Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Theo kế hoạch của Hàn Lập thì không chỉ riêng ba năm này, mà về sau cứ khoảng mười năm đều tiến hành mở rộng số lượng môn hạ để tử.
Từ đó tin tưởng rằng chỉ mấy trăm năm số lượng môn hạ bình thường có thể đạt tới quy mô lớn, tiếp tục cẩn thận phát triển khoảng hơn ngàn năm chắc chắn số lượng Đệ Tử đẳng cấp Hóa Thần, Luyện Hư sẽ không ít, một số Đệ Tử có tiềm lực lớn dù là đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ cũng không phải là không thể.
Lúc này, Hàn Lập đem chính cung điện mà mình ở đặt tên là Thanh Nguyên Cung.
Tin tưởng rằng không bao lâu nữa, tên tuổi của Thanh Nguyên Cung trên Nguyên Hợp Đảo sẽ vang vọng toàn bộ Phong Nguyên Đại Lục.
Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của mấy ngàn đệ tử Thanh Nguyên Cung, Hàn Lập mang theo Ngân Nguyêt, Chu Qủa Nhi cùng Hải Đại Thiếu và vài tên Đệ Tử thân truyền đi ra từ cung điện màu bạc.
“Tất cả đều đứng dậy đi. Ta sắp phải rời khỏi đảo đi xa một chuyến, sau này hết thảy tạp vụ sự tình bên ngoài đều do Nguyệt Thiên phụ trách, còn những việc bên trong Thanh Nguyên Cung đã có Ngân Nguyệt sư cô của các ngươi xử lý, các ngươi có ý kiến gì khác không?” Hàn Lập quay người lại hướng tới mấy người sau lưng nhàn nhat nói.
“Đệ Tử cẩn tuân mệnh lệnh của Sư Tôn.” bất kể là Hải Đại Thiếu hay là đệ tử mới thu gần đây như Lam Dược tất cả đều khom người trả lời.
“Ngươi thực sự không có ý định mang ta theo ư, tuy rằng ta đã rớt xuống cảnh giới Luyện Hư, nhưng một thân thần thông vẫn còn, hơn nữa còn có Linh Khu Hóa Thân tu vi Hợp Thể kỳ, dù là gặp phải tồn tại Đại Thừa kỳ cũng có khả năng bảo vệ mình đấy.” Ngân Nguyệt nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, chậm rãi nói.
“Không được, Linh Khu Hóa Thân của ngươi vừa mới di chuyển hết Chân Nguyên Lực, phải mất gần mười năm củng cố mới có thể chính thức đại thành, lúc này đây ngươi phải ở trong Thanh Nguyên Cung ta mới có thể yên tâm được.” Hàn Lập lắc đầu, cự tuyệt không chút do dự.
“Nếu Hàn huynh đã quyết tâm, tiểu muội cũng không nói thêm gì nữa, mong huynh đi đường cẩn thận.” Áng sáng trong mắt Ngân Nguyệt lóe lên một chút mới thở dài một hơi nói.
“Yên tâm, nếu như thuận lợi không chừng chỉ trong vòng hơn trăm năm là ta có thể trở về rồi đấy. có lẽ sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu. Hoa Thạch, Chu Qủa Nhi, lên đường thôi.” Thần sắc của Hàn Lập hơi ngừng lại một chút, chợt lộ vẻ tươi cười nói, tiếp đó quay về phía Chu Qủa Nhi và Hoa Thạch lão tổ phân phó một tiếng.
Một khắc sau, nơi cung điện màu bạc chợt chấn động, một chiếc Thuyền lớn màu sơn đen như mực lập tức hiển hiện ra.
Thân hình Hàn Lập khẽ động, sau đó mơ hồ một cái liền xuất hiện trên Thuyền.
Chu Qủa Nhi, Hoa Thạch lúc này cung kính đáp ứng một lời rồi mỗi người cũng hóa thành một đạo cầu vồng bắn về phía Cự Thuyền.
Sau thời gian chốc lát, trong tiếng lễ bái một lần nữa của Quần Tu, Mặc Linh Thánh Chu vù vù một tiếng rồi lập tức phá không mà đi.
