Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Cho dù nàng này không nhắc tới ân tình ngày trước Hàn Lập đem nàng giải cứu từ trong băng phong ra, chỉ bằng thần thông hiện giờ của Hàn Lập có thể sánh ngang với Hậu Kỳ tu sĩ, cũng sẽ kiệt lực giúp đỡ. Dù sao có thể kết giao với tu sĩ có thần thông đến bực này thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
"Kỳ thật chuyện đó cũng không tính là đại sự gì. Tại hạ nghe nói ở Bắc Minh Đảo có sản sinh ra một loại linh dược tên là "Huyền Băng Hoa". Mà hiện giờ tại hạ đang cần luyện chế một loại linh đan trong đó loại hoa này là một trong những tài liệu chủ đạo. Cho nên chỉ có thể chạy tới nơi này một chuyến." Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
"Huyền Băng Hoa, vật này qủa thực cũng không dễ dàng tìm kiếm. Mặc dù nói có thể sử dụng linh dược này luyện đan cũng không nhiều lắm nhưng mà từ nhiều năm trước cũng có rất nhiều người tìm kiếm nên hiện giờ cũng không còn nhiều lắm. Tuy nhiên ta có thể kêu đệ tử môn hạ tra xét xem gần đây nhất có tìm thấy nơi nào có vạn năm huyền băng hay không. Chỉ cần phát hiện ra một động vạn năm huyền băng mới, thì may ra mới có thể tìm thấy loại Hoa này. Việc này cũng không phải vấn đề gì lớn." Bạch Dao Di vừa nghe Hàn Lập đưa ra yêu cầu này, miệng liền đáp ứng.
"Bạch tiên tử có thể ra tay giúp đỡ, thế thì tốt quá. Nếu mà việc này mà cho Hàn mỗ đi tìm thì cũng có thể gặp một chút phiền phức." Hàn lập trong lòng buông lỏng, tươi cười nói.
"Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Nhưng việc này chỉ sợ phải mất một hai ngày mới có tin tức. hàn huynh nếu đã tới Tiểu Cực Cung của chúng ta, nếu không ngại có thể ở đây một thời gian đi, thiếp thân đối với thần thông của Hàn huynh vô cùng khâm phục, vừa dịp có thể cùng với Hàn đạo hữu trao đổi một chút sở học." Nàng này cười ha ha nói.
"Hàn mỗ đối với công pháp của quí cung cũng cảm thấy rất hứng thú … Tại hạ nghe nói công pháp này chủ yếu có tính băng hàn, mà nghe nói Tiểu Cực Cung có vài loại công pháp đỉnh cao được coi là một mạch riêng biệt của Đại Tấn. Tại hạ tuy rằng chủ tu cũng không phải là băng hàn thuộc tính, nhưng thế gian vạn pháp đều thông, chắc hẳn cũng có thể thu được lợi ích không nhỏ." Hàn lập quay người về phía Bạch Dao Di cười nói. Sau đó hai người lại tiếp tục hàn huyên.
Bởi vì cảnh giới của hai người đều giống nhau, chỉ nói chuyện với nhau vài câu, liền trao đổi với nhau các vấn đề quan trọng và những vướng mắc trong quá trình tu luyện. Bên cạnh Nhâm Bích cũng đồng dạng là một Nguyên Anh Trung Kỳ, trong lúc đó cũng xen vào nói chuyện và đưa ra một số ý kiến độc đáo. Điều này cũng làm cho ba người trong nhất thời cũng không phân chủ khách nói chuyện thật vui. Ba người ở trong lầu ước trừng khoảng nửa ngày. Rốt cuộc Hàn Lập lấy lý do Bạch Dao Di vừa mới bế quan đi ra nên cũng không muốn quấy rầy quá lâu, nên mới chủ động đứng dậy cáo từ. Bạch Dao Di thấy vậy cũng không tiếp tục giữ lại. Liền một tiếng ra lệnh cho Mỹ Phụ họ Nhan đưa hàn lập tới "Quí Tân Lâu" tạm thời cư ngụ tại đó, để chờ đợi tin tức của vạn năm huyền băng, khi nào có tin tức sẽ lập tức báo cho Hàn Lập biết.
Sau khi Hàn Lập có được sự hứa hẹn của Bạch Dao Di, lúc này hướng hai người ôm quyền rồi theo mỹ phụ đi ra khỏi lầu các. Nhâm Bích cũng không có lập tức rời đi ngay, ý tứ như muốn ở lại trao đổi với Bạch Dao Di, cũng không biết sư huynh, sư muội hai người này nói với nhau những gì.
