Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Hàn Lập đã sớm đứng ở trên đồi núi, hơn nữa bản thân đã ở trước cây cổ thụ.
Hàn Lập nhìn cây này, trong đầu hồi tưởng về sự việc mà Lũng Đông với thiếu phụ từng đề cập.
Theo như lời bọn họ, có thể người của hai tộc nhân yêu nằm vùng sẽ tới đón để giao một số ghi chép tình báo, nhưng nếu quá nguy hiểm không thể tự mình đem đến được thì sẽ đem toàn bộ tình báo gửi lại.
Hiện giờ thần niệm của hắn đã sớm đảo qua nơi đây - xem ra không có ai đến.
Như thế, nhiệm vụ ngược lại càng đơn giản hơn. Chỉ cần lấy được đồ vật này là hắn đã đại công cáo thành.
Trong lòng cân nhắc như thế, Hàn Lập không hề lưỡng lự bèn vươn tay phất về phía cây cổ thụ.
"Xuy xuy", một đạo thanh sắc kiếm khí phá không bắn tới gốc cây trước mắt, thoáng chốc nó đã một phân thành hai mà ầm ầm đổ xuống.
Từ bên trong xuất hiện một ngọc giản.
Hàn Lập mặt lộ vẻ vui mừng, tay vung lên đánh ra một trảo nhiếp lấy ngọc giản khiến nó cứ vậy bay lên.
Đúng lúc này, phía trên cao có một đạo kim quang bỗng nhiên phá tan pháp thuật của Hàn Lập rồi bay thẳng đến chỗ ngọc giản.
Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, không cần nghĩ ngợi liền vung tay đáp trả, thanh quang chợt lóe, một thanh sắc đại thủ xuất hiện chụp xuống kim quang.
"Khanh khách…" Một tiếng cười quen thuộc vang lên, kim quang tựa hồ như ảo ảnh bị thanh sắc quang thủ phá tan, nhưng ngọc giản vốn là đang bay về phía Hàn Lập bỗng có một đạo bạch ảnh trống rỗng hiện lên bên cạnh tùy ý khoát tay bắt lấy ngọc giản.
"Diệp đạo hữu!" Hàn Lập hai mắt nhíu lại, trong giây lát liền nhận ra bóng trắng kia chính là Diệp Dĩnh.
"Hàn huynh, xem ra một đường huynh đi khá thuận lợi, dễ dàng đi đến đây." Thiếu nữ cầm ngọc giản trong tay, liền cười nói.
"Diệp tiên tử có ý gì, chẳng lẽ trên đường Diệp tiên tử đã gặp phiền toái chăng? Ta ở nơi tiếp giáp giữa sâm lâm và Nhất Tuyến Thiên đợi mọi người hồi lâu, nhưng lại không hề nhận được âm tín. Mọi người đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hàn Lập trong mắt hiện lên một tia khác thường rồi hỏi.
"Đơn giản, ta cùng đám người Lũng đạo hữu ở trong Nhất Tuyến Thiên gặp đám phong giao, bất đắc dĩ phải phân tán để thoát khỏi bọn chúng nên chỉ có thể thay đổi phương hướng. Trên đường gặp một chút phiền toái nhỏ, nếu không đạo hữu sẽ không gặp ta nơi này." Thiếu nữ cười duyên, nhưng lại hiện ra vài phần phong tình.
Hàn Lập lại trong lòng rùng mình, từ lời nữ tử hắn đã hiểu ra được điều gì.
Hắn còn chưa nghĩ kỹ thì một bên không trung đột nhiên lục quang chợt lóe, lưỡng đạo độn quang lại xông tới, hào quang chợt tắt hiện ra một nam một nữ.
Nam tử dung mạo anh tuấn, còn nữ tử thì xinh đẹp như hoa - đúng là Lũng Đông và thiếu phụ.
"Là ngươi!"
"Quả nhiên ngươi chạy tới trước!"
Hai loại thanh âm hoàn toàn bất đồng, cả hai người đều cảm thấy kinh ngạc.
Đúng là thiếu phụ thấy Hàn Lập cũng bình yên tới đây trước, có chút ngoài ý muốn, nhưng Lũng Đông vừa thấy thiếu nữ áo bào trắng lại lộ ra vẻ vui mừng.
"Nguyên lai là Lũng huynh cùng Hồng đạo hữu, không phải tiểu muội nhanh chân, mà là nhị vị đạo hữu chậm một chút thôi." Thiếu nữ áo bào trắng nhìn hai người, nhẹ nhàng nói.
"Đồ vật kia, Diệp cô nương đã lấy được rồi chứ!" Ánh mắt Lũng Đông hướng đến đồ vật thiếu nữ đang cầm trong tay, lộ ra nụ cười giả tạo.