Chỉ nghe thấy vài âm thanh “xuy xuy”, chiếc thuyền lớn đã hoàn toàn biến mất phía cuối chân trời.
Trên một vùng thảo nguyên xanh biếc, có một đàn thú lớn lên tới hàng ngàn con có hình dáng đầu bò thân ngựa đang cuồn cuộn dốc sức liều mạng bỏ chạy như điên.
Phần lớn loại thú này là dã thú bình thường, căn bản ngay cả linh trí cũng chưa mở ra, chỉ có một số ít đạt tới trình độ của yêu thú cấp thấp, một trong số chúng hoặc là mọc ra hai cánh sau lưng trực tiếp phi hành hoặc là toàn thân nổi lên từng luồng quái phong cuồn cuộn bay đi.
Bỗng nhiên một tiếng rít rung trời từ phía sau truyền đến, theo đó là hào quang màu đỏ hồng cuốn lên, ba cái đầu lớn như ba ngọn núi cao thoáng cái hiện ra phía trên đàn thú.
Ba cái đầu này trải rộng lân phiến thô dày màu xanh bóng, con mắt trông vô cùng thâm trầm, đồng tử phát ra hào quang chói mắt, rõ dàng là dáng vẻ của ba cái đầu Rắn cực lớn.
Ba cái đầu vừa hiện thân ra tức thì cùng lúc há miệng lớn, lộ ra nhứng răng nanh trông như những lưỡi dao khổng lồ hướng tới phía dưới hung hăng khẽ hút.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm thoáng một cái vang vọng toàn bộ thảo nguyên.
Hào quang từ ba loại màu sắc khác nhau là Xanh Vàng Hồng đồng thời cuốn xuống, lực hút lay chuyển cả đất trời như muốn đem toàn bộ thảo nguyên phía dưới hút vào.
Sau chốc lát, đàn thú đang lao nhanh phía dưới bất kể là có hay không khai mở linh trí, tất cả đều thân hình run lên rồi bay lên trời, nhào vào trong miệng ba cái đầu rắn cực lớn kia như lao vào chỗ chết.
Chỉ sau thời gian mấy hơi thở, tất cả hơn ngàn quái thú đầu bò thân ngựa đều bị ba đầu rắn cực lớn kia một hơi nuốt vào toàn bộ.
Cái đầu lâu ở chính giữa bỗng nhiên “ ợ” một cái, lộ ra biểu tình thỏa mãn, tiếp đó lắc lư một cái liền trở nên mơ hồ không rõ, tựa như muốn từ từ tiêu tán giống hệt như khi mới xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, ting mang bỗng hiện lên trong mắt một cái đầu khác đang hơi ngiêng, bỗng nhiên nó nghiêng người hướng về phía hư không phát ra âm thanh xii xii, theo đó từ miệng nó phát ra tiếng người ầm ầm:
“Vị bằng hữu nào hôm nay lại tới quang lâm Bích Nguyên Tiểu Trúc của ta vậy?”
Âm thanh nói chuyện lập tức khiến cho hai cái đầu Rắn cực lớn còn lại cả kinh, đột nhiên quét mắt hướng về cùng một nơi, trong mắt lộ ra hung quang.
“Haha, Tam Toàn đạo hữu không cần kinh hoảng, nhiều năm không gặp, từ khi chia tay tới giờ vẫn khỏe chứ hả?” một tiếng cười khẽ truyền đến, âm thanh lạ lẫm khác bỗng từ phía hư không bên kia truyền ra.
Vừa dứt lời lập tức từ phía hư không lóe lên linh quang nhàn nhạt, một gã nam tử khô gầy như củi mặc áo bào màu vàng thoáng cái lặng yên hiện ra rồi mỉm cười nhìn về phía ba cái đầu cực lớn.
“Ồ, hóa ra là Hoàng Nguyên Tử đạo hữu, trách không được có thể xem cấm chế của Bích Lâm Tiểu Trúc này như không có gì mà xông vào đơn giản như thế.” Thần sắc cái đầu rắn chính giữa buông lỏng, nhưng ngữ khí rõ ràng là vô cùng lãnh đạm.
