Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1822: Ước hẹn gặp mặt

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2080 chữ

Kim Triện văn vốn khác Ngân Khoa văn. Phỏng chừng số người trong hai tộc hiểu rõ loại linh văn không vượt quá mười ngón tay.

Bọn họ vốn xem linh văn này như chí bảo, căn bản không cho ngoại nhân biết sự tình liên quan đến nó.

Huyết quang Nhân hẳn là không hiểu linh văn này nên không còn cách nào đành đem quyển trục trao đổi đi.

Cũng may tại Quảng Hàn giới, Hàn Lập đã học được linh văn này. Nếu không hiện giờ chỉ có thể trừng mắt nhìn những phù văn này.

Ánh mắt Hàn Lập vừa đảo một lát thì Kim Triện văn chợt lóe rồi biến mất.

Hắn khẽ cau mày, không chút lưỡng lự búng mấy ngón tay. Bảy tám đạo màu xanh kiếm khí lại lần nữa bắn ra.

Kiếm khí trảm xuống, kim sắc phù văn hiện lên càng nhiều.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, kiếm quang búng ra liên miên không dứt, hóa thành một vầng kiếm ảnh màu xanh cuốn tới quyển trục, quấn nó bao vào bên trong tầng thanh quang.

Nhất thời kim sắc quyển trục khẽ rung lên, mặt ngoài cuồng thiểm bạo liệt ra một đạo kim quang, đồng thời một thiên kim văn đầy đủ hiện lên.

Trong mắt Hàn Lập chớp động tia sáng màu lam, chăm chú nhìn kim sắc phù văn. Sau thời gian chừng một bữa cơm thì vẻ mặt khẽ động, kiếm khí trong tay cũng dừng lại.

Chỉ thấy linh quang bên ngoài Quyển trục chợt tắt, kim sắc phù văn nhanh chóng tán loạn đi không thấy.

Hàn Lập đưa tay hư không một trảo. "Vù" một tiếng đem quyển trục hút về trong tay, sau đó vẻ mặt hắn trở nên trầm ngâm.

Hắn tuy chưa nhớ kỹ toàn bộ thiên Kim Triện văn vừa rồi nhưng đã có nhìn cái đại khái.

Nếu đoán không sai thì bên trong chứa đựng cách bố trí một pháp trận huyền diệu.

Tuy còn chút hàm hồ nhưng không hề nghi ngờ, khi tìm hiểu thấu triệt thiên Kim Triện văn này hẳn có thể phục chế lại một tòa pháp trận.

Pháp trận này tuy không quá lớn nhưng độ huyền diệu vượt xa trước những trận pháp Linh giới mà hắn từng thấy trước kia.

Nếu không phải hắn đã tìm hiểu qua cấm chế trên tấm phế khí phù văn ở Quảng Hàn giới thì không cách nào hiểu được ý nghĩa của thiên Kim Triện văn kia.

Dù sao nhận biết Kim Triện văn và lĩnh ngộ cấm chế trận pháp do Kim Triện văn viết ra là hai sự tình khác nhau một trời một vực!

Hàn Lập phỏng chừng, muốn tìm hiểu thấu triệt pháp trận này ít nhất phải cần mấy chục năm chuyên tâm nghiên cứu. Tuy rất có hứng thú với vật được phong ấn trong quyển trục này nhưng hiện tại hắn không có nhiều thời gian như vậy.

Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, đem cấp kim sắc quyển trục thu vào Trạc thủ trữ vật.

Kế tiếp hắn suy nghĩ một chút. Hai tay hợp lại, giữa bàn tay liền hiện ra một đoạn quái mộc dài cỡ nửa thước, to cỡ ngón cái, toàn thân màu hắc hồng.

Quái mộc ảm đạm không ánh sáng nhưng không ngừng tỏa ra huyết vụ nhàn nhạt, chính là Khấp Linh Huyết mộc thu được ở đấu giá hội!

Sau khi xuất ra vật ấy. Trạc thủ trữ vật trên cổ tay Hàn Lập tiếp tục chớp động linh quang, một số bình tài liệu phụ trợ liền hiện ra trên mặt đất mật thất.

Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch. Đột nhiên đem Huyết mộc đang cầm trong tay ném lên không trung, lại há miệng phun ra một đạo ngân sắc hỏa diễm.

Ngân sắc hỏa diễm lập tức bao phủ lấy Huyết mộc. Tức thời huyết vụ cùng ngân diễm đan vào phát ra những tiếng vang đùng đùng bạo liệt.

Hàn Lập một tay bấm tay niệm pháp quyết, tay kia nhanh chóng hướng về mặt đất ra trảo liên tục.

