sao cũng không biết bên này truyền tống trận có người ôm cây đợi thỏ hay không, dựa vào sự lịch duyệt của hai người cũng không mắc phải sơ sót này.

Vẫn chưa có công kích nhưng từng tràng tiếng gầm rú giống như sóng gầm truyền đến. Vừa rời khỏi truyền tống trận, Hàn Lập đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Nhất thời ngẩn cả người.

Tình hình trước mắt thật sự rất hỗn loạn.

Trên không trung, phi kiếm, pháp bảo bay đầy trời. Linh quang bạo liệt, độn quang bay vùn vụt.

Hàn Lập vội vàng đảo qua, liền thấy hơn mười đạo nhân ảnh. Trong đó có Ngân Sí Dạ Xoa, tu sĩ họ Từ, Thiên Lan thánh nữ cùng với hai nàng Hóa Tiên tông ở trong đó. Ngoài ra còn có vài gương mặt tu sĩ xa lạ. Xem ra là Diệp gia tu sĩ.

Hoàn toàn không có bóng dáng đám người Cát Thiên Hào. Không biết ở giữa đường có bị ai tiêu diệt hay không. Nhưng hiện tại chưa thấy đến.

Giờ phút này các tu sĩ vẫn chưa công kích nhau mà phân tán ở bốn phía của cung điện. Phụ cận cung điện có một cự trận lớn cùng hơn mười tế đàn. Mỗi một tế đàn đều có một người đá bằng ngọc cao vài trượng. Những người đá này mặc kim giáp, hai tay cầm kim sắc cự nhận thật lớn. Tất cả đều rất sống động. Chúng phối hợp với cấm chế, bổ ra từng đạo kim quang dài, cùng tấn công các tu sĩ. Ánh mắt của những tu sĩ ở phụ cận không dừng ở những Thạch Khôi Lỗi này mà không ít người vừa công kích vừa thỉnh thoảng nhìn lên phía trên cung điện.

Ở phía trên cung điện hơn 10 trượng có chiếc thước kì lạ đang lơ lửng, tỏa ra linh quang màu xanh nhạt.

Thước này dài nửa thước, kiểu dáng cổ xưa, chậm rãi chuyển động không ngừng.

Nếu là như vậy, chỉ là một kiện bảo vật bình thường. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên, cũng không dẫn tới sự chú ý của nhiều tu sĩ như vậy. Mấu chốt là sau khi mộc thước chuyển động một vòng, phụ cận liền hiện lên vô số đóa hoa sen màu bạc, nửa thật nửa giả, chậm rãi hiện ra. Ở trong hoa sen còn có ảo ảnh những linh thú lớn nhỏ không đồng nhất, như ẩn như hiện, ngửa đầu phát ra tiếng kêu, dường như tế bái thước này.

Giác thú. Bát kỳ lộc. Kim lân giao… …

Hàn Lập sau khi phân biệt, không khỏi hít một hơi linh khí thật sâu.

Đó là linh ảnh. Nhưng một trong số đó không phải thượng cổ đại danh yêu thú!

Bát Linh Thước! Không nghĩ tới Côn Ngô tam lão lại đem linh bảo này tới linh giới!

Hàn Lập chưa kịp phản ứng, Khuê Linh đứng một bên lẩm bẩm nói.

"Bát Linh.""

Hàn Lập nhất động.

Bát Linh Thước cũng là một trong những thông thiên linh bảo đứng đầu. Chỉ là ở thời xa xưa cũng không được vận dụng nhiều cho nên thanh danh của bảo vật này không nổi. Nhưng nếu có thể trở thành Thông thiên linh bảo, uy lực khẳng định không phải nhỏ.

Ngân Nguyệt chậm rãi nói

Như thế nào. Ngươi không sao chứ.

Hàn Lập nhíu mày, nhận thấy sự khác thường trong thanh âm của Ngân Nguyệt.

Không biết. Rất kì quái. Rõ ràng lúc đầu ta không biết bảo vật này. Nhưng vừa rồi trong đầu lại hiện ra một chút tin tức về bảo vật này. Hơn nữa cung điện kia giống như có cái gì đó đang gọi ta về. Không. Không phải đồ vật này. Cũng không phải người thân cận đang gọi ta về. Đó là một nửa khác của ta.

Ngân Nguyệt dường như thần thức hoảng hốt, nói năng có chút lộn xộn.

Hàn Lập nhướng mày, đang muốn cẩn thận nghe Ngân Nguyệt nói gì đó thì đám người thanh niên họ Từ cùng Ngân Sí Dạ Xoa và mấy yêu vật đều phát hiện Hàn Lập đã đến. Nhất thời hơn mười ánh mắt thù hằn hoặc kinh nghi đồng thời nhìn tới.

Trong lòng rùng mình, Hàn Lập tự nhiên không có cố hỏi Ngân Nguyệt cái gì. Tinh quang trong mắt lóe lên, bước ra khỏi truyền tống trận, tiếp theo đó thân hình bay lên.