Dưới sự hướng dẫn của Mỹ Phụ kết đan kỳ, dẫn hắn thẳng tới một dãy kiến trúc kề bên một vách núi. Tại đây có hơn mười toà lầu các tinh xảo kiểu dáng giống nhau, thoạt nhìn thì biết đây chính là "quí tân lâu".
Từ xa quan sát vài lần, hai người liền hướng tới một toà nhà đi tới. Mỹ phụ tựa hồ cũng biết Bạch Dao Di rất coi trọng Hàn Lập, vì vậy trên đường đi đối với Hàn Lập vô cùng cung kính, thuận miệng hỏi mấy vấn đề, nàng này cũng đều nhất nhất trả lời. Làm cho Hàn Lập có chút hài lòng.
Trong nháy mắt Hai người liền tới phía trước một toà lầu các. Kết quả chưa kịp đi vào, liền từ trong lầu các một tên nữ tử trẻ tuổi, trên mặt mang nụ cười vội vàng tiêu sái đi ra, nhìn cách ăn mặc thì chính là một thị nữ, thân thể thập phần mỵ hoặc.
"Tham kiến Nhan sư thúc" Thị nữ này tựa hồ nhận thức được mỹ phụ, vội vàng tiến lên trào hỏi.
"Hoa sư điệt, vị tiền bối này chính là khách quí của sư tổ, vể sau sẽ ngụ ở chỗ này, ngươi phải hầu hạ cho tốt, nếu có gì không tốt sau này sư tổ trách tội, ngay cả ta cũng không thể gánh vác được." Mỹ phụ nghiêm sắc mặt trịnh phân phó.
"Vãn bối nhất định sẽ tận tâm" Nữ tử này nghe thấy vậy, trong lòng cả kinh, lập tức cung kính trả lời. Đồng thời không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hàn Lập, đúng lúc bắt gặp Hàn Lập đang nhìn nàng đáng giá, nên vội vàng xấu hổ cúi đầu xuống. Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười.
"Hàn tiền bối nếu mà ngài cảm thấy không hài lòng với Hoa sư điện thì tuỳ thời có thể phân phó để đổi người khác." Mỹ phụ quay đầu lại nhìn Hàn Lập nói.
"Không cần, nàng này là được rồi." Hàn Lập lắc đầu rồi bước vào trong lầu các. Nhị nữ liền lập tức bước sát theo sau đi vào.
Lầu các này bố trí coi như không tồi làm cho Hàn Lập cảm thấy hài lòng. Lầu các này được bố trí làm hai tầng, ở tầng thứ hai có bố trí một cái cấm chế đơn giản, làm cho tu sĩ khi cư ngụ ở đây, không cần sợ hãi bị người âm thầm theo dõi, mà mình không biết. vì thế sau vài câu Hàn lập liền đuổi mỹ phụ đi, rồi bước vào tầng có cấm chế. Nói thực từ khi hắn xuất phát từ "Tuyết Liên Sơn" tới nay, cả lộ trình hắn cơ hồ không lúc nào nghỉ ngơi. Vì vậy hiện giờ hắn muốn nghỉ ngơi một chút để cho mình khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Liên tiếp hai ngày tiếp theo cũng không có việc gì xảy ra, Hàn Lập thành thật ở tầng thứ hai tĩnh toạ điều tức, cũng không tuỳ ý rời khỏi lầu các. Bởi vì hắn rất rõ ràng nơi này tuy hắn có thể tuỳ ý cư ngụ, nhưng cũng không biết có bao nhiêu cao giai tu sĩ của Tiểu Cực Cung âm thầm chú ý cử động của mình.
Dù sao trong tông môn đột nhiên có một tên ngoại lai tu sĩ cấp Nguyên Anh Kỳ cư trú,cho dù người nào cũng không thể không đề phòng. Hắn cũng không muốn tạo thêm phiền toái.
Cho dù trong lòng hắn rất muốn biết tin tức của Thái Dương Chân Hoả. Nhưng hắn quyết không làm một việc mạo hiểm trước khi chế luyện xong Huyền Băng Đan. Ở trong lòng hắn việc giải trừ phong hồn chú cho Nam Cung Uyển mới là việc đại sự hạng nhất. Về phần tên thị nữ chuyên môn phụ trách nghe hắn sai sử, trừ bỏ lúc đầu hắn nói chuyện một hai câu, ngoài ra hắn cũng không có tiếp tục phân phó nàng này thêm sự tình gì.