Thiếu phụ nhìn thấy ngọc giản kia trong tay thiếu nữ áo bào trắng, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
"Đúng vậy, tại hạ cũng là vừa mới đến lấy vật ấy. Kỳ thật, phải là Hàn đạo hữu ở đây trước tiên, tiểu muội cũng chỉ tới trước hai vị vài bước mà thôi." Thiếu nữ phát ra tiếng cười thanh thúy, thản nhiên nói.
"Hàn huynh, nơi đây cũng chỉ có mỗi ngọc giản này sao?" Thiếu phụ trầm mặc xuống, bỗng nhiên hỏi như vậy.
Hàn Lập trong lòng vừa động, nhưng mặt ngoài lại bình tĩnh gật đầu.
Nhìn thấy Hàn Lập gật đầu, thiếu phụ không nói gì, Lũng Đông nhìn thiếu nữ cũng không nói được lời nào, mà thiếu nữ áo bào trắng lại cúi xuống, chỉ mỉm cười vuốt vuốt ngọc giản trong tay.
Nhất thời, nơi này lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động, nhưng không khí vẫn ngưng trọng vạn phần, dường đó là dấu hiệu bão táp sắp bùng nổ.
"Diệp muội muội, phải chăng nên để thiếp thân nhìn qua ngọc giản này một chút. Những người nằm vùng ở Mộc tộc còn có người Hắc Phượng tộc, nói không chừng bên trong còn có lưu ngôn của người bổn tộc." Thiếu phụ thần sắc dịu lại vẻ mặt ôn hoà nói.
"Cũng không dối gạt tỷ tỷ, phái đến Mộc Tộc nằm vùng cũng có người Diệp gia chúng ta, không bằng để tiểu muội xem qua trước, sau đó lại giao cho tỷ, thế nào?" Thiếu nữ áo bào trắng bĩu môi một cái, thản nhiên cười.
Nghe thiếu nữ nói như vậy, Tiểu Hồng sắc mặt đại biến, rốt cuộc không thể tiếp tục tươi cười, ánh mắt trở lên âm trầm.
"Nếu đã lấy được đồ vật này, nơi đây không phải chỗ ở lâu. Ta nên nhanh chóng rời nơi này trước rồi nói sau." Lũng Đông cũng bất động thanh sắc nói một câu.
"Tiểu muội đang có ý này" Thiếu nữ áo bào trắng đáp ứng.
Thiếu phụ giật mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hàn Lập cũng không có ý phản đối.
Thiếu nữ thấy vậy liền cười, thu ba trong mắt lưu chuyển liên tục, nàng thu hồi ngọc giản trong tay. Bỗng… có tiếng hét lớn, gốc cây cổ thụ gần đó đột nhiên phun ra một đạo ngân mang, tốc độ cực nhanh ngay lập tức bắn đến sau lưng thiếu nữ.
Thiếu nữ áo bào trắng tuy chưa quay đầu lại nhưng hừ lạnh một tiếng, thân thể uyển chuyển, mơ hồ biến mất tại chỗ không thấy.
Ngay sau đó, thiếu nữ xuất hiện ở một nơi xa cách đó hơn mười trượng. Khi thân hình mới vừa hiện ra, thì chỗ dưới chân bỗng nhiên lại bắn ra một đạo ngân mang khác.
Lúc này đây, thiếu nữ sắc mặt khẽ biến.
Vai nàng nhoáng lên, dưới chân phát lực, cả người lại thoát ra ngoài mấy trượng.
Nhưng đúng tại lúc này, tiếng xé gió vang lên.
Một đạo quang ti đạm nhạt trong suốt như không thấy trong gang tấc đã bắn tới bên cạnh nàng, mục tiêu không phải thiếu nữ, mà là ngọc giản trong tay nàng ta.
Thiếu nữ áo bào trắng cả kinh, vội vàng co tay lại, nhưng đã hơi muộn một chút.
"Oang" một tiếng, ngọc giản lập tức vỡ tan, biến thành vô số mảnh nhỏ. Thiếu nữ kinh sợ, giữa đôi lông mày hiện lên sát khí, phản thủ xuất ra một trảo tóm tấy quang ti trong xuốt kia, sau đó kéo mạnh một cái.
"Phù phù" một tiếng, một con cự trùng thân thể trong suốt hiện lên trong hư không.
Yêu trùng này, thân dài ba bốn thước, trông như một con cự tàm, thân thể to mọng, phía sau lưng lại sinh ra đôi cánh ve, liều mạng phe phẩy, tựa hồ muốn giãy dụa bay ra.
Sau khi bị thiếu nữ khống chế, con trùng này tự nhiên không thể bay lên mảy may.