Các loại tài liệu phụ trợ đủ mọi màu sắc nhanh chóng bay lên, chui vào bên trong ngân diễm.

Trong mắt Hàn Lập không ngừng lưu chuyển tia sáng lam. gắt gao nhìn chằm chằm ngân sắc quang diễm trên không trung, dường như không để ý tới vật nào khác.

Cho đến tối hắn vẫn chưa rời mật thất nửa bước. Ngay cả thụ pháp cho hai người Khí Linh tử cùng Hải Đại Thiếu cũng là truyền âm qua đại môn mật thất.

Liên tiếp bảy tám ngày sau, rốt cục Hàn Lập mới đi ra.

Sau khi xuất quan, đêm đó thừa dịp trời tối hắn đem Hải Đại Thiếu cùng Khí Linh tử tới một địa phương cách Cửu Tiên sơn trăm vạn dặm. Sau đó đưa cho hai người một số đan dược cùng pháp khí thì phái bọn họ đi tới Thiên Uyên thành.

Còn hắn lần nữa quay lại Cửu Tiên sơn.

Bất quá hai ngày sau, Bạch Cốt chân nhân thần bí đột nhiên tới chơi.

Hàn Lập ở trong đại điện đàm luận với đối phương một hồi lâu, sau đó lão này cáo từ rời đi.

Cơ hồ cùng thời gian này, có một số tán tu Hợp Thể độc lai độc vãng cũng rời các tòa tụ tiên trong cung ở Cửu Tiên sơn, đồng thời biến mất không thấy.

Mãi cho đến nửa ngày sau, bóng dáng Hàn Lập lần nữa hiện ra bên trong đám người tán tu Hợp thể lão quái nọ.

Bởi vì thời gian ngắn ngủi, trừ một số kẻ hữu tâm thì không có bao nhiêu người phát hiện sự tình quỷ dị này.

Thời gian kế tiếp trong Vạn Bảo Đại hội. Hàn Lập thường xuyên xuất môn tới một số phường thị, thu thập được một số tài liệu lọt vào pháp nhãn của hắn.

Đồng thời hắn lại cùng một số Hợp thể tồn tại kết giao. Có khi tham gia một số trao đổi hội bí ẩn loại nhỏ, cũng có thêm một chút thu hoạch.

Mà trong thời gian này, nha đầu Đại Nhi cách mấy ngày lại tới tìm Hàn Lập một chuyến. Tuy không có sự tình quan trọng nhưng mỗi lần đều nói tới cao trào, tận hứng mà về.

Bất quá mỗi lần nhìn khuôn mặt rất giống cùng Nam Cung Uyển, trong lòng Hàn Lập trở nên xao động khác thường.

Mắt thấy thời điểm Vạn bảo đại hội sắp chấm dứt, Huyền Vũ bảo hoàng cùng Thiên Nguyên thánh hoàng lại lần nữa phái người mời các Nhân tộc hợp thể tán tu gia nhập dưới trướng bọn họ, điều kiện đề ra vô cùng hấp dẫn khiến một số người bị động tâm, chia tay gia nhập với hai thế lực này.

Hàn Lập tự nhiên từ chối lời này mời. Vài ngày trước khi Vạn Bảo đại hội chấm dứt đã lẳng lặng rời khỏi Cửu Tiên sơn. Cùng biến mất với hắn còn có Bạch Quả nhi có được băng tủy chi thể.

Nhất thời bóng dáng hai người hoàn toàn không thấy đâu!

Vạn Bảo đại hội chấm dứt, đám người Nhân Yêu hai tộc tụ tập ở Cửu Tiên sơn dần dần tản đi.

Tam hoàng Thất yêu vương cùng các tồn tại khác nhanh chóng khởi hành rời sơn mạch.

Một tháng sau, Cửu Tiên sơn nguyên bản tụ tập gần trăm vạn tồn tại hai tộc. Lúc này trừ vệ sĩ liên can lại lưu lại thì hầu như biến mất. Sơn mạch này lại lần nữa khôi phục yên tĩnh như trước.

Mà đủ loại tin đồn quan hệ Vạn Bảo đại hội theo thời gian trôi qua, cũng dần dần bị người lãng quên.

Nháy mắt đã bốn năm sau.

Vào một ngày, tại một ngọn núi hẻo lánh quanh Thiên Nguyên Cảnh, đột nhiên bay tới một đội tu sĩ Nhân tộc. Nam nữ lão ấu đều có, phục trang tuy khác nhau nhưng góc tay áo đều có thêu một chữ "Cốc" màu xanh.

Trong số này thì nữ nhân chiếm đại đa số. Một đám dáng người thướt tha xinh đẹp như hoa.

Gần trăm tu sĩ trực tiếp hạ xuống đỉnh núi!