Cứ như vậy đến sáng sớm ngày thứ ba, khi hắn đang nồi lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một tấm nệm, người không nhúc nhích. Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, quanh thân thanh quang chớp động, quanh người liền phát ra một chuỗi tiếng nổ vang lên, phảng phất như có cái gì liên tiếp bạo liệt nổ tung. Lập tức hai mắt của hắn liền mở ra, thần sắc liền trầm xuống.
Bởi vì ngay khi đó có một đạo thần thức không kiêng nể gì xuyên thủng cấm chế của lầu các, trực tiếp hướng trên người hắn dò xét, nên bị hắn không chút khách khí thi pháp đánh bật trở lại.
Nhưng thần thức này phi thường cường đại, so với hắn cũng không có kém bao nhiêu. Chắc phải là thần niệm của Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ.
Hàn Lập tâm niệm xoay chuyển, chưa biết nên xử lý việc này như thế nào, thì ngay khi đó trong tai bỗng nhiên liền truyền tới một thanh âm như của trẻ con nói:
"Các hạ có phải là Hàn đạo hữu? Lão phu chính là Hàn Ly thượng Nhân rất có hứng thú gặp mặt đạo hữu!"
"Hàn Ly thượng nhân" Hàn Lập trong lòng cảm thấy giật mình. người này không phải là đại trưởng lão của Tiểu Cực Cung ư. Chính là một nhân vật cực kỳ thần bí, mỗi người ở phía Bắc này, không ai là không biết người này thần thông quảng đại, chỉ có điều chưa có ai nhìn thấy qua. Tựa hồ vị này năm đó làm được đại trưởng lão cũng không ai rõ ràng.
Hàn lập trong lòng tự tin vào thần thông của mình hiện giờ cũng không dưới Hậu Kỳ tu sĩ. Cho nên cũng chỉ do dự một một chút liền quyết định gặp người này, lúc này liền quay đầu nhìn về phía gần đó, thần niệm truyền âm nói:
"Nếu Hàn Ly đạo hữu có thịnh tình như thế, Hàn mỗ sao dám cự tuyệt, tại hạ cũng muốn bái kiến đạo hữu một chút."
"Ha …ha! tốt lắm, tại hạ sẽ cho Linh thú lập tức tới đó, Hàn đạo hữu chờ trong chốc lát, tiếp đó đi theo con thú này có thể tới chỗ ở của lão phu. Ở đó lão phu đang chờ đạo hữu đại giá quang lâm!"
Vị này Hàn Ly thượng nhân thấy Hàn Lập một tiếng đáp ứng tựa hồ vô cùng hài lòng, lời nói cũng có chút hoà hoãn.
Sau đó bạch quang chợt loé, một lũ thần niệm liền tán loạn biến mất. Hàn Lập cũng không có lập tức đứng lên, mà ánh mắt chớp động tập chung nhìn trên mặt đất, sau một lúc mới đứng dậy hướng dưới lầu mà đi.
Tên Thị nữ kia đang ngồi trên một cái ghế, nhìn chăm chú một quả ngọc giản cầm trong tay, vừa nhìn thấy Hàn Lập từ trên đi xuống liền cảm thấy cả kinh lập tức đứng lên. Hàn Lập chỉ hướng nàng này gật đầu một cái rồi không để ý tới trực tiếp đi qua cửa lầu các bước ra ngoài.
Nàng này trong đầu như mê vụ, thuỷ chung cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Với tu vi của nàng tự nhiên cũng không có khả năng biết vừa rồi trên lầu đã phát sinh thần niệm va chạm.
Hàn Lập đi đến bên ngoài cơ hồ liếc mắt một cái liền thấy được thứ mà mình muốn tìm. Đó là một một con tiểu thú trông giống hư một con mèo lớn, đang ẩn núp phía trên một cây tiểu thụ, hai mắt phóng ra hoàng quang nhìn Hàn Lập, toàn thân bao phủ bởi một một bộ lông màu vàng phát ra kim quang, tựa như được tạo ra từ vàng ròng, trông cực kỳ bắt mắt.