Ngọc giản bị hủy trong nháy mắt, ba người Hàn Lập nhất thời ngơ ngẩn.
Cơ hồ cũng lúc đó, vài viên cổ thụ còn lại bỗng nhiên phóng ra lục quang, nơi đó bỗng xuất hiện vài đạo nhân ảnh, dường như đều trực tiếp từ trong cây sinh ra.
"Hắc hắc, thật không nghĩ tới, đồ vật này giấu ở nơi đây, nếu không được phải các ngươi vạch đường, thật đúng là khó có thể tìm được. Kể từ nay, Mộc Tộc sẽ không còn hậu hoạn." Một bóng người cao lớn đảo qua đám người Hàn Lập, trong miệng phát ra ngôn ngữ Nhân Tộc có chút lạnh lẽo.
Hàn Lập vừa trông thấy tướng mạo những người này, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.
Những người này tựa hồ cùng nhân tộc có chút giống nhau, nhưng là toàn bộ da thịt có màu xanh biếc, ngũ quan tương đồng trừ hai mắt màu tím, quả là độc nhất vô nhị, thậm chí có thể rõ ràng phân biệt được một trong hai gã dáng người thon thả bộ dạng là nữ tính.
Những nhân ảnh này đúng là người Mộc Tộc.
Điều làm cho Hàn Lập lại hơi giật mình, người Mộc Tộc tại phần eo hơn phân nửa đều đeo dây lưng màu cam.
Tên Mộc Tộc cao lớn tại dây lưng của hắn ngoài màu cam còn có một đường chỉ màu bạc.
Nghĩ tới cấp bậc của Mộc tộc, Hàn Lập tâm tư bỗng nhiên như chìm trong vực sâu.
"Ngân giai, ngươi là ngân giai mộc linh!" Vừa thấy dây lưng bên hông tên Mộc Tộc cao lớn, nét mặt thiếu nữ cũng trở lên cực kì khó coi.
"Tại hạ ngân giai dưới quyền linh sư Mộc Thụy, các vị đều đã tới nơi đây rồi cũng đừng trở về nữa. Tạm thời ở lại bổn tộc làm khách một thời gian." Tên Mộc Tộc cao lớn không chút biểu tình lên tiếng, sau đó vung tay lên.
Phía sau người Mộc Tộc có dây lưng màu cam, đồng thời khẽ xoay người, hai tay nhấn mặt đất một chưởng.
Nhất thời một tầng lục mang với tốc độ không thể tưởng tượng lan tràn đi bốn phương tám hướng.
Hàn Lập cùng thiếu nữ áo bào trắng đang đứng trên mặt đất, cả hai không chút nghĩ ngợi lập tức bay vút lên.
"Ầm ầm" tiếng nổ lớn từ bốn phương tám hướng truyền đến. Ảo thuật cấm chế do Hàn Lập thi triển lúc trước trong nháy mắt đã bị một cỗ vô hình lực đánh cho tan rã.
Ảo thuật vừa mất, tất cả bốn phía đồi núi nhất thời hiện ra.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Chỉ thấy chỗ lục quang đi qua tất cả cây cối nơi đó liền hóa thành từng con trường mao thú. Trong tay cầm giữ từng kiện từng kiện đủ loại binh khí. Bì mao màu sắc khác nhau, tất cả hóa thành một trận yêu phong bay lên không trung.
Đại khái chừng mấy ngàn con trường mao thú, tất cả đều bao vây lấy khu đồi núi nơi này chật như nêm cối.
Lũng Đông cùng thiếu phụ thấy được như vậy thì sắc mặt nhất thời trở lên không còn chút máu.
Hàn Lập khóe miệng khẽ co giật, cũng lộ ra một nụ cười khổ, chỉ có thiếu nữ áo bào trắng thần sắc âm trầm dị thường nhìn sang mộc linh Mộc Thụy. Không thể biết được nàng ta đang nghĩ gì.
"Bổn tộc gần ngàn năm mới nghiên cứu ra mộc vượn thú. Nếu là các ngươi xem qua ngọc giản đó thì trong đó chắc hẳn có ghi lại nhưng hiện tại…hắc hắc." Mộc Thụy vẻ mặt tuy đờ đẫn dị thường, nhưng trong miệng cố tình phát ra tiếng châm chọc.
"Động thủ!"
Một thanh âm cực kỳ xa lạ vang lên trong hư không, đám người Hàn Lập ngẩn ra không biết sao lại thế. Thiếu nữ áo bào trắng đột nhiên miệng hé ra, phun ra một đạo xích hồng huyết quang, bỗng nhiên biến thành mấy đạo hồng sắc huyết ti, ngoại trừ ngân giai mộc linh thì bắn tới tất cả các mộc linh ở nơi đây.