“Tam Toàn đạo hữu nói vậy là nhầm rồi, cấm chế bố trí ở cái Bích Lâm Tiểu Trúc này thật sự không phải chuyện đùa, cho dù ta có thể phá giả được thì cũng không phải là chuyện mười giờ nửa ngày có thể làm được đấy. sở dĩ có thể dễ dàng xuất hiện tại đây, nguyên nhân hoàn toàn là nhờ bảo vật này.” Nam tử khô gầy tên là Hoàng Nguyên Tử cười nhẹ một tiếng, bàn tay phất lên, lập tức một đoàn ánh sáng mờ mịt hiển hiện ra, bên trong mơ hồ có một cánh cửa nhỏ cỡ vài tấc, điêu khắc từ ngọc thạch lập lòe sáng lên.
“Cửu Huyễn Như Ý Môn, Cữu Huyễn lão quái xem bảo vật này như tính mạng, như thế nào lại rơi vào tay ngươi được.” cái đầu Cự Mãng ở giữa vừa nhìn thấy cánh cửa thì rốt cuộc không cách nào bảo trì trấn định được nữa, thoáng cái kêu lên một tiếng ngẹn ngào.
“Rất đơn giản, tự nhiên là dùng chính ba tấc lưỡi của ta mà thuyết phục hắn cho mượn đấy.” Hoàng Nguyên Tử cườu haha nói.
“Hừ, thuyết phục! ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba hay sao. Loại bảo vật này nếu chỉ dựa vào mấy câu nói mà có thể mượn được thì ta lập tức cắt đầu xuống cho ngươi làm đồ chơi.” Sắc mặt cái đầu Cự Mãng chính giữa trầm xuống, thanh âm có vài phần âm trầm hơn.
“Chỉ dựa vào mấy câu nói có lẽ không thành, nhưng nếu tăng thêm cả chỗ tốt hạng nhất nữa thì thế nào! “ hai mắt Hoàng Nguyên Tử nhíu lại trả lời.
“Chỗ tốt gì?” một cái đầu cuối cùng vẫn một mực không nói gì lạnh giọng hỏi một câu.
“Ba khỏa Trường Nguyên Đan! mỗi khỏa có thể trì hoãn thiên kiếp hơn ba nghìn năm, ba khỏa đủ để thiên kiếp lần sau của Cửu Huyễn lão quái dài ra thêm vạn năm thời gian chuẩn bị nữa, nói không chừng nhờ vào nó có thể vãn hồi tánh mạng một lần đấy.” Hoàng Nguyên Tử ngáp một cái nói.
“Ngươi ra tay thật hào phóng, Trường Nguyên Đan là Thánh Dược của Trường Nguyên Tộc các ngươi, không biết bao nhiêu người ngoài tộc muốn cầu được một khỏa mà không có cách gì, ngươi ra tay một lần liền ba khỏa, trách không được Cửu Huyễn lão quái thậm chí nguyện ý đem bổn mạng pháp bảo cho ngươi mượn. Tuy nhiên ngươi đến chỗ ta làm gì, ta đối với Trường Nguyên Đan không có quá nhiều hứng thú, đừng hi vọng dùng nó đả động được ta.” Đầu Cự Mãng ở chính giữa hừ lạnh một tiếng, giọng nói có vài phần giữ tợn.
“Có lẽ đạo hữu không đặt Trường Nguyên Đan ở trong lòng, nhưng không biết phải chăng đối với Minh Ngục Chân Kinh có chút hứng thú mà vừa ý xem xét một chút không?”
“Minh Ngục Chân Kinh.”
“Trong tay ngươi có vật ấy sao?”
“Điều đó không có khả năng!”
Lúc này thì sắc mặt của ba cái đầu Cự Mãng đồng thời đại biến, phát ra âm thanh xii xii liên hồi, dường như thứ này với chúng vô cùng trọng yếu..
“Minh Ngục Chân Kinh là bảo vật bậc nào chứ, tiểu đệ làm sao có được vật ấy, mà cũng chẳng dám có, tuy nhiên ta lại biết một ít manh mối của nửa bộ trong đó. Không biết Tam Toàn huynh có cảm thấy hứng thú hay không.” Hoàng Nguyên Tử cười mà như không cười nói.
“Nửa bộ, việc này là thật.” Hàn quang trong mắt cái đầu Cự Mãng chính giữa lóe lên lập tức truy hỏi một câu.
“Tại hạ chính là từ miệng Hướng đạo hữu mà biết rõ, làm sao có thể hư ngôn lừa gạt được.” Hoàng Nguyên Tử mặt không đổi sắc trả lời.
“Được, như thế nào ngươi mới bằng lòng chịu đem manh mối của nửa bộ Minh Ngục Chân Kinh nói cho ta biết, đừng nói với ta là lần này ngươi đến tìm ta chỉ để ôn chuyện thôi đấy.” cả ba cái đầu Cự Mãng đều lộ ra vẻ do dự, tới nửa ngày sau cái đầu chính giữa mới lạnh lùng hỏi.
“Tam Toàn đạo hữu đúng là người hiểu chuyện. ta tới đây đích thực là có việc muốn nhờ, ta muốn các hạ giúp ta đối phó với một gã đại địch, ngoài đạo hữu ra ta còn mời thêm được Bất Diệt Thiên Tôn của Bất Diệt Động.” Hoàng Nguyên Tử thở phào một hơi nhưng thanh âm bỗng trở nên lạnh lẽo nói.
“Bất Diệt Thiên Tôn, ngươi lại mời cả sát tinh này tới, muốn thỉnh hắn ra tay có lẽ còn phải trả cái giá cao hơn so với ta chứ không thấp hơn đâu a, rốt cuộc là đại địch nào mà khiến ngươi phải bày trăm phương ngàn kế như thế.” Ba cái đầu Cự Mãng đồng thời lóe lên biến mất trong hư không, nhưng ở hư không ngay đó lại biến ảo thành một gã Đạo Sĩ tuổi trẻ trên mặt mũi chi chit các xà vân, đồng tử trong hai mắt thình lình giống hết Cự Mãng khi nãy, nhìn chằm chằm vào Hoàng nguyên Tử, hung quang bên trong chớp động liên hồi.
“Thanh Nguyên Tử, người này ngươi đã biết hay chưa?” khóe miệng Hoàng Nguyên Tử co giật một chút mới ngiến răng nghiến lợi nói ra một cái tên người.
“Chưa từng nghe nói qua, nhưng ngươi tên là Hoàng Nguyên Tử, người nọ tên là Thanh Nguyên Tử, hẳn là có quan hệ với ngươi phải không? Chắc hẳn cũng là một tồn tại Đại Thừa.” Tam Toàn đạo nhân nghe vậy hơi rùng mình nói.
“Người này có quan hệ sâu xa gì với ta ngươi không cần phải hỏi. Ngươi chỉ cần biết người này với ta có thù không đội trời chung, mà giết hắn xong ngươi mới có thể đạt được thứ mình cần là được. mặt khác, người này chẳng những là một gã Đại Thừa, mà còn là một tê gia hỏa lợi hại trong đám Đại Thừa chúng ta, tối thiểu là với tình trạng một đấu một ta tự hỏi không phải đối thủ của hắn.” gương mặt Hoàng Nguyên Tử âm trầm chậm rãi trả lời.
“Phiền toái như vậy, nếu vị Thanh Nguyên Tử này thực sự lợi hại như thế mà nói, ba người chúng ta liên thủ đánh bại hắn không khó, nhưng muốn diệt sát thì sợ rằng không có khả năng. Hắn đánh không lại chúng ta chẳng lẽ không thể chạy hay sao?” Tam Toàn đạo nhân nhướng mày nói.
“Ta đã trả một cái giá lớn như vậy mời hai vị đạo hữu rời núi, đương nhiên sẽ có vài phần nắm chắc đấy. hắn ngay lập tức sẽ phải trải qua một lần Đại Thiên Kiếp, có thể vượt qua hay không rất khó nói nhưng tối thiểu thì đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp để diệt sát hắn.” Hoàng Nguyên Tử dường như đã tính trước nói.