Hàn Lập hai mắt khẽ nhíu lại cẩn thận đánh giá con tiểu thú này, trên mặt dần dần lộ ra một tia khinh xuất.
"Kim Phong Ly thú, quả nhiên là loại này kỳ thú, nghe nói loài thú này luôn sinh sống thành đôi, một khi xuất động nhất định một thư một hùng, có thuật ẩn nấp thần diệu vô cùng, không biết là thật hay giả?" Hàn Lập tự nói một câu. Sắc mặt liền khôi phục bình thường, nhưng ánh mắt không khỏi hướng các lên trên các cây cối xung quanh nhìn lướt qua. Cũng không có phát hiện cái gì.
Nay con Kim Phong Ly thú tựa hồ cuối cùng cũng xác định được thân phận của Hàn Lập, trong miệng liền phát ra một tiếng ô ô trầm thấp. bỗng nhiên phụ cận trên một cái cây kim quang chợt loé, từ trên một cây khô bay vụt ra một con Kim Phong Ly thú khác, con này nhìn hình thể chỉ lớn tầm nửa thước so với con trước nhỏ hơn một chút.
Hàn Lập cảm trong lòng cảm thấy rùng mình, lấy thần thức cường đại của hắn, lại không có phát hiện ra con thú này làm như thế nào có thể ẩn nấp trong thân cây. Hai con Phong Ly Thú sau khi hiện ra liền tiến lại rồi cọ xát với nhau, sau đó xoay người hướng về một phương hướng nhất thời chạy đi.
Hàn Lập cũng không có suy nghĩ nhiều, trên thân linh quang đại phóng hoá thành một đạo thanh quang đuổi sát phía sau hai con dị thú.
Ngay khi đuổi gần sát, thì một màn khó tin xuất hiện. Trong đó có một con Phong Ly Thú thân hình khẽ động, rồi ngay tại trước mắt Hàn Lập biến mất vô ảnh vô tung. Hàn Lập thấy vậy cả kinh, thần thức vội vàng hướng phụ cận chụp xuống, nhưng lại không hề phát hiện bóng dáng của con thú này đâu cả.
Hắn liền hít một hơi lương khí, trong lòng cảm thấy không cam tâm, pháp lực toàn thân liền tập chung vào hai mắt, nhất thời trong mắt lam quang chớp động, hướng phụ cận xung quanh dò xét. Kết quả cuối cùng tại phụ cận con tiểu thú dẫn đường phát hiện một cái hư ảnh kỳ dị, phảng phất cái hư ảnh này rất mơ hồ.
Đúng là một con Phong Ly Thú khác đang ẩn hình. Rốt cuộc thấy mình có thể dò xét được tung tích của con thú này. Hàn Lập cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. nếu không có một cái như vậy không thể dò xét được mà ở gần phụ cận thì cuộc sống hàng ngày của hắn thật sự là không an tâm.
Hai con Phong Ly thú độn tốc cũng không phải nhanh cho lắm, chỉ so với thuật phi hành bình thường nhanh hơn vài phần mà thôi. Hàn Lập tự nhiên là thoải mái đi theo phía sau hai con dị thú cánh bọn chúng khoảng hơn mười trượng.
Dọc theo đường đi Hàn Lập đụng phải không ít tu sĩ trong cung, khi vừa thấy khuôn mặt xa lạ của Hàn Lập các tu sĩ này cũng có chút ngẩn ngơ, nhưng ngay khi nhìn thấy Phong Ly thú lập tức có chút giật mình nhưng đều thoái nhượng mở đường, tựa hồ như đối với con thú này hết sức quen thuộc.
Tuy nhiên với tu vi Nguyên Anh Kỳ của Hàn Lập cũng làm cho vài tên cao giai tu sĩ không khỏi trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi. Nhưng cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Đi theo hai con thú này lúc thì rẽ ngang lúc thì rẽ dọc, vòng qua vài cái lầu các. rốt cuộc tới một cái kiến trúc ở trên một cái vách núi, trước toà kiến trúc này có một cái thạch môn. Thach môn này cũng không coi là lớn, nó chỉ cao khoảng năm sáu trượng, nhưng cả thạch môn tản ra hào quang màu vàng nhạt, mặt trên có các phù văn chớp động không ngừng, tựa hồ như bị người hạ một cái cấm chế vô cùng lợi hại ở trên đó.
Hàn lập cước bộ liền dừng lai hai mắt khẽ nhíu lại rồi dừng độn quang.