Một số người trong này lập tức bố trí ở bốn phía một pháp trận phòng hộ đơn giản. Đại bộ phận thì tìm chỗ sạch sẽ trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Cầm đầu đám người là một lão giả tóc vàng cùng một thiếu phụ vận bộ cung trang màu lam trắng.

Hai người đều là Luyện Hư hậu kỳ đại thành, nghiêm nghị đứng ở giữa đỉnh núi, môi khẽ nhúc nhích truyền âm với nhau.

"Hiểu Phong gia chủ, địa điểm người nọ ước định gặp mặt chính là Vọng Quy Phong này sao? Nhìn xem canh giờ tựa hồ cũng sắp đến." Hoàng phát lão giả ngẩng đầu xem xét không trung vài lần, hướng qua thiếu phụ truyền âm vài câu.

"Tiêu trưởng lão yên tâm. Với thân phận hiện tại của đối phương thì không có khả năng làm ra chuyện bội ước. Huống hồ lần gặp mặt này là đối phương chủ động cho người đến truyền tin, càng không thể có vấn đề." Lam cung thiếu phụ không chút lưỡng lự trả lời.

"Ừm, như thế thì tốt. Lần này Thái thượng trưởng lão bị thương ở man hoang thế giới. Sau khi trở về lập tức bế quan tới mấy trăm năm. Như thế lại bỏ lỡ Chân linh đại điển ba ngàn năm của các Chân linh thế gia chúng ta! Thái thượng trưởng lão vốn là Hợp thể tu sĩ duy nhất của Cốc gia, không có lão nhân gia tọa trấn thì tham gia đại điển thật không ổn. Cũng may mắn gia chủ có dự kiến trước, ước định một vị hợp thể tiền bối tiến đến trợ quyền. Nếu không Cốc gia chúng ta tham gia đại điển thật không ổn!" Hoàng phát lão giả thở dài một tiếng nói.

"Không sai. Chân linh đại điển quan hệ đến số lượng đệ tử có thể tiến vào linh động cùng các ích lợi không nhỏ khác, tuyệt không dễ bỏ qua. Lần trước do có Thái thượng trưởng lão ra tay nên Cốc gia chúng ta bài danh không tệ. Lần này phải tìm ngoại nhân trợ quyền, tuy có chút ảnh hưởng nhưng bảo trụ được bài danh như trước đã không tệ rồi." Thiếu phụ miễn cưỡng cười nói nhưng sắc mặt có chút sầu muộn.

"Điều này cũng đúng. Vị Hàn tiền bối mà gia chủ ước định, dù sao mới tiến giai Hợp thể chưa đầy mười năm trước. Cho dù thiên tư hơn người thì vẫn không thể nào có thể sánh bằng Thái thượng trưởng lão thành danh đã gần vạn năm. Huống chi, Thái thượng trưởng lão còn có Chân linh chi huyết. Một khi kích phát thì thực lực hai người vốn cách xa không thể tưởng tượng." Hoàng phát lão giả cũng cười khổ một tiếng.

"Nhưng nếu không có hợp thể tu sĩ áp trận thì lần Chân linh đại điển này, khẳng định tình thế của chúng ta càng khó khăn hơn." Sắc mặt Thiếu phụ âm trầm nói một câu.

"Điều này cũng đúng! Chân linh đại điển bài danh ngũ thế gia hàng đầu. Có thế gia nào mà không có Hợp thể kỳ tồn tại tọa trấn chứ." Khóe miệng hoàng phát lão giả co quắp một cái, tựa hồ rất bất đắc dĩ.

Nói tới đây hai người nhất thời ngậm miệng, dường như đã mất húng thú nghị luận.

Thời gian từng chút trôi qua!

Hai canh giờ sau, từ một phương xa chợt lóe thanh quang. Một đạo thanh hồng hiện lên trên không trung. Sắc mặt thiếu phụ trở nên vui vẻ, không khỏi thầm thì một câu:

"Đến rồi! Người này quả nhiên thủ tín"

Mà hoàng phát lão thấy thế thì trong mắt chớp động tinh quang. Cẩn thận ngóng qua đạo thanh hồng đang bắn tới đây.

Nhưng thanh hồng chói mắt dị thường, chỉ có thể thấy thoáng qua bên trong thanh quang có hai bóng người một cao một thấp.

Ngay sau đó tiếng xé gió chợt vang bên trên đỉnh núi.

Tiếp theo thanh quang ngưng lại trên đầu chúng tu sĩ. Độn quang chợt tắt hiện ra một thanh niên vận thanh bào cùng một nữ đồng có bộ dáng đáng yêu niên kỷ chừng mười ba mười